Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 105:
Phiên ngoại 3: Vừa tới ngày đó
Bốn năm đại học của cô còn một năm rưỡi, trải qua không vui vẻ lắm.
Hà Trạch Thành từng hỏi cô: “Em còn muốn đi học không?”
Cô lắc đầu theo bản năng, sau một giây sững sờ lại gật đầu.
Cô đã trở nên rất kiệm lời, thậm chí không nói, nếu như có thể thì dường như cô chẳng làm gì khác ngoài việc vẽ tranh.
Người con trai trước mặt cười để lộ ra cái răng nanh cô vừa yêu vừa hận.
“Vậy thì chờ em tốt nghiệp, anh dẫn em đi một nơi, nơi ấy rất đẹp, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, những ngôi sao em thích nhất. Không cần công việc không cần đi làm, mỗi ngày anh ở cùng em.”
Hai tay cô chống vào ghế, chỉ cho rằng cậu đang nói đùa, mơ mộng giữa ban ngày làm những thứ người thường không hiểu nổi. Cô quay đầu nhìn lá cây bên ngoài rơi xuống.
Lá cây khô úa vàng giống như hoàng hôn, từ từ bay xuống mặt đất. Mùa thu đã trôi quá nữa.
Cậu bán căn chung cư cũ, chẳng biết làm cách gì mà tìm thấy người phụ nữ kia đặt dao lên cổ bà ta uy hiếp bà ta cho cậu một khoản tiền không nhỏ.
Ngày ấy lúc cậu trở về khách sạn cười rất rạng rỡ với cô, nhưng vết máu trước ngực cậu vẫn không tránh khỏi con mắt Lâm Ấm.
Cô không khỏi khẽ thở dài rồi tiếp tục quay người vẽ tranh, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sát đất của khách sạn, nhưng cảnh trong tầm mắt không đẹp bằng ở căn hộ kia. Bên ngoài toàn là nhà cao tầng, gió thổi không lọt khiến người ta ngột ngạt.
Cậu tiến lên rút cây bút vẽ trong tay cô rồi bế cô lên từ phía sau, dịu dàng nói ở bên tai cô: “Em có thể không vẽ tranh, em không cần vẽ tranh, bàn tay xinh đẹp này chỉ có thể để sử dụng anh thôi.”
Chẳng biết là lý do kỳ quái biến thái gì nữa, nhìn thấy dưới cổ cậu còn vết máu chảy xuôi, xem ra lúc về vội vàng chưa lau khô.
Cô vươn tay xoa lên để máu dính lên ngón tay rồi bôi lên mặt cậu, cười lạnh nhạt.
“Tắm đi, khó ngửi quá.”
Đôi mắt đào hoa thâm tình híp lại, mổ một cái lên môi đỏ của cô: “Vậy chờ anh nhé, bé yêu.”
Cậu đi đến phòng tắm, cô tiếp tục quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài một chút, lại chẳng cầm bút vẽ lên nữa.
Trái tim trống vắng giống như bị lấy đầy, chứa từng miếng bông bị nhồi vào khiến cô ngạt thở.
Ngôi biệt thự rất xinh đẹp, không gần biển, ở trong một vùng nông thôn ở khu vực ngoại thành. Bên ngoài cơ bản là màu gạo trắng và vườn hoa rộng lớn. Cô biết, những thứ này là cậu đặc biệt dày công thiết kế cho mình.
Cậu ôm cô xuống xe, lấy hai quyển sổ từ trong túi ra đặt vào lồng ngực cô, cười rất vui vẻ và hưng phấn.
Cô cầm quyển sổ màu hồng như cầm hai củ khoai lang bỏng, vẫn còn hơi ấm vì vừa mới lấy ra từ cục dân chính.
Ảnh chụp trên nền đỏ, ngoại trừ nhìn thấy người con trai cười rạng rỡ ra thì không còn đặc điểm gì khác.
Cô giống một người gỗ ngồi ở bên cạnh, làn da quá trắng không có chút hồng hào thể hiện sức sống. Mái tóc dài bị cậu tiện tay buộc sau gáy. Đôi mắt hạnh cũng mất đi tia sáng, nhìn lạnh nhạt, khóe miệng cong, thậm chí nhìn không ra nụ cười.
Cậu giống như chẳng hề để ý, giống như chỉ cần nhận tờ chứng nhận này với cô là được. Chỉ cần cô ở bên cạnh cậu là đủ rồi, bất luận cô đồng ý hay cự tuyệt thì kết quả cuối cùng cũng giống nhau.
Không phải mang vật dụng trong nhà tới, nơi này đã chuẩn bị xong tất cả. Cậu mang tới một bức tranh bóng lưng cô gái nằm ở trên ghế quý phi, bị cậu treo ở chính giữa phòng khách rồi ở bên cạnh hỏi cô có đẹp hay không?
Lâm Ấm ngả ra sau, không có tâm trạng ngắm nhìn, Hà Trạch Thành ôm bả vai cô để cô thuận thế ngả vào lòng cậu. Trong nhiệt độ cơ thể ấm áp, cử động nhẹ cũng chẳng muốn.
“Em buồn ngủ.”
Nụ cười của cậu từ lúc ra khỏi cục dân chính vẫn chưa ngừng: “Vậy ngủ, bé yêu, anh đã chờ mong giờ phút này từ lâu lắm rồi.”
Rốt cuộc là chờ mong cái gì, cô biết rõ.
Ga trải giường màu đen cậu từng thích bị đổi thành màu trắng thuần khiết như là cố ý muốn xóa bỏ trí nhớ trước kia của cô, tất cả đồ đạc bày biện ở đây đều khác hoàn toàn với căn hộ lúc trước.
