[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 9


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 9:

 
Edit: Gluhwein
 
“Thế này thì phải nghèo đến mức nào chứ.” Thời Nghiên cảm thán một câu. Cung Tây Thi cười một tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dù sao thì cũng rất nghèo, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
 
Thời Nghiên không nói chuyện, hừ một tiếng: “Tâm trạng không tốt, buổi trưa mời tớ ăn kem đi.”
 
“Hôm nay còn chưa nóng mà đã bắt đầu ăn kem rồi à?” Cung Tây Thi hơi hơi không vui: “Tớ còn tặng cậu một con mèo đấy, sao cậu không mời tớ?”
 
“Lần trước tớ còn mời cậu ăn gà rán mà, tớ cũng nghèo lắm.”
 
“Thôi được thôi được.” Cung Tây Thi bất đắc dĩ. Buổi trưa cô ấy đưa cô đi mua hai que kem hình lưỡi xanh.
 
“Cậu ki bo thật đấy.” Thời Nghiên rất bất đắc dĩ, năm hào, một tệ hai cái, thở dài.
 
Cung Tây Thi không nói gì, chậm rãi liếm kem que, hai người đứng ăn ở cửa.
 
“Cậu cẩn thận cô gái kia một chút nhé.” Cung Tây Thi đột nhiên chọc cô một cái. Cô cảm thấy kỳ quái nhìn theo ngón tay của cô ấy, nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc vàng chóe đang đi vào quán bên cạnh mua đồ ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vì sao?” Thời Nghiên khó hiểu.
 
Cung Tây Thi mím môi: “Cô ta từng đánh Hàn Khâm đấy.”
 
“Cái gì?” Tay Thời Nghiên run lên, que kem mới ăn được một nửa rơi thẳng xuống đất.
 
Cô ấy lại nói tiếp: “Ờm, Hàn Khâm không đánh cô ta.”
 
“Bọn họ có quan hệ gì vậy?” Thời Nghiên tái mét mặt.
 
“Kẻ địch đó, cô ta đánh Hàn Khâm mà, cậu nói xem?”
 
“Nhưng Hàn Khâm không đánh cô ta mà.”
 
“Đánh thì mất mặt lắm mà nhỉ?” Cung Tây Thi do dự nói. Thời Nghiên không quan tâm, thế mà ngoài cô ra lại có người có thể đánh Hàn Khâm ư?
 
Thời Nghiên liếc nhìn mấy cô gái ở bên kia, không nói chuyện, nhìn que kem trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Cung Tây Thi với ánh mắt trông mong. Cung Tây Thi cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn đi vào quầy bán quà vặt để mua kem với vẻ mặt đưa đám.
 
“Tớ muốn ăn kem truyền thống ấy, không bị xanh lưỡi, không phải đều là 5 hào à?” Thời Nghiên kháng nghị. Cô ấy đành phải ném que trong tay xuống rồi đi qua bên kia lấy kem truyền thống.
 
Thời Nghiên nhận lấy que kem, bóc vỏ, khí lạnh căm căm bốc lên, cắn một miếng, phần đầu có một chỗ hổng còn mang theo dấu răng ở mặt trên.
 
Có hơi lạnh, cô hít một hơi. Cung Tây Thi thanh toán tiền rồi đi ra, nói: “Thật ra bây giờ chúng ta ăn kem thì vẫn còn hơi sớm, lẽ ra phải sau tết Đoan Ngọ mới có thể ăn.”
 
Thời Nghiên chớp chớp mắt: “Thời tiết chỗ bọn tớ bên kia lúc đẹp lúc xấu, cho dù có lạnh thì cũng không lạnh như ở đây.”
 
“Cũng đúng.” Cung Tây Thi gật đầu, chuẩn bị ăn hết chỗ còn lại trên tay trong một miếng.

