[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 23


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 23:

 
Edit: Chianti
 
“Chị họ con có điểm rồi, cũng khá ổn.” Mẹ Thời đi từ trên tầng xuống, nói chuyện với hai chị em đang ngồi trong phòng khách ăn dưa hấu, tất nhiên Thời Giai nghe không hiểu, lời này cũng là nói cho Thời Nghiên – người có thể nghe hiểu được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“675, chị họ con muốn đi Hải Thị học đại học ngoại ngữ, hẳn là không thành vấn đề.” Mẹ Thời nói không ngừng, Thời Nghiên ngồi xếp bằng trên sô pha, xem TV, nghe câu được câu không ăn từng miếng dưa hấu.
 
Mẹ Thời hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô một cái: “Con cũng cố gắng vào, nói không chừng cũng có thể thi đậu đại học quốc tế.”
 
“Con lại chẳng muốn học ngoại ngữ.” Thời Nghiên phun hạt dưa hấu ra, tức giận trả lời, mẹ Thời sửng sốt: “Vậy con định thi vào trường nào?”
 
Đôi mắt Thời Nghiên bay lên trên, nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Khoa Y của đại học B.”
 
Nói xong, phòng khách bỗng nhiên chỉ còn lại có tiếng TV, Thời Nghiên nhìn mẹ và Thời Giai ở trước mặt, hai người ở đó lẳng lặng nhìn cô.
 
“Như thế nào, làm sao vậy?” Thời Nghiên khó hiểu, sau một lúc lâu mẹ Thời như đã ấy lại tinh thần đứng dậy nói: “Nấu cơm nấu cơm đi.”
 
Thời Nghiên trừng lớn mắt: “Mẹ! Mẹ không tin con à!”
 
Mẹ Thời không trả lời cô, cùng coi như không nghe thấy quay lại phòng bếp nấu cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chí lớn không gây được một phen chú ý, Thời Nghiên cảm thấy chuyện này cực kỳ uể oải, đời trước cô đường đường chính chính thi vào học viện Y đấy, sao đời này còn chưa bắt đầu thi đã bị đả kích thế?
 
Mẹ Thời nấu cơm được một nửa, đột nhiên nhận được điện thoại của bