Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 8:
Edit: Gluhwein
Ra khỏi nhà Cung Tây Thi, cô ôm mèo con, đi dọc đường về phía trước, đi đến trước cổng miếu, trơi đã hơi tối, cô nhìn căn nhà trên sườn núi, ở đó đã bật đèn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mím môi, tiến về phía trước, đi lên sườn núi, dừng lại ở nhà Hàn Khâm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy sân nhà rất yên tĩnh, cửa bên trong đã đóng kín, xe đạp của Hàn Khâm đang dựng ngoài sân.
Nhà Hàn Khâm, cô dùng cái tay rảnh rang để sờ vào cổng sắt, tâm trạng rất phức tạp.
Một lát sau, cô đi xuống sườn núi, đi dọc con đường tiến về phía trước với vẻ mặt cô đơn. Cung Tây Thi nói đúng, khu vực này thật sự không yên ổn lắm, buổi tối sẽ có mấy người không đứng đắn.
Cô nắm chặt cái hộp trường tay, tiến về phía trước, có hơi sợ.
Một loạt tiếng cười truyền đến, trong lòng cô nổi cả da gà, không bao lâu sau, một đám người vụt ra từ phía trước con đường. Bọn họ cười càn rỡ, trong miệng nói mấy lời tục tĩu, tóc đủ màu sặc sỡ, phát sáng trong đêm tối.
“Này, em gái đi đâu thế?”
Bọn họ nhìn thấy cô thì cười đi tới, Thời Nghiên hoảng hốt, vội vàng quay lại, có lẽ là cảm thấy thú vị, mấy người đó đuổi theo cô, cũng không nhanh, chỉ cà lơ phất phơ nói: “Đừng đi mà, đi chơi với anh nhé?”
Có người tiến lên túm lấy quần áo cô, cô hoảng hốt, lập tức giằng lại. Cô ngửi thấy mùi rượu, hoảng hốt đến độ không kịp nhìn đường mà cắm đầu chạy về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn chạy nữa hả?” Mấy người đó đuổi theo. Cô chạy tới trước miếu, nhìn xung quanh, do dự một lát, sau đó chạy qua con đường ở đối diện nhà Hàn Khâm. Động tĩnh phía sau nhỏ dần, cô tưởng rằng những người đó không đuổi theo nữa.
Kết quả có mấy người nhảy ra từ ngõ nhỏ, nhìn thấy Thời Nghiên đứng ở dưới đèn đường, nở nụ cười đáng khinh: “Em gái trông xinh quá, đặc biệt chờ bọn mình này.”
Thời Nghiên chán nản, bắt đầu ôm cái hộp chạy về phía trước, con mèo con bị hoảng sợ kêu ầm lên.
Phía trước là khu công trường dở dang, khắp nơi đều là nền móng lộn xộn và xi măng, còn có rất nhiều xi măng cốt thép và mảnh vụn đổ đống bên trong.
Cũng không có nhà dân, cô chạy vào công trường, chạy lên trên rồi núp đi.
“Để cho nó chạy vào đi, đệch, tìm được thì xem tao làm chết nó như thế nào.” Có người nói xong, những người khác lập tức cười rộ lên đầy đáng khinh. Thời Nghiên sợ tới phát run, xung quanh toàn là mùi xi măng và bụi bặm.
Chắc công trường này đang làm dở thì bị lãng quên, cũng từ khá lâu rồi.
Đám người kia đi lên trên, cô lập tức đứng lên chạy lên cao, con mèo con lại kêu meo một tiếng.
“Con bà nó, ở trên kia kìa.” Thời Nghiên bị một câu này dọa sợ tới mức run lẩy bẩy, cô chui bừa vào một cánh cửa, suýt chút nữa bị dọa cho ngã ngửa, không có lan can, chỉ có một mảnh đất trống như vậy, nếu như lại đi về phía trước thì sẽ ngã xuống mất.
Nhưng không phải bị dọa giật mình vì điều này, mà là bởi vì nơi này lại có người, ba bốn người đang ngồi dưới đất nhìn cô.