 
Thời Nghiên không nói nữa, tập trung ăn kem. Cô liếc nhìn cửa hàng tạp hóa ở một bên kia, mấy cô gái lúc trước không còn ở đó nữa.
 
“Này, Hàn Khâm, các cậu… tới ăn cơm à?” Cung Tây Thi đột nhiên căng thẳng mở miệng, nói lắp ba lắp bắp. Thời Nghiên quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy Hàn Khâm và mấy người nữa đi vào. Bị gọi tên anh kỳ quái nhìn về phía Cung Tây Thi, liếc thấy Thời Nghiên ở sau lưng cô ấy thì hơi khựng lại, làm như không có việc gì gật đầu vòng qua các cô.
 
Cung Tây Thi căng thẳng trố hai mắt nhìn chàng trai đi phía sau Hàn Khâm, cũng không ăn kem, để mặc cho nó tan chảy. Thời Nghiên đẩy đẩy cô ấy, ý bảo kem của cô ấy sắp gãy rồi. Nhưng cô ấy lại lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm vào que kem mà không ăn, mặt bắt đầu ửng đỏ.
 
Thời Nghiên kinh ngạc, không phải cô bé này đang xao xuyến chứ? Cô tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy người Hàn Khâm. Phía sau có mấy cậu con trai, ai biết là người nào chứ, trông đều không tệ, nhưng có một người hấp dẫn sự chú ý của cô.
 
Vóc dáng cao lớn, cười rộ lên có thể làm kem tan chảy, trông cũng không tệ, có cảm giác đẹp trai dễ dàng thu hút các cô gái.
 
Cô không nhìn nữa, lại nhìn về phía Cung Tây Thi, trong mắt có thêm chút ý cười, cắn một miếng kem, cười nói: “Cậu thích à?”
 
Cung Tây Thi cúi đầu ra vẻ phủ nhận: “Đừng nói bậy.”
 
“Cái này thì có sao đâu, thích thì làm sao phải ngại.”
 
“Tớ không phải là cậu.” Cung Tây Thi hừ một tiếng, mới định xoay người lại đã bị người khác đâm vào một cái. Cô ấy hơi đụng vào cái bàn dưới quầy bán quà vặt. Đột nhiên có mấy cô gái xuất hiện ở sau lưng, chính là mấy người mà các cô vừa mới thảo luận.
 
Thời Nghiên nhướng mày nhìn về phía cô gái cầm đầu kia, đỡ Cung Tây Thi dậy. Cô gái kia cũng nhìn về phía cô mà không hề yếu thế chút nào, nhướng mày nói chuyện, nhưng lại là nói với Cung Tây Thi: “Ngại quá, ngã lăn ra chặn đường cứ như lợn ấy, còn tưởng là ai cơ.”
 
Cô ta và mấy con gái sau lưng cười rộ lên với vẻ hống hách, giọng cũng khá to khiến mấy cậu con trai ở bên trong nhìn ra đây.
 
Cung Tây Thi nhỏ giọng nói: “Không sao, thật xin lỗi.”
 
Thời Nghiên kéo cô ấy, hiển nhiên rất bất mãn khi cô ấy nói lời xin lỗi. Cung Tây Thi lại túm cô không cho cô nói chuyện.
 
Cô gái kia bật cười, nhìn Thời Nghiên đầy khiêu khích, sau đó cầm lời túi, nghênh ngang đi vào trong. Thời Nghiên nhìn cô ta, đột nhiên thò chân ra. Cô gái kia vênh mặt lên trời, không nhìn thấy nên lập tức lảo đảo ngã về phía trước.
 
Sau khi đứng vững thì trợn trừng mắt nhìn hai người các cô: “Con mẹ nó, đứa nào ngáng chân tao?”
 
Thời Nghiên cười một cái: “Ngại quá, trượt chân mà thôi.” Cô nâng chân lên.
 
