Vụ Bí Ẩn Con Két Cà Lăm

Chương 10: Trạm Tiếp Âm Ma Lại Làm Việc


Bạn đang đọc Vụ Bí Ẩn Con Két Cà Lăm – Chương 10: Trạm Tiếp Âm Ma Lại Làm Việc

BA THÁM TỬ ngồi xung quanh bàn làm việc của Hannibal, ăn ngấu nghiến bánh mì kẹp thịt. Ba cậu đều biết là vài phút nữa bà Jones sẽ gọi ra làm việc tiếp. Phía trên đầu ba cậu. Râu Đen đang chễm chệ trong cái lồng mà Hannibal tìm thấy chỗ đống đồ linh tinh và treo lên trần. Con yểng chăm chú theo dõi cuộc đối thoại của ba bạn và có vẻ như hiểu tất cả.
– Có một khó khăn nhỏ. Hannibal nói. Bây giờ ta biết chắc chắn rằng…
– Úi chà! Cậu biết chắc chắn gì nào? Peter phẫn nộ.
– … rằng ông Silver muốn chính ông Claudius nhận được mấy con két.
– Nhưng – Bob xen vào, đâu phải vì vậy mà ông Claudius có quyền ăn cắp con két. Mình cũng nghĩ giống như Peter. Ta hãy đến gặp ông ta yêu cầu ông ta trả con két lại. Bọn mình có thể nhờ anh Konrad hoặc anh Hans đi cùng để uy hiếp ông ấy.
– Được! Hannibal nói. Danh thiếp ông Claudius đây.
Hannibal lấy từ trong túi ra danh thiếp Carlos đưa có nội dung sau:
Claude Claudius
Hàng nghệ thuật quý hiếm
London – Paris – Vienne
Phía dưới có địa chỉ và điện thoại ở Hollywood.
– Chính ông Claudius cũng là một món hàng nghệ thuật hiếm có – Peter làu nhàu.
– Bob – Hannibal nói. Ông Claudius chưa biết giọng nói của cậu. Cậu hãy điện thoại nói ông ấy cậu có một con két đầu vàng muốn bán lại. Cậu cứ nói là mẹ cậu mua từ tay một người Mêhicô. Cậu hãy xin một cái hẹn. Như vậy chúng ta sẽ chắc chắn là gặp được ông ấy tại nhà. Tất nhiên là cả ba sẽ cùng đến.

Bob quay số. Cậu không tin chắc là mình sẽ đủ tự tin để nói như thế.
Nhưng Bob không cần phải nói. Ở đầu dây có một tổng đài viên trả lời rằng ông bà Claudius đã rời bỏ căn hộ cách đây hai ngày.
Nhờ cái loa, hai thám tử kia nghe rõ được cuộc nói chuyện. Hannibal nói nhỏ với Bob:
– Hỏi thử xem hai ông bà có mang mấy con két đi theo cùng không.
Bob hỏi. Người ta trả lời rằng trong tòa nhà cấm không cho mang thú vật vào ở và ông bà Claudius không hề có con két nào. Bob chưng hửng gác máy.
– Tất cả đã biến mất và không biết tìm đâu bây giờ.
– Như thế này gọi là tiến triển lùi – Peter bình luận.
– Một thất bại tạm thời. Hannibal kết luận.
Có lẽ ông bà Claudius đã có nhà khác, nơi đó có thể để mấy con két được.
– Mình chỉ có một sáng kiến duy nhất thôi – Peter nói. Nó không thành công. Giờ đến phiên cậu.
– Sao không đến phiên Bob? Bob quan sát rất tốt. – Nào Bob, cậu hãy trình bày quan điểm của cậu đi – Hannibal đề nghị.
– Mình nghĩ – Bob nói, trước khi tiến xa hơn, tốt nhất ta nên phân loại những yếu tố mà ta có. Bọn mình đã xen vào vụ này khi mà nó đã bắt đầu rồi. Ta hãy sắp xếp lại theo trình tự.
– Ô hô hô! Một chai rượu rum! Râu Đen đột ngột kêu lên.
– Bob nói đi – Hannibal nói. Nghe nhiều người khác nhau trình bày cùng một tình huống rất có ích.
– Dường như câu chuyện bắt đầu từ một người Anh, tự xưng là John Silver, đến nhà bác của Carlos. Ông này thừa nhận là đã vào Hoa Kỳ một cách bất hợp pháp; nếu còn ở Anh thì ông đã bị bắt giữ rồi- ông có một cái hộp bằng kim loại, hình dạng đẹp, chứa đựng một kho báu mà ông ấy không dám bán.
Bob liếc nhìn Hannibal. Thám tử trưởng đang chăm chú nghe Bob nói.
– Ông Silver bị bệnh – Bob nói tiếp. Trước khi chết, ông đã giấu cả hộp lẫn kho báu, nếu ta giả sử là thật sự có kho báu. Nhưng ông để lại giống như một cái gia tài: bảy con két được ông dạy cho nói những câu kỳ lạ.
– Kỳ lạ. Nói thế là còn ít – Peter nói.
– Ông Silver yêu cầu Carlos gởi một lá thư qua bưu điện – Bob vừa tiếp tục, vừa xem phần ghi chép của mình. Ông còn nói thêm rằng chẳng bao lâu sẽ có một người đàn ông mập đến tìm mấy con chim và sẽ trả một ngàn đôla. Ông Claudius đến quá trễ, bác Ramos đã bán đi mấy con két để trả tiền chôn cất ông Silver. Ông Claudius nổi giận. Tuy nhiên, do biết được khu vực nơi mấy con két bị bán đi, ông lấy lại được bốn con, trong đó có hai con là lấy cắp. Cũng có thể ông đã ăn cắp cả hai con kia. Ba Thám Tử Trẻ tham gia vào vụ này từ việc con Shakespeare bị mất cắp. Bây giờ thì chính bọn mình đang giữ con Râu Đen, con két mà ông Claudius đặc biệt muốn có. Nhưng bọn mình không biết hai con két còn thiếu hiện ở đâu. Cũng không biết tại sao mấy con két này lại quan trọng đối với ông Claudius như thế. Còn ông Claudius thì đã dọn nhà đi chỗ khác, và dường như đang lẩn trốn. Hết.
Bob dừng nói để thở.
– Hãy tìm từ kỹ dưới mấy khối đá, phía sau bộ xương! Râu Đen vừa hét lên vừa vỗ cánh.
– Phần trình bày của cậu hết sức rõ ràng. Bob à, – Hannibal tuyên bố. Mình sẽ thêm vài suy luận. Đầu tiên, mình nghĩ rằng ông John Silver rất hiểu biết về văn chương. Trước hết là bí danh của ông ta: John Silver! Khiến ta nhớ ngay đến tên hải tặc trong truyện Đảo Châu Báu.