“Đệch mợ, mày lại chạy nữa xem!” Có người chạy lên đây, túm cổ áo cô rồi mắng: “Mẹ nó, mày có tin bố mày đánh chết mịa mày không?”
Thời Nghiên khó chịu vặn vẹo cổ.
“Làm gì thế?” Đột nhiên bị kẻ khác quấy rầy, đám người kia rất không vui, có người mở miệng quát.
“Quấy rầy rồi, ngại quá.” Bên phía Thời Nghiên có người mở miệng nói.
Thời Nghiên bỗng nhiên xoay người lại, đá một cái vào háng của kẻ đang tóm lấy mình. Người nọ bị đau gào oái một tiếng, lập tức buông cô ra để che háng lại.
Một đám người bị quấy rầy bên kia nhìn thấy vậy thì hít một hơi, nhìn mà đau cả đầu. Thời Nghiên chạy về phía bọn họ bên này, nhìn chàng trai ngồi ở chính giữa đang cầm bài rồi khóc lóc: “Hàn Khâm, bọn họ muốn… Bọn họ bắt nạt em.”
Hàn Khâm sửng sốt, người bên cạnh lại càng sửng sốt hơn: “Trời đậu, đây là ai thế? Hàn Khâm, đây là gì của cậu thế?”
Hàn Khâm cúi đầu, có chút bất đắc dĩ, sao lại khéo như vậy chứ.
“Đẩy nó sang cho tao, đệch mợ.”
Hàn Khâm tự động bỏ qua hai chữ này, liếc nhìn Thời Nghiên, rồi đứng dậy, phủi bụi trên mông, đi ra ngoài: “Bọn mày là ai?”
Hàn Khâm vừa dứt lời, mấy người đi cùng anh cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm phía đối diện với tư thế sẵn sàng cho mọi tình huống.
“Mày quen nó à?” Người đàn ông bị đá vào chỗ hiểm bị đẩy ra sau. Một người khác đi lên, nhìn Hàn Khâm với vẻ tức cười: “Con nít con nôi không làm bài tập, thế nào? Mày cũng muốn đè nó à?”
Người này nói chuyện thật sự quá bẩn thỉu, Thời Nghiên nhíu mày.
Hàn Khâm cười một tiếng: “Muốn chứ.”
Thời Nghiên sửng sốt, người này nói cái gì thế?
“Cút.” Anh lạnh lùng mở miệng: “Đây là địa bàn của tao.”
“Một thằng chưa đủ lông đủ cánh mà còn con mẹ nó ngang ngược à?” Người nọ bị chọc giận. đi lên đánh nhau luôn. Hàn Khâm bắt được nắm tay của anh ta, đạp mạnh vào đầu gối của anh ta. Anh ta lập tức mềm oặt bị đè ngã xuống đất, Hàn Khâm vặn xương cổ tay của anh ta một cái, một tiếng “rắc rắc” giòn giã vang lên khắp tầng lầu.
Người kia kêu thảm thiết một tiếng, ôm tay lăn lộn trên mặt đất.
Hàn Khâm đ lên trước, trừng mắt nhìn đám người phía bên kia: “Còn chưa cút à?”
“Mày tên là gì?”
“Hàn Khâm.”
Mấy người vốn đang nghĩ, mấy ngày nữa sẽ tính sổ với anh, dạy cho anh một bài học, vừa nghe thấy tên anh thì lại mắng một câu: “Đệt, hóa ra là ôn thần của miếu Táo Vương, xui xẻo.”
Cũng không để ý tới Thời Nghiên nữa, mấy người còn lại kéo hai người kia đi xuống, không bao lâu sau đã biến mất.
Thời Nghiên ngơ ngác nhìn Hàn Khâm, gương mặt anh tràn ngập vẻ hung ác, ánh mắt nhìn về phía cô rất không tốt: “Sao cậu còn chưa đi.”
“Hàn Khâm.” Cô gọi anh. Anh không nghe nổi cô gọi tên mình, cảm giác cứ quái quái, có loại cảm giác khó chịu từ tận xương tủy.
“Rốt cuộc cậu có đi không hả?”