“Mày muốn chết à?” Cô gái kia giơ tay lên. Cung Tây Thi lập tức hét lên một tiếng, ôm đầu, nhưng tiếng tát tai trong dự kiến nên không vang lên. Cô ấy hé tay lén liếc trộm thì nhìn thấy Thời Nghiên giữ chặt cổ tay của cô gái kia. Thời Nghiên còn nhìn xăm trên mu bàn tay của cô ta với vẻ rất hứng thú.
 
Cô gái kia nhìn cô đầy khiếp sợ: “Buông tay ra.”
 
Thời Nghiên buông cô ta ra.
 
“Mới chuyển trường tới đây à?”
 
Thời Nghiên không trả lời, chống hai tay lên quầy, rồi lập tức nhảy lên ngồi xuống quầy.
 
“Mày giỏi lắm.”
 
“Mày chờ đó cho tao.” Cô gái kia hung ác nói xong, liếc nhìn đám con trai bên trong rồi rời đi. Thời Nghiên nở nụ cười.
 
Cung Tây Thi sợ tới mức run lên, lôi kéo Thời Nghiên: “Sao cậu lại chọc vào cô ta làm gì? Cô ta chơi bời lêu lổng, rất thích đánh người.”
 

Thời Nghiên không đáp mà hỏi lại: “Cậu sợ cô ta à?”
 
“Cô ta rất hay bắt nạt con gái, cũng bắt nạt con trai luôn, hồi cấp hai, hồi cấp hai tớ học cùng lớp với cô ta.”
 
Cung Tây Thi nói, rồi khóc òa lên, len lén lau nước mắt. Thời Nghiên há miệng thở dốc, vỗ vỗ vai cô ấy: “Cậu phải học cách tự chiến thắng sự sợ hãi, có đánh được hay không là một chuyện, nhưng chưa gì đã sợ thì mới là mất mặt.”
 
Thời Nghiên liếc nhìn mấy người ở đằng kia, sau khi mấy đứa đó đi qua thì lấy một chai bia, đứng ở bên cạnh mấy cậu con trai, nhìn Cung Tây Thi, nhếch mép cười khinh bỉ, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Thời Nghiên với vẻ hung ác.
 
Đột nhiên, cô gái kia kéo cậu con trai bên cạnh ra rồi nhón chân hôn một cái lên mặt cậu ta, cậu con trai đó cười cười không nói gì. Thời Nghiên nhận ra đó là cậu con trai cao cao lúc nãy, cô chợt nhìn Cung Tây Thi. Không thể nào? Cung Tây Thi thích cậu ta ư?
 
Cô gái kia nhìn Thời Nghiên với vẻ khiêu khích, Thời Nghiên thầm bật cười trong lòng, cô không thích cậu ta, đắc ý cái gì chứ.
 
Khi cô nhìn về phía Hàn Khâm, anh cũng đang nhìn cô, bị cô nhìn thẳng vào mắt thì vô thức rời mắt ra khỏi quỹ đạo vốn có, Thời Nghiên bật cười.
 
Trên đường về lớp học, Thời Nghiên hỏi thăm chuyện của mấy người kia với Cung Tây Thi.
 
“Cô gái kia tên là Tào Kỳ Kỳ, những người khác chính là đàn em của cô ta, còn còn lại chính là Hàn Khâm thì cậu biết rồi đó, ngoài ra còn có mấy bạn nam bên cạnh là Lâm Thần Thư, Tạ Dương, Hồng Mẫn.”
 
“Mấy cậu con trai và cô gái kia đều là lớp A9, trước kia cũng học cùng trường rồi lên cấp ba với nhau.”
 
“Hàn Khâm có quan hệ gì với bọn họ vậy?” Thời Nghiên hỏi.
 
Cung Tây Thi nhìn cô một cái: “Mấy cậu con trai kia là đàn em của cậu ấy đó.”
 
Thời Nghiên cứng người lại, rốt cuộc Hàn Khâm đã giấu giếm cô bao nhiêu chuyện chứ?
 