Cậu dịu dàng cởi từng món quần áo trên người cô ra, cởi bỏ cúc quần jean rồi kéo xuống, bàn tay lớn xoa lên phần bụng bằng phẳng, nhấn nhẹ xuống, vẫn còn nghi hoặc.
“Rốt cuộc thì lúc nào mới có thể mang thai?”
Lâm Ấm đẩy tay cậu ra, lật người: “Muốn làm thì làm nhanh lên.”
Hà Trạch Thành lộ ra hai cái răng nanh: “Anh biết bé yêu sốt ruột, yên tâm, hôm nay chắc chắn thỏa mãn em!”
Cậu nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo cô. Qua hè thời tiết còn có hơi nóng, đã bị nhìn chẳng biết bao nhiêu lần rồi nên tất nhiên cũng chẳng còn khó chịu lúc trước, mặc cho cậu nhìn suồng sã.
Cậu bóp chặt một bên ngực mềm mại của cô, nhào nặn trong tay, liếm cái cổ thiên nga xinh đẹp rồi chậm rãi di chuyển xuống.
Lâm Ấm nắm chặt ga giường dưới thân, ngón tay của cậu di chuyển tới giữa rồi đâm vào, không ngừng moi móc ở bên trong, cuối cùng rút hai ngón tay ra rồi để ở trước mặt cô.
“Bé yêu em xem, bên dưới em rất nhiều nước nè.”
Hai ngón tay của cậu hơi mở ra, sợi tơ bạc nối liền ở giữa, cậu cười đắc ý.
Lâm Ấm giơ chân đạp cậu, biết rõ vô dụng vẫn giả vờ uy hiếp.
“Rốt cuộc anh có làm hay không? Không làm em đi ngủ.”
“Đương nhiên làm rồi!” Cậu lập tức ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của cô vào trong ngực: “Bên dưới của bé yêu ẩm ướt như vậy còn ngủ được sao?”
“Câm miệng.”
“Không được, nhìn núm vú em cứng lên cả rồi, chỉ dùng ngón tay đâm một chút đã sướng vậy rồi sao? Vậy chờ lát nữa nhét hết vào, xem có thể làm em sướng tới nỗi lên trời hay không?”
Lâm Ấm ôm cổ cậu ngồi dậy, ra sức nắm chặt vật to lớn dưới thân cậu, quần đã bị cởi ra, kéo quần lót cậu xuống, thứ ấy dựng thẳng trong lòng bàn tay mình, cô trừng mắt nhìn cậu.
“Đi vào!”
Cậu say mê híp mắt lại, cọ trán cô: “Chờ không nổi nữa à? Hay là bên dưới muốn bị anh chịch? Nói ra, anh cho em.”
Cô liếm môi dưới bỗng nhiên lại gần tai cậu, liếm một vòng theo hình dáng bên trên rồi khàn giọng nói: “Muốn được anh chịch, mau lên, không chờ nổi nữa.”
Quả nhiên, người con trai chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới với cô lập tức đè cô xuống giường, vội vã nắm chặt thứ ấy của mình thọc vào.
Bên dưới đã có đủ dâm thủy bôi trơn, cắm thẳng tới đáy không trở ngại.
“Ah…” Cô cuộn tròn ngón chân, ngửa cổ ra sau đẩy bộ ngực cậu.
“Đừng…. ah, căng quá, anh ra ngoài trước đi.”
“Như vậy sao được.”
Hà Trạch Thành nắm lấy cổ tay cô, ôm cô vào trong ngực, quỳ gối dưới thân cô để hai chân cô gác lên lưng mình, nhìn gương mặt cô trở nên đỏ ửng càng thêm quyến rũ, nhấp hông ra vào, nghe thấy tiếng bị khuấy đảo của dâm thủy.
“Bé yêu, sướng không? Muốn anh làm nhanh lên không?”
“Không muốn!” Gân cổ cô đều lộ ra, liều mạng hướng lên trước muốn ngồi thẳng lại bị cậu ấn bả vai nằm xuống giường, nằm nhoài lên người mình, bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng là cô biết không khống chế nổi.
“Anh không chịu nổi, bên trong em ấm quá, nó đang mút anh, kẹp rất chặt ah, khiến anh sướng quá! Thật sự muốn chịch chết em!”
Tốc độ đâm vào sâu trong cơ thể cô càng lúc càng nhanh. Tiếng bành bạch vang vọng trong phòng ngủ, dâm thủy tràn lan chảy xuống giường theo động tác ra vào của cậu, chảy ra sau mông cô.
“Ah… ah… không được không được, chậm một chút, ah… uh Hà Trạch Thành!”
Ra sức gọi tên cậu như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xuyên thủng cơ thể, cảm giác sợ hãi này không cách nào biến mất.
Người con trai cúi người hôn môi cô mê mệt, ra sức mút lưỡi cô để nước bọt chuyển sang miệng mình, ra sức đâm vào phía trước, cảm nhận cô kẹp càng lúc càng chặt khiến cậu sắp điên rồi!
“Ah… chậm chút, cầu xin anh… không được, ưm.” Cô ra sức đẩy vai cậu, mông người con trai bỗng nhiên nhấp mạnh, cô bị thúc tới lên đỉnh, mệt mỏi buông tay xuống.
“Hà… uh Trạch Thành, chậm một chút, chậm một chút uh…”
Hơi thở ồ ồ liên tục vang lên bên tai cô: “Bé yêu, em là thuốc của anh, quá đẹp, chờ anh bắn ra, chặt quá, chịch thế nào cũng không chán!”
Cậu ấn chặt gáy cô, chặn lời nói của cô, tấn công khoang miệng cô điên cuồng.
Thuốc của cậu, thuốc độc.
Cây thuốc phiện làm cậu điên cuồng, không cai nổi.