Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 71:
Chương 70: Câm miệng! Đừng không biết tốt xấu.
“Tan học rồi, cậu đi đâu vậy?” Mao Ương tựa vào ghế, trong miệng ngậm kẹo mút, nhìn cô đi tới với tư thế khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ấm nở một nụ cười khó coi: “Nhà vệ sinh, bỗng nhiên tiêu chảy.”
Thật sự là chẳng hề biết nói dối.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Hai chân bắt chéo của cô ấy hạ xuống rồi đi tới gần cô.
Lâm Ấm vừa định đi ra cửa thì bị cô ấy giữ bả vai, bỗng nhiên cúi đầu tới gần mặt cô.
Bất chợt công kích kiểu này không phải là lần đầu, cô chỉ ngả người ra sau theo bản năng, khó hiểu nhìn cô ấy.
“Làm sao vậy?”
Mao Ương hít nhẹ một hơi rồi nở nụ cười: “Trên người của cậu có mùi của đàn ông.”
Cô à một tiếng lại nghi hoặc: “Mùi của đàn ông là mùi gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giống như khuôn mặt nhỏ này.” Cô ấy véo cằm cô, nụ cười lại rạng rỡ hơn: “Như bị đàn ông tưới tắm vậy.”
Mái tóc bên đầu của cô ấy rũ xuống vạch lên má cô, rất ngứa, cũng rất khó chịu.
“Được rồi Lông Cừu, đừng làm loạn.” Cô nắm tay cô ấy cương quyết kéo xuống: “Không phải đi ăn cơm sao, đi thôi.”
Bị cô ấy đùa giỡn là chuyện thường như cơm bữa, sau khi bình tĩnh lại thì đã thành thói quen.
Bị cô khoác tay, hai tay cô ấy đúc vào trong túi, chỉ là tư thế bình thường nhưng Mao Ương lại nhíu mày, không thoải mái với mùi tỏa ra ở trên người cô, làm cho người ta khó chịu.
Hai người vừa mới ra ngoài không lâu thì thấy bắt gặp nam sinh cười lộ ranh năng đi tới, Mao Ương suy nghĩ nhìn người bên cạnh, cúi đầu, không lên tiếng và cũng không đi.
“Lâm Ấm.”
Cậu gọi tên của cô làm cô rùng mình.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là làm gì.
“Lông Cừu, cậu đi căn cơm trước đi, có một số việc chờ sau buổi trưa nói tiếp.”
Cô buông cô ấy ra, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Hà Trạch Thành, cậu nở nụ cười hài lòng như đang thuần phục một con vật.
Mao Ương trước sau không nhúc nhích, nhìn người con trai có răng nanh sắc bén nguy hiểm kia gật đầu với cô rồi kéo đồ vật của cậu đi.
Cô hừ nhẹ, đã có thể xác nhận nơi phát ra mùi ấy là ai.
Cô lấy kẹo trong túi ra bỏ vào trong miệng, nhét bừa vỏ kẹo vào trong túi, chờ lúc vươn ra lần nữa thì trong tay đã có thêm một con dao găm Thụy Sĩ, xoay trong tay một vòng rất nhanh.
Lưỡi dao màu bạc vẽ một vòng tròn hoàn mỹ trong không khí, lại quay trở về trong vỏ một cách chính xác, lại bấm chốt mở cho nó bật lên, ngón trỏ để ở trên lớp áo, tay buông bên người, chĩa mũi dao vào thẳng hướng của cậu.
Nếu cán dao có cái lò xo, cô ấy sẽ không do dự bắn ra.
…
Nơi cậu dẫn cô tới chắc chắn không phải nơi tốt lành gì.
Sân thượng là nơi làm tình rất tốt, sỉ nhục tự tôn của cô, giày xéo tất cả xuống dưới chân cậu.
“Đến đây làm gì?” Cô cảnh giác nhìn: “Em không muốn.”
Người con trai nắm lấy tay cô rồi mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu cảnh cáo cô: “Ngoan ngoãn nghe lời, trưa hôm nay tôi chưa uống thuốc đâu.”
Trên mặt không hề có nụ cười vừa rồi, thay vào đó là u ám khiến cô sợ hãi.
Cô căng thẳng trong lòng, bước chân dự định lùi lại cũng chầm chậm thu hồi.
Cậu vỗ mông cô cách một lớp váy lụa: “Ngoan, ăn cơm trước.”
Ăn cơm…
“Cậu, cậu muốn cho tôi ăn cái gì?” Sợ hãi trong mắt cô dần dần lộ rõ, chỉ nghe thấy cậu cười khẽ, kéo cô tới sau mái hiên nhìn các loại sandwich và cơm hộp bày trên mặt đất, có lẽ cho rằng cô ăn không đủ no nên mua bảy tám phần.
Hà Trạch Thành trực tiếp rút sợi dây trên quần mình ra, giữ chặt tay cô rồi trói ra phía sau.
Lâm Ấm không dám giãy giụa, quay đầu nhìn cậu, tiếng nói có chút run rẩy: “Không phải cậu bảo tôi ăn cơm sao? Cậu trói tay của tôi thì tôi ăn cơm thế nào.”
Buộc rất chặt, nắm cằm cô, một tay khác bắt đầu tóm vú cô.
“Yên tâm, sẽ không để em đói đâu, tất nhiên là tôi bón em ăn, bé cưng ạ.”
Tay cậu không buông tha người, gần như sắp bóp nổ vú cô.
“Á! Đau… đau quá, nhẹ chút.”
Nhìn thấy mắt cậu dần dần tăm tối là biết cậu lại sắp nổi điên, sắp nổi điên giày vò cô.
Giây tiếp theo, cô bị cậu cưỡng chế ấn lên bức tường phía sau rồi đè vai cô để cô dựa vào tường trượt xuống ngồi lên đất, cậu ngồi xổm ở trước mặt cô, cầm chìa khóa cởi đai trinh tiết.
“Đừng… đừng, không phải muốn ăn cơm sao? Đừng chịch tôi, đừng ở chỗ này!”
“Chát”
Một cái tát rơi lên bầu vú cô, cho dù cách nội y cũng có thể cảm nhận được đau đớn truyền đến.
“Đau…”
“Câm miệng! Ông đây đang cho em ăn cơm đấy, đừng không biết tốt xấu, bằng không tôi chịch chết em ở đây đấy! Để người dưới tầng đều nhìn thấy em dùng tư thế gì, nói ra lời dâm đãng gì để tô chịch em!”
Cậu lại mất khống chế, tính tình trở nên thô bạo, Lâm Ấm cắn hàm răng run rẩy không dám cử động, chỉ có thể nhìn cậu kéo đai trinh tiết xuống vứt sang một bên rồi bấm âm vật cô.
“Ưh ah~”
“Kẹp chặt! Tôi nói em thả lỏng em thả lỏng, nghe chưa!”
“Nghe, nghe thưa chủ nhân.”
Cậu cười hài lòng, cầm sandwich ở bên cạnh lên bóc: “Để lộ dâm huyệt của em ra cho tôi, mở lớn hai chân ra để lộ hết âm hộ bên dưới.”
Biết cậu muốn làm gì, hai tay ở sau lưng Lâm Ấm cố giãy giụa đều chết lặng, ngoan ngoãn làm theo lời cậu nói, thân dưới trượt xuống giống như món hàng bị đánh giá dơ bẩn.