“Ác với con gái như vậy làm gì?” Một người đánh anh một cái, tiến lên thu dọn bài, cười nói: “Hôm nay chỉ chơi đến đây thôi, về trước đi.”
Mấy người nhanh chóng rời đi. Hàn Khâm không nhịn được liếc mắt nhìn Thời Nghiên, Thời Nghiên đi xuống theo anh. Lúc đi xuống tầng trệt, Thời Nghiên muốn gọi anh, nhưng bỗng nhiên có cơn cồn cào quay cuồng trong dạ dày, cô nhịn không được ngồi xổm ở ven đường rồi nôn ra.
Hàn Khâm thở dài, quay đầu lại liếc nhìn cô, cô vén tóc lên, nôn ra đầy khó chịu. Cô đã nôn hết cả dạ dày nhưng vẫn còn tiếp tục nôn ra nước chua.
“Cậu thế nào rồi?” Anh tiến lên hỏi. Cô lắc đầu, một lát sau mới khá lên.
“Chỉ bị mấy người kia làm cho buồn nôn thôi.” Cô lau miệng, mũi chua xót.
Hàn Khâm nhìn cô, không nói chuyện, Thời Nghiên bị anh nhìn chằm chằm thì nổi cả da gà: “Sao vậy?”
Anh bỗng nhiên cười một cái, dưới ánh trăng sáng ngời trông rất có sức hấp dẫn. Anh bỗng nhiên tiến lên nói: “Buồn nôn à? Nhưng bây giờ cậu đang ở trong tay tôi mà.”
“Anh nói gì cơ?” Thời Nghiên trố mắt nhìn anh. Anh bỗng nhiên duỗi tay giật tung cổ áo đồng phục của cô ra, một mảng da thịt trắng non lộ ra ngoài: “Hàn Khâm.” Cô gọi lại tên anh.
“Cậu đừng gọi tôi như vậy.” Anh hung ác nhìn cô chòng chọc: “Cứ làm như chúng ta thân nhau lắm vậy.”
Ánh mắt anh rũ xuống, khi sắp nhìn thấy chỗ phồng lên kia, Thời Nghiên duỗi tay tát anh một cái. Trái ngược, cô còn khiến mình kích động tới bật khóc: “Hàn Khâm, anh không biết anh yêu em như thế nào đâu.”
Bị tát một cái, anh cảm thấy lập tức có một cục nghẹn trong lòng, cười một cái: “Tôi không yêu cậu.”
Thời Nghiên đẩy anh ra, sửa lại cổ áo: “Còn không phải là muốn em không quấy rầy anh nữa sao? Hàn Khâm, người bắt đầu chính là anh.”
Cô ôm cái hộp rồi rời đi mà không hề quay đầu lại. Hàn Khâm ra sức nắm chặt tay thành quyền, cuối cùng, anh xoay người đi, đi theo cô. Hai người luôn giữ khoảng cách mười mét, Thời Nghiêng hoảng hốt đi về phía trước, quay lại con đường tới trường học dựa vào trí nhớ của mình. Khi cô lại quay đầu lại thì đã không thấy người đâu nữa.
Còn chưa tới trường học, Mục Niên đã cầm đèn pin soi tới đây: “Sao em về muộn thế? Em làm sao vậy?”
“Không sao ạ, bị dọa chút thôi, tối quá.” Cô lắc đầu.
Mục Niên nhìn cô đầy nghi ngờ, cô bất đắc dĩ nói: “Thật mà, may mà có người đưa em về đây.”
“Về thôi, em còn chưa ăn tối đâu.” Cô ôm mèo đi về. Mục Niên đuổi theo cô, quét mắt về phía sau. Hàn Khâm trốn ở dưới cửa sổ nhà người ta, chờ bọn họ rời đi thì mới đi ra.
Nhớ lại những lời Thời Nghiên nói, anh cảm thấy thật nực cười, rõ ràng anh chưa từng trêu chọc cô, vốn không hề quen biết cô. Thế mà cô lại dõng dạc tuyên bố anh yêu cô, đây là chứng hoang tưởng bị hại à?
Anh lắc lắc đầu, ném vẻ mặt của Thời Nghiên ra khỏi đầu mình, không muốn tiếp tục nghĩ tới nữa.