Quay lại lớp, Cung Tây Thi do dự nói: “Thời Nghiên, thật xin lỗi, lúc trước tớ làm bạn với cậu, là bởi vì cậu thích Hàn Khâm. Tớ tưởng rằng, tớ tưởng rằng, giống như, giống như tớ thích, thích cậu ấy vậy. Cho nên mới… kết quả cậu vốn không hề hiểu rõ bọn họ.”
 
“Không hiểu ư? Từ từ hiểu là được mà.” Thời Nghiên hiểu cô ấy đang áy náy cái gì. Cô nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Không sao, việc tớ thích Hàn Khâm chẳng liên quan gì tới cuộc sống của anh ấy hết. Không thể hiểu rõ qua vài ba câu nói. Nhưng tớ vẫn phải khuyên ngăn cậu, người tên Lâm Thần kia… Chậc? Cậu ta đã có bạn gái rồi, cậu vẫn nên quên đi. Chỗ nào mà chẳng có cỏ thơm, không phải là cậu không xứng, mà là không cần phải nhớ tới cậu ta làm gì.”
 
Cung Tây Thi không nói gì. Thời Nghiên khuyên không được thì xua xua tay, nhìn thấy Mục Niên đi vào, cô vội vàng đứng dậy đi qua đó rồi thật thà nói: “Anh ơi, em chọc vào một cô gái tên là Tào Kỳ Kỳ rồi.”
 
Mục Niên chưa kịp nói gì, cô đã chuồn em ra khỏi lớp giống như con thỏ nhỏ đang chạy trốn.
 
Thật lâu sau cậu ta mới hoảng hốt nói: “Đậu má.”
 
Thời Nghiên chạy ra khỏi lớp học, đụng vào Hàn Khâm ở đầu cầu thang. Anh nhìn thấy cô, chỉ liếc mắt một cái, chuẩn bị đi vòng qua cô. Kết quả anh đi sang trái cô cũng đi sang trái, anh đi sang phải cô cũng đi sang phải.
 
“Làm gì thế?” Giọng điệu của anh rất bất đắc dĩ, nhưng không hề bực bội.
 
“Anh không có gì muốn nói với em à?”
 
“Không có.” Anh nhanh nhẹn mở miệng.
 
Thời Nghiên liếc nhìn anh, rầu rĩ ‘ầu’ một tiếng, xoay người tránh ra. Anh rất sửng sốt với phản ứng của cô, nhìn cô theo bản năng. Cô cười phì ra, đột nhiên tiến lên, tiếp tục cản đường anh: “Anh lo cho em à?”
 
Anh lùi ra sau, bởi vì đang ở trên cầu thang nên chỉ có thể đi ngược xuống dưới: “Cậu tưởng bở à?”

 
“Rõ ràng anh đang lo lắng cho em, sợ em bị cô gái Tào Kỳ Kỳ kia đánh, có đúng không?”
 
Cô tiếp tục tiến lên trước, Hàn Khâm chỉ có thể tiếp tục lùi lại: “Cậu tránh ra đi, tôi muốn đi làm bài tập.”
 
“Hôm qua anh cởi quần áo của em.” Cô đột nhiên la lên một tiếng. Hàn Khâm vội vàng tiến lên che miệng cô lại, trừng mắt cảnh cáo cô, sau đó chột dạ nhìn xung quanh: “Cậu làm gì thế?”
 
Thời Nghiên kéo tay anh ra: “Buổi chiều dạy thêm cho em đi, tiện thể đưa em về nhà nữa.”
 
“Cậu có anh mà.” Hàn Khâm từ chối theo bản năng: “Cậu nghĩ hay nhỉ.”
 
“Vậy em sẽ đi nói với em gái của anh, anh giở trò lưu manh với em. Giở trò lưu manh có nghĩa là em phải làm chị dâu của cô bé, anh trai nhỏ ơi, anh có sợ không.”
 
