Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 114:
Chương 113: Yêu
Một tuần Ôn Phi có ba buổi chiều không lên lớp, buổi sáng tầm hơn mười một giờ đã đi về nhà, lúc vừa mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một nhóm người đang dọn đồ dùng trong nhà, nhìn theo đám người, lúc này mới phát hiện ra họ dọn nhà Khúc Dĩ Phồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn đang đứng ở bên cạnh, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, anh quơ tay múa chân: “Ghế sofa phải đặt chính giữa, dịch đi một tí cũng không được, còn có những bình hoa kia nữa, cẩn thận chút, tránh làm vỡ.”
Lòng Ôn Phi mơ hồ có một cảm giác không lành : “Khúc Dĩ Phồn.”
Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy Ôn Phi quay lại, nhe răng cười: “Sao thế? Chiều không có lớp à?”
Ôn Phi gật đầu: “Anh đây là… đang dọn nhà sao? Nhà anh sửa xong rồi à?”
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Vốn dĩ cũng đã sửa sang ổn thỏa cả vào một tuần lễ trước rồi, chẳng qua anh mới mở cửa sổ ra cho bay mùi, hôm nay liền chuyển đồ vào.”
Ôn Phi không biết phải nói cái gì, vốn dĩ ban đầu cô cũng không bằng lòng ở quá gần Khúc Dĩ Phồn. Điều này sẽ khiến cho cô cảm thấy mình không có cách nào chạy trốn, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã xong xuôi, trái lại, Khúc Dĩ Phồn còn dọn trở về, Ôn Phi không thể giải thích được tại sao mình lại có tâm trạng mâu thuẫn như vậy, tóm lại cô không muốn Khúc Dĩ Phồn dọn đi.
Khúc Dĩ Phồn nhướng mày, tựa như nhìn thấu tâm tư Ôn Phi: “Sao thế? Không nỡ để anh quay về à?”
Mặt Ôn Phi đỏ lên, cô lùi về phía sau một chút: “Em em em, em không có đâu, nhà anh sửa xong rồi thì mau về đi, đỡ phiền em phải phơi chăn cho anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn tiến lên phía trước áp sát cô: “Mặt em đỏ rần rần rồi kìa, hoảng hốt cái gì, lúc em lo lắng một chút thì thường xuyên nói đớt.”
Ôn Phi lại lùi về sau một chút: “Anh đứng xa ra chút đi, gần như vậy làm gì? Muốn dọn thì dọn cho nhanh đi, đừng nói nhảm!”
Khúc Dĩ Phồn đưa một tay ra chặn lại đường đi của Ôn Phi, trán kề sát trán của đối phương, anh cười để lộ hai cái răng hổ: “Anh làm hai cái chìa khóa, một cái cho em, đây có thể là điều kiện đổi chìa khóa dự phòng của nhà em không?”
Ôn Phi nghe thấy tim mình bất ngờ vỗ thình thịch rất nhanh, cô nghiêng mặt sang một bên: “Tùy anh.”
Khóe mắt của anh trai dọn đồ trong nhà nhìn hai người có hơi co giật, anh ấy vốn cũng sắp ba mươi mà vẫn còn độc thân không đi tìm vợ, còn tên nhóc này mới chừng hai mươi đã tán tỉnh làm người đẹp mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng anh ấy vô cùng khó chịu “Anh đẹp trai! Trả tiền đi!”
Khúc Dĩ Phồn đứng thẳng người nhìn sang phía anh trai dọn nhà, lấy tiền trong túi ra, sau khi đuổi người đi xong liền lấy chìa khóa từ trong túi xách ra lại lấy mất chìa khóa của Ôn Phi, rồi treo chìa khóa dự bị của nhà mình lên, cuối cùng mới trả lại cho cô.
Ôn Phi hỏi: “Vậy buổi tối anh có phải đến đây ăn cơm hay không?”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Nói nhảm, không tới chỗ em thì anh ăn gió Tây Bắc à, đợi chút, chiều anh không có việc gì, em cũng chẳng bận, hay hai ta đi xem phim đi?”
Đôi mắt Ôn Phi trợn to lên trong nháy mắt, cô thầm nghĩ trong đầu, mình và Khúc Dĩ Phồn còn chưa hẹn hò cho hẳn hoi được lần nào nên tâm trạng vô cùng vui vẻ nói: “Bằng không ra ngoài ăn cơm trưa đi?”
Khúc Dĩ Phồn khóa cửa kĩ càng, đưa tay ra khoác lên bả vai của Ôn Phi, làm ra dáng vẻ anh em tốt vô cùng nghiêm túc: “Đi! Nói về vóc dáng của em thì đúng là rất vừa vặn, lúc bá vai thoải mái khỏi nói luôn.”
Ôn Phi để tùy anh, trong lòng đang thầm tính toán hai người xem bộ phim điện ảnh nào thì tốt.
Ăn cơm trưa xong thì đến rạp chiếu phim, lúc lên chỗ ngồi, Ôn Phi còn có chút không vội vàng đi qua luôn mà nhìn vé xem phim trên tay mình ghi vài chữ: “Vũ trụ và con người”.
Đây là một bộ phim khoa học giáo dục, chỉ nhìn tên cũng đủ biết, trong đầu Ôn Phi thầm nghĩ tại sao không đi xem phim tình cảm do các ngôi sao sắm vai chính, không đi xem các bom tấn anh hùng phương Tây mà lại đến đây xem khoa học giáo dục?
Có thể thấy vẻ mặt nghe giảng thành thực trầm tư suy nghĩ của Khúc Dĩ Phồn, cô bĩu môi, dù sao trong phòng chiếu phim cũng chỉ có tất cả mười người.
Sáu người đeo mắt kính nhìn một cái cũng biết là nghiên cứu sinh, một anh chàng độc thân đang ngáy, còn có hai người bọn họ, vậy thì xem nghiêm túc thôi.