– Lôgíc – Peter công nhận.
– Việc chính ông ấy lấy tên hải tặc có thể cho phép ta nghĩ rằng kho báu của ông là sản phẩm của một vụ ăn trộm: đó là lý do ông không dám bán.
– Mình có nói rằng có lẽ ông ấy nghiên cứu về sách. Những cái tên ông đặt cho những con két là tên danh nhân hoặc tên nhân vật tiểu thuyết: Shakespeare, hải tặc Râu Đen, Sherlock Holmes, Robin Hood, thuyền trưởng Kidd.
– Còn Scarfacee nữa, là một tên găng-xtơ Mỹ – Peter bắt bẻ.
– Một tên găng-xtơ sau này trở thành nhân vật trong phim.
– Vậy thì kho báu trong hộp có thể là một quyển sách hiếm! Bob kêu lên. Có những quyển sách có giá hàng ngàn đôla.
– Đúng. Hannibal nhíu mày nói. Nhưng cậu hãy nhớ lại chính ông Silver nói gì về kho báu của ông, rằng đó là một ít cầu vồng và thật nhiều vàng. Chẳng giống quyển sách chút nào.
– Hoàn toàn không, Peter tán thành. Vậy thì tụi mình đến đâu rồi? Bọn mình đã để mất con Shakespeare, con Patapon và cha Claudius. Bọn mình không đạt được kết quả gì.
– Không đúng lắm, Hannibal trả lời. Hôm qua chúng ta đã nghe chính ông Claudius thừa nhận là còn thiếu hai con két. Mình đề nghị ta thử tìm chúng. Khi đó cùng với Râu Đen, chúng ta sẽ có ba con. Ông Claudius thì có bốn. Trước sau gì ông ấy cũng sẽ biết là chúng ta giữ những con mà ông ấy bị thiếu, và ông ấy sẽ đến tìm ta…
– Mình không hề muốn hắn đến tìm! Peter nói. Mình cũng không muốn phải đi lấy cắp con két.
– Ai nói là lấy cắp? Chúng ta sẽ mua.
– Mua à? Làm sao mà mua trong khi thậm chí mình không biết ai đang giữ chúng?
Peter và Bob có vẻ bối rối.
– Hai cậu quên trạm tiếp âm ma, Hannibal lưu ý. Mình biết ít nhất ba bạn ở khu phố đó.
Hannibal chỉ vào khu Carlos thông báo trên bản đồ.
– Mình sẽ gọi điện cho mấy bạn này. Ba bạn này lại gọi cho bạn bè, rồi chẳng bao lâu ta sẽ thống kê được toàn bộ số két trong khu vực đó.

Peter và Bob có vẻ khâm phục.
– Babal ơi, tuyệt quá! Bob kêu. Ai mà chẳng quan tâm đến két. Khi có người mua một con két thì láng giềng đều bàn tán. Mình tin chắc là trạm tiếp âm ma sẽ có kết quả mỹ mãn.
– Lần này ta sẽ không treo giải thưởng được, Hannibal lưu ý. Những thông tin mà chúng ta tìm quá dễ đến nỗi không cần thưởng.
– Làm thế nào để mua két? Tiền đâu?
– Chúng ta sẽ cố gắng kiếm ra tiền, thế thôi. Nếu không thành công thì chúng ta chỉ sẽ xin phép chủ nhân những con két cho phép chúng ta thâu lại lời nói của chúng. Bởi vì rõ ràng là khi dạy két nói những câu lạ lùng kia, cái ông Silver của ta có một lý do chính xác. Vì vậy mà ông Claudius…
Đúng lúc đó có tiếng bà Jones vang lên:
– Hannibal! Peter! Làm việc! Bọn bây trốn đâu hết rồi? Làm việc, làm việc!
Ba thám tử không chờ thím nói lần thứ hai. Từng người một lần lượt nhào vào đường hầm và chui ra ở đầu bên kia, y như ba viên đạn đại bác bắn ra liên tục.
Ở phía sau, đến lượt Râu Đen vừa vỗ cánh vừa kêu:
“Làm việc, làm việc!”
Trông nó rất thích thú.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.