“Sợ cậu quá…” Hàn Khâm tức giận đến ngứa răng, hít sâu: “Cậu còn biết rất nhiều đấy nhỉ?”
 
Thời Nghiên nở nụ cười. Hàn Khâm liếc cô, nhíu mày suy nghĩ một lát. Cô cũng không vội, cứ nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, không nhịn được duỗi tay ra chạm vào dưới lông mi của anh. Anh lùi lại như bị điện giật, đụng vào vách tường, nói với ánh mắt phức tạp: “Có thể, nhưng tôi phải đón em gái tôi trước đã.”
 
“Em chờ anh.” Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười. Hàn Khâm liếc cô với vẻ kỳ quái, xoay người lên tầng. Thời Nghiên ở phía sau lại nhắc lại: “Em sẽ chờ anh thật đấy.”
 
Hàn Khâm rời đi mà không quay đầu lại.
 
Buổi chiều, khi tan học, Cung Tây Thi nhìn cô: “Tớ về cùng cậu nhé.”
 
“Không cần không cần, cậu về sớm một chút đi.”
 
Cô từ chối, vừa dứt lời, Mục Niên đã đeo cặp tới đây gõ lên mặt bàn cô: “Về nhà thôi.”
 
“Em vẫn còn mấy bài nữa.”
 
“Về nhà thôi.” Mục Niên nhìn cô. Cô thở dài: “Em định làm xong mới về.”
 
“Thời Nghiên, em bị điên hả? Lần trước em bị đánh mà còn chưa khôn ra?” Mục Niên vô cùng tức giận.
 
“Cho nên em muốn tự mình giải quyết.”
 
“Em biết có bao nhiêu người không?” Mục Niên túm lấy cô. Nhưng cô không đi: “Một tiếng nữa em sẽ về.”
 
“Không đi đúng không?” Cậu ta buông cô ra: “Cho dù tối nay em không về thì ông đây cũng không quan tâm tới em.”
 
Nói xong, cậu ta nổi giận đùng đùng rời đi, cực kỳ tức giận.
 
Cung Tây Thi sửng sốt, vừa mới định mở miệng, Thời Nghiên đã cắt lời cô ấy: “Cậu về trước đi, lát nữa bọn họ lại bắt nạt cậu đấy. Yên tâm đi, tớ đánh không lại thì sẽ chạy.”
 
“Tớ ở lại với cậu.” Cung Tây Thi túm chặt quai đeo cặp sách mà run rẩy. Thời Nghiên cảm kích trong lòng: “Cậu về đi, lát nữa chạy trốn, tớ còn phải dẫn theo cậu thì phiền lắm.”
 
Cung Tây Thi còn muốn nói gì thêm, nhưng Thời Nghiên bực bội thở dài, nằm bò lên bàn, Cô ấy bất lực, đành phải đứng dậy rời đi.
 
Hàn Khâm thấy Mục Niên và Cung Tây Thi đều đã ra ngoài, nhưng còn chưa nhìn thấy Thời Nghiên đi ra thì tức giận đến nỗi mắng một câu, lên xe đạp rời đi.
 
Tề Gia Tắc ở phía sau liếc nhìn xe của mình, phẫn nộ tới nỗi chửi thẳng: “Con bà nó, lại trộm yên xe của bố mày, thằng oắt con nào mà mất dạy thế? Ấy ấy, má, Hàn Khâm, cậu đợi tôi với.”
 
Lớp học cũng không còn ai, Thời Nghiên cảm giác âm thanh bên ngoài cũng ít đi rất nhiều rồi. Cô mở sách giáo khoa ra, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới tổ bốn, ngồi vào chỗ của Hàn Khâm, nhìn mặt bàn, đã hơi cũ rồi.
 
Cô nhìn xuống ngăn kéo, cũng không có gì cả, trống rỗng.
 
