Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 115:
Chương 114: Vũ trụ và con người
Kết quả của việc xem khoa học giáo dục mà còn xem rất nghiêm túc chính là… Ôn Phi cũng bắt đầu tập trung vào nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn nói: “Em biết không? Bộ phim này đã đoạt hơn hai mươi đề cử cao nhất dành cho phim khoa học giáo dục, ngoài ra còn được rất nhiều người trong ngành đánh giá là một bộ phim xuất sắc có tính giáo dục cao.”
Ôn Phi nhìn hiệu ứng hoạt họa đặc biệt trên bức màn chiếu lớn, tấm tắc khen: “Đoạt giải cũng phải, đoạn lúc nãy thật sự rất thần kỳ, chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ cũng tồn tại vô vàn ý nghĩa, hơn nữa không hề nhỏ bé, chỉ có vô số hạt bụi nhỏ bé tinh xảo mới có thể tạo dựng lên vật chất tồn tại giống như Trái Đất, mới có lịch sử phát triển của nhân loại, trí tuệ của văn minh tân tiến và khoa học kỹ thuật.”
“Thật ra, rất nhiều văn minh thời trước đều là do con người tò mò với những gì mình không biết để rồi ra ngoài thám hiểm, cũng không có chứng minh khoa học thực sự, chính là bởi vì vũ trụ rất kì diệu, phải có một số sinh vật sở hữu trí khôn tồn tại trên địa cầu thì mới đáng giá tìm tòi nghiên cứu.” Khúc Dĩ Phồn rất đồng tình với nhận xét của Ôn Phi.
Đầu Ôn Phi dựa và bả vai của Khúc Dĩ Phồn: “Cũng may là anh dẫn em đến đây xem, nếu không thì em còn dốt nát lắm.”
Khúc Dĩ Phồn lắc đầu một cái, véo mặt Ôn Phi cho tới lúc hai chiếc răng hổ của cô lộ ra mới hài lòng: “Là em thông minh thôi.”
Vì vậy, đôi tình nhân nhỏ mới vừa ở chung với nhau dưới con mắt của sáu vị nghiên cứu sinh đã dùng phương pháp trò chuyện khoa học giáo dục để đi phát cơm chó, thật sự muốn phỉ nhổ một cái lên đầu hai người, nếu không phải lúc ở đại học cố gắng học hành không có thời gian nói chuyện yêu đương thì giờ ai chẳng có bạn gái.
Mà thực sự vẫn có đôi tình nhân tới rạp chiếu phim xem phim giáo dục khoa học, hai người này đúng là một đôi không bình thường!
Rời khỏi rạp chiếu phim, Ôn Phi sờ má, có hơi lạnh, cô ngẩng đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện ra một vài bông tuyết nhỏ vụn rơi từ trên không trung xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi nói: “Qua năm nay anh đã hai mươi hai, em hai mươi, hai ta đều là những người sắp ba mươip!”
Khúc Dĩ Phồn trợn to hai mắt: “Không phải vậy chứ? Sao lại coi như vậy được? Anh mới chừng hơn hai mươi mà đã sắp ba mươi rồi á?”
Ôn Phi lại nói: “Điều bi thương nhất là khi anh mới ba mươi mốt tuổi, chính xác là người sắp bốn mươi, có cảm giác từ đại ca thành đại thúc trong nháy mắt không?”
Khúc Dĩ Phồn đặt tay lên bả vai Ôn Phi: “Cảm giác anh của bây giờ chính là đại thúc.”
Mùa đông này thành phố S có tuyết rất lớn, rơi suốt ba ngày không thấy dừng, chúng rơi xuống nhẹ nhàng tựa lông ngỗng, xa lộ đều bị đóng băng lại, một bộ phận đường quốc lộ bị phong tỏa, cũng may đoạn đường thông tới thành phố A thì lại thông suốt.
Ôn Phi nghỉ một lúc đã thu dọn xong đồ đạc để lên xe của Khúc Dĩ Phồn, anh thấy cô mặc cực kỳ ít, chân mày nhíu cả lại, Ôn Phi nói: “Trên xe anh có lò sưởi, vừa xuống xe là tới nhà rồi, ngay cả áo khoác em cũng không cần mặc đâu, rất tiện luôn.”
Khúc Dĩ Phồn có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Em ấy à… Nhiều lúc cũng thật là hết cách với em.”
Ôn Phi không nói lời nào, nhìn tòa đại học ngoài cửa sổ, trong đầu nghĩ, thực ra có lúc nào Khúc Dĩ Phồn không có cách giải quyết cô đâu, tới tận giờ cũng chỉ cần một câu nói của Khúc Dĩ Phồn thì làm gì có chuyện Ôn Phi cô không cười toét miệng, bằng lòng lao như điên như dại vào?
Lúc vào đường cao tốc, Ôn Phi tìm chuyện để nói với Khúc Dĩ Phồn, sợ anh một mình không có chuyện gì làm sẽ mệt mỏi, cuối cùng lúc tới thành phố A cô mới chịu khoác áo nghỉ ngơi một chút.
Khúc Dĩ Phồn lái xe tới cửa nhà, dừng xe ở giữa hai nhà, lại thấy Ôn Phi còn đang ngủ, vì vậy đi sang bên kia mở cửa trước rồi ôm lấy Ôn Phi, Ôn Phi bị động tác ôm của Khúc Dĩ Phồn làm tỉnh, chứ không phải là do gió lạnh, chính là lúc Khúc Dĩ Phồn dùng một tay vòng nửa thân trên của cô, một tay đặt phía dưới đầu gối cô, có chút giống với kiểu ôm công chúa thì Ôn Phi tỉnh.
Lục Tiểu Vân nghe thấy tiếng xe cũng biết là bọn trẻ đã về, vừa mới ra khỏi cửa nhà mình đã nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn ôm ngang Ôn Phi, bà còn tưởng rằng con gái nhà mình xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy tới, đã nhìn thấy Ôn Phi duỗi tay ngáp một cái, còn dụi mắt.
Khúc Dĩ Phồn chào thật to: “Cô Ôn.”
Lại cúi đầu nhìn Ôn Phi: “Tỉnh rồi à? Em tự vào hay để anh ôm em vào?”
Ôn Phi khẽ nhổm dậy từ trong ngực Khúc Dĩ Phồn, đứng xuống đất: “Để tự em đi.”
Nhờ vậy Lục Tiểu Vân vốn lòng đầy nghi ngờ nhìn ra mờ ám.