Hai người về tới nhà, bác dâu cả nhìn con mèo con rồi cau mày: “Cháu muốn nuôi mèo à, thôi vậy.”
Thời Nghiên đi tắm cho mèo con, sấy khô rồi rót ít sữa bò cho nó uống: “Đặt tên cho em nhé, gọi là Hàn Khâm chết tiệt.”
Con mèo kêu lên, tỏ vẻ kháng nghị. Thời Nghiên bĩu môi: “Không thích à? Vậy gọi là Thất Thất nhé.”
Con mèo không kêu nữa, tập trung liếm sữa bò ừng ực. Thời Nghiên lập tức ngã lên giường, nheo mắt nhìn đèn ở đầu giường.
Kiếp trước sau khi cô biết tên Hàn Khâm thì lại nhìn thấy anh ở cửa hàng tiện lợi một lần nữa. Khi đó, mọi chuyện đã xảy ra được một tháng rồi. Anh mua một xuất cơm tảo tím ngồi ăn tại bàn, Thời Nghiên mua một chai sữa chua, ngồi uống ở bên cạnh.
“Chào em.” Là anh lên tiếng trước, hơn nữa còn cười với cô. Cô có chút giật mình: “Chào anh.”
Hàn Khâm rất vui nói: “Lần trước chúng ta cùng nhau khám bệnh cho bệnh nhân ở bệnh viện đó, em còn nhớ không?” Mỗi khi anh cười thì đều có thể nhìn thấy bốn chiếc răng trắng sáng, khuôn môi đỏ thắm trông rất đẹp.
Thời Nghiên gật đầu: “Nhớ, hình như em ngủ quên.”
“Đúng vậy.” Anh gật đầu: “Anh có thể mời em ăn cơm không?”
“Ơ.” Thời Nghiên sửng sốt, chậm lụt nói: “Được chứ.” Sau đó, cô cho anh số điện thoại của mình, anh nói một câu hẹn gặp lại rồi rời đi.
Sau đó, khi kết hôn, Hàn Khâm nói, thật ra anh đã nhìn cô rất lâu, còn lâu hơn thời gian cô nhìn anh lần đầu tiên. Bữa cơm đó cũng là anh cố gắng lấy hết lòng can đảm mới có thể mở miệng được. Khi đó Thời Nghiên không biết, nhưng cô biết mình có hơi rung động rồi.
Trước khi đi ăn cơm, cô cũng tỉ mỉ trang điểm một phen, rồi mới đi tới cửa hàng ăn.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện, Thời Nghiên không rõ điều gì đã khiến Hàn Khâm thay đổi, hay là Hàn Khâm chưa từng thay đổi. Nhưng vì sao Hàn Khâm mà cô đã từng gặp được lại hoàn toàn không giống với người bây giờ? Trước đây Hàn Khâm cũng không thích kể lại quá khứ.
Nhưng anh yêu cô, cô hiểu rất rõ, cũng sẽ không nghi ngờ.
Một tiếng trước khi máy bay mất liên lạc, lúc ấy là bốn giờ sáng, cô nhận được tin nhắn của Hàn Khâm.
“Anh yêu em.”
Cô thấy là lúc sáng sớm, chỉ cho là anh đang bày tỏ, còn tò mò không hiểu vì sao anh lại gửi được tin nhắn khi đang ở trên máy bay, có phải anh đã về rồi không. Kết quả cô tới sân bay, nhưng lại không gặp được anh.
Thời Nghiên thở dài, kết thúc hồi tưởng, con mèo nhỏ lại bắt đầu uống sữa bò. Cô nghĩ, ngày mai phải đi mua thức ăn cho mèo thôi, để xem nó có thể ăn được không.
Ngày hôm sau, khi đến trường học, Cung Tây Thi lập tức hỏi thăm con mèo con. Vẻ mặt của cô không tốt lắm, nói qua loa mấy câu, liếc Hàn Khâm ở bên kia, anh đang chép bài tập giúp người ta, một lần năm tệ.
Cô nhếch môi, không nói chuyện.