Hoàng hôn buông xuống, Hàn Hi Hi dặt mông ngồi ở gác-ba-ga, vừa cười vừa gặm táo. Hàn Khâm đạp xe rất chậm, nhớ tới câu nói “Em chờ anh” của Thời Nghiên.
 

“Tối nay ăn gì vậy ạ? Hình như sáng nay bà nội vừa đi mua trứng gà hay sao ấy, có phải sẽ được ăn trứng gà không ạ?”
 
“Dùng để ấp gà con.” Anh lạnh nhạt nói.
 
“Vậy có thể ăn gà con không ạ?”
 
“Gà con để ấp trứng.” Anh lơ đễnh nói. Cuối cùng thở dài một tiếng, anh quay đầu xe lại: “Hi Hi, ngồi cho vững, tới trường của anh trước nhé.”
 
Khu dạy học vắng vẻ yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, Thời Nghiên không nhúc nhích.
 
“Ồ, sợ đến độ không dám đi về à?” Là Tào Kỳ Kỳ, cười rất càn rỡ, nhìn chằm chằm vào cô một cách ngoan độc.
 
Thời Nghiên quay đầu lại nhìn cô ta, nhìn ra phía sau lưng cô ta, nhưng lại không nhìn thấy người trong dự kiến.
 
“Tôi đang đợi người.” Cô cười cười.
 
“Chờ ai tới cứu mày à?” Tào Kỳ Kỳ lấy một con dao nhỏ ra: “Cởi quần áo của nó ra cho tao.”
 
Mấy đứa con gái phía sau lập tức tiến lên.
 
“Xin lỗi, tôi tới trễ.”
 
Cửa lớp học đột nhiên bị người mở ra. Tào Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn với vẻ quái lạ, nhìn thấy Hàn Khâm hơi hơi thở dốc, Hàn Hi Hi nhìn thấy con dao trên tay cô ta thì sợ tới mức co rúm ra sau. Hàn Khâm trừng mắt liếc cô ta một cái.
 
Cô ta cất con dao trong tay đi, vô thức nhường đường cho bọn họ.
 
“Hàn Khâm, cậu đây là?” Cô ta không hiểu ra sao.
 
Hàn Khâm ngồi vào bên cạnh Thời Nghiên một cách tự nhiên, lấy sách vở ra, mở miệng nói với Thời Nghiên: “Môn nào?”
 
Thời Nghiên nở nụ cười, chỉ vào môn Vật lý. Anh mở sách bài tập Vật lý ra, Hàn Hi Hi ngồi xuống trước mặt hai người, tiếp tục gặm táo, cô bé mở to hai mắt nhìn mấy chị gái kỳ lạ.
 
“Hàn Khâm, cậu không bị điên chứ?” Tào Kỳ Kỳ tức giận đến ngứa răng, nhìn Thời Nghiên với vẻ không thể tin nổi.
 
Hàn Khâm liếc cô ta một cái: “Còn có việc gì à?”
 
“Con mẹ nó, các người…” Cô ta còn chưa chấp nhận nổi tổ hợp kỳ quái của hai người này, suy sụp gãi gãi tóc, cười khẩy hai tiếng, hung ác đánh giá Thời Nghiên.
 
Không bao lâu sau, mấy người đó rời đi. Thời Nghiên cười, Hàn Khâm rời mắt nhìn về phía cô: “Cậu lại còn đắc ý quá nhỉ?”
 
“Đúng vậy.” Thời Nghiên nhìn về phía Hàn Hi Hi: “Em chính là Hàn Hi Hi à?”
 
“Sao chị biết?” Hàn Hi Hi khó hiểu nhìn cô.
 
“Anh của em nói cho chị biết nha.”
 
Hàn Khâm cười khẩy một tiếng, anh chưa bao giờ nói những chuyện này.
 
___________
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Hàn Khâm: Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?
 
Thời Nghiên: Anh à, em đang thả thính anh đó nha.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.