Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 9:
Chương 8. Cậu bị cười nhạo
Một năm sau phim Khúc Dĩ Phồn tham gia mới được chiếu trên tivi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi lớp Ba, Khúc Dĩ Phồn lớp Bốn, cộng thêm cả người lớn hai nhà, sáu người ngồi ở phòng khách nhà Khúc Dĩ Phồn xem phim. Mặc dù trong nhà Ôn Phi cũng có tivi màu nhưng không to bằng cái ở nhà Khúc Dĩ Phồn, vì thế cô bé thích đến nhà Khúc Dĩ Phồn xem ti vi.
Sáu giờ tối hôm ấy, có sáu người, trên tay bốn người lớn đều cầm dưa hấu dùng thìa múc ăn, hai nhóc tỳ thì cầm sữa bò, trên bàn bày hoa quả, Đại Bạch Thố và bánh bích quy Lục Tiểu Vân tự làm. Đợi đến đúng giờ, tivi bắt đầu chiếu phim.
Đây không phải bộ phim đầu tiên Khúc Dĩ Phồn quay mà là bộ thứ hai. Bộ phim cổ trang này nói về Lộc Đỉnh Ký, diễn viên đóng Vi Tiểu Bảo trong phim là một ngôi sao nhí khác, theo lời Dương Uyển thì chính là đen gầy y như con khỉ.
Khúc Dĩ Phồn đóng vai Khang Hi thời thơ ấu. Cậu bé trông trắng mịn non mềm, mặc bộ đồ thời nhà Thanh, trên đó thêu rồng vàng năm móng, ngồi ở điện Kim Long nhìn xuống đám đại thần, trong đó có một người là Ngao Bái.
Trên triều, Ngao Bái từng bước bức ép Khang Hi, có thể thấy rõ ràng Khang Hi mở miệng căng thẳng không nói ra lời. Khi đó cậu bé chỉ là một đứa trẻ con, đạo diễn không biết Khúc Dĩ Phồn căng thẳng thật hay diễn xuất giỏi, dù sao thì hiệu quả rất tốt.
Trong miệng Ôn Phi đang ngậm Đại Bạch Thố hỏi: “Anh Dĩ Phồn, người kia dữ quá đi.”
Khúc Dĩ Phồn á một tiếng: “Đó chỉ là giả thôi, chú ấy còn lén mua đồ ăn vặt cho anh, là người rất tốt.”
Ôn Phi thở phào một hơi, may là không phải người xấu. Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi một lát, cô nhóc này lại bắt đầu chảy nước miếng rồi, lần này còn đổi sang phía bên kia chảy xuống cằm. Khúc Dĩ Phồn rút một tờ giấy ra lau miệng cho cô bé, Ôn Phi nhếch miệng cười. Khi ấy cậu bé mới thấy rõ, răng bên này mọc ra rồi, còn bên kia lại rụng mất một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, mỗi tối Ôn Phi đều khóa chặt kênh truyền hình kia, đúng giờ xem Khúc Dĩ Phồn diễn hoàng đế nhỏ. Về sau hoàng đế trưởng thành rồi, là một diễn viên trẻ tuổi. Trong lòng Ôn Phi nghĩ nếu như anh Dĩ Phàm lớn lên thì chắc chắn sẽ đẹp trai hơn vị diễn viên này.
Lúc Khúc Dĩ Phồn sáu tuổi lại nhận thêm mấy mấy bộ phim nữa, nhưng mà kết quả học tập của cậu bé vẫn luôn rất tốt, cho dù không học hành cẩn thận cũng không cần lo lắng. Vì thế cậu bé vừa đi học vừa đóng phim, Ôn Phi thì vừa đi học vừa theo xem phim của Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn cũng làm đại diện đóng quảng cáo, trong đó có một cái quảng cáo kẹo sữa Đại Bạch Thố. Lúc đó, nhãn hàng đưa đến nhà Khúc Dĩ Phồn bao nhiêu Đại Bạch Thố đều bị Khúc Dĩ Phồn đưa đến nhà Ôn Phi. Cậu bé thích nhìn dáng vẻ tức giận mà đáng yêu khi Ôn Phi ăn Đại Bạch Thố, trông thế thì cô bé chẳng lớn lên được tẹo nào.
Nhưng thực ra, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Lúc Khúc Dĩ Phồn lên cấp Hai, Ôn Phi mới lớp Sáu, vóc dáng Khúc Dĩ Phồn không lớn thêm nữa, ngược lại là Ôn Phi nấn ná dần lên đến một mét sáu, Khúc Dĩ Phồn áp lực thêm gấp bội.
Sau đó, cậu bé thi được vị trí đứng đầu lớp trong đợt kiểm tra, giáo viên rất thích cậu bé, luôn miệng nói Khúc Dĩ Phồn thi tốt thế nào, còn đóng phim, vừa đóng phim vừa đi học, mấy học sinh kém chỉ biết lười biếng quậy phá, thành ra Khúc Dĩ Phồn bị người ta xa lánh.
Trường cấp Hai mà Khúc Dĩ Phồn theo học cùng một trường với trường tiểu học của Ôn Phi. Tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông ở các tòa khác nhau, khuôn viên trường cũng rất rộng. Mỗi khi tan học là cậu vẫn cứ đến tòa nhà trường tiểu học chờ Ôn Phi tan lớp, sau đó hai người cùng nhau về nhà.
Hôm đó, cậu bé đi đằng trước, Ôn Phi đi theo sau. Hai người vừa mới ra khỏi ngõ trường đã nghe thấy người nào đó ở cổng trường hét một câu: “Ôi, đây không phải là cái người gì mà, cái người trên ti vi, ôi, tối qua tôi xem rồi, ai mà khóc lóc thảm thiết trên tivi ấy!… Cha! Người không thể chết! Cha, người chết rồi thì hài nhi phải làm sao bây giờ?… Phụt ha ha ha…”
Nhất thời sắc mặt Ôn Phi tái mét, tối hôm qua cô bé cũng xem phim của Khúc Dĩ Phồn. Đoạn đó Khúc Dĩ Phồn diễn lúc còn nhỏ của một đại hiệp gặp phải tình cảnh trớ trêu, cha mẹ đều bị kẻ thù giết chết, cho nên mới phải khóc, kết quả những bạn này lại dùng nó cười nhạo cậu.