Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 10:
Chương 9: Từ bỏ diễn xuất
Ban đầu Khúc Dĩ Phồn cũng không để ý, sau đó tình trạng các bạn trong lớp xa lánh cậu bé ngày càng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng có người truyền giấy cho cậu, trên đó viết lời thoại mà cậu bé diễn trên ti vi. Ôn Phi cũng nhận ra gần đây tâm trạng Khúc Dĩ Phồn không tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này kéo dài một học kỳ, gần như cả lớp chẳng được mấy người nói chuyện với Khúc Dĩ Phồn. Ngoại trừ giáo viên hài lòng với cậu học sinh này ra thì những học sinh khác cách cậu bé càng ngày càng xa, Khúc Dĩ Phồn chỉ có thể nói chuyện với Ôn Phi trên đường về nhà.
Sau đó, Khúc Dĩ Phồn nói với Khúc Hoài Chính: “Con không muốn đóng phim nữa.”
Khúc Hoài Chính hỏi: “Sao thế?”
“Chỉ không muốn đóng nữa thôi ạ.”
Khúc Hoài Chính im lặng một lúc rồi mở miệng: “Dĩ Phồn, chuyện của con ba đã tìm giáo viên nói chuyện rồi. Nếu như bởi vì các bạn cùng lớp xa lánh và cười nhạo mình mà con không muốn đóng phim nữa thì cái này hoàn toàn không cần thiết. Làm người chỉ cần làm chính mình là được, cũng có người thích con, ủng hộ con. Nhưng nếu như con suy nghĩ kỹ rồi mà vẫn cảm thấy sau này không muốn phát triển theo phương diện này nữa, muốn tập trung toàn bộ vào học tập hoặc sở thích khác thì ba ủng hộ con rút lui.”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Mới đầu cảm thấy mất mặt, sau đó thì…” Mỗi lần thấy trong mắt Ôn Phi tràn ngập sự sùng bái và hâm mộ thì cậu bé cảm thấy chẳng có gì đáng kể nữa.
“Sau đó con ngẫm lại, con cũng không muốn sau này làm ngôi sao lớn gì đó, vẫn muốn học tập chăm chỉ rồi tìm công việc mình thích. Bài tập ở cấp Hai khó hơn tiểu học, con sợ vừa đi học vừa đóng phim sẽ không theo kịp.”
Sau khi nói chuyện xong với Khúc Hoài Chính, Khúc Dĩ Phồn lên tầng làm bài tập. Khúc Hoài Chính ở ngay phòng khách gọi điện thoại nói chuyện của Khúc Dĩ Phồn. Bên phía công ty tỏ ý sắp đến hạn hợp đồng, vốn dĩ định tiếp tục hợp tác, nếu như Khúc Dĩ Phồn không muốn làm nữa thì cũng không ép buộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Khúc Dĩ Phồn hiểu rõ, thực ra ngôi sao nhí chỉ kiếm được bữa cơm theo độ tuổi. Một đứa trẻ mười hai tuổi như cậu lúc này để diễn thiếu nhi thì quá lớn, diễn thanh thiếu niên thì lại quá nhỏ, thôi thì cứ bỏ đi cho xong.
Ở học kỳ tiếp theo, Khúc Dĩ Phồn một lòng một dạ vùi đầu vào học tập, lần nào thi được một trăm điểm thì cứ như giáo viên ra đề chỉ hỏi một cộng một bằng hai vậy, ngay cả bài thi ngữ văn cũng lấy được điểm tối đa. Thành tích này khiến cậu bé trở thành đối tượng luôn được bàn luận trong miệng các thầy cô ở trường cấp Hai. Trong phòng làm việc, hở ra là nghe thấy ba chữ Khúc Dĩ Phồn, sau đó các thầy cô bàn bạc với Khúc Hoài Chính về thành tích học tập của Khúc Dĩ Phồn, cả hai bên đều quyết định để Khúc Dĩ Phồn nhảy lớp.
Tin tức nhảy lớp truyền tới tai Dương Uyển, rồi đến Lục Tiểu Vân, rồi Ôn Phi cũng biết chuyện.
Gần đây kết quả học tập của cô bé có phần giảm sút, tụt xuống tận hạng mười trong lớp, mà Khúc Dĩ Phồn lại muốn nhảy lớp khiến Ôn Phi cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Thấy mình làm bài tập có chút vất vả, cắn chặt răng, cô bé nhất định phải đuổi theo bước chân của Khúc Dĩ Phồn nhanh hơn mới được.
Lúc thi học kỳ, Ôn Phi thi được thứ năm cả lớp, thành công vào lớp mà ngày trước năm lớp Bảy Khúc Dĩ Phồn học, cùng một giáo viên. Nhưng Khúc Dĩ Phồn cũng nhảy lớp thành công, trở thành học sinh lớp Chín nhỏ tuổi nhất.
Năm đó, Khúc Dĩ Phồn mười ba tuổi, Ôn Phi mười một tuổi. Chiều cao Ôn Phi dừng ở một mét sáu lăm, dần dần lớn lên, một năm cao thêm được ba centimet. Khúc Dĩ Phồn cũng đang trong giai đoạn phát triển mạnh.
Bài vở lớp Chín không khó chút nào với Khúc Dĩ Phồn cả, trái lại cậu bé vẫn ngồi vững trên chiếc ghế đứng đầu. Ngoài giờ lên lớp còn có thời gian rảnh đi chơi bóng rổ gì đó với các anh lớp trên, Khúc Dĩ Phồn vận động ngoại khóa nhiều, thời gian học tập ít đi. Song kết quả học tập của cậu bé chưa từng giảm sút, nên thi được một trăm điểm thì vẫn là một trăm điểm. Chẳng qua đối với cậu bé, độ khó của bài thi từ một cộng một bằng hai biến thành hai cộng hai bằng bốn mà thôi.
Cũng vì thế mà Khúc Dĩ Phồn càng ngày càng trở thành thần tượng của Ôn Phi. Năm Ôn Phi lớp Bảy, cô bé đứng thứ ba cả lớp. Thắp đèn học tới đêm muộn mới giành được vị trí thứ ba. Mỗi ngày cô bé cũng học thuộc từ vựng tiếng Anh nhiều hơn người khác, bởi vì cô bé từng nghe thấy Khúc Dĩ Phồn nói chuyện với bạn bè nước ngoài vô cùng trôi chảy ở trên đường.
Khúc Dĩ Phồn vẫn quen thói mỗi tối tan học đều tới tòa nhà lớp Bảy đợi Ôn Phi, sau đó hai người một trước một sau về nhà. Bình thường Khúc Dĩ Phồn vừa đi vừa đập quả bóng rổ, còn Ôn Phi thì cầm quyển sách tiếng Anh trên tay đi theo phía sau, nhìn thế nào cũng thấy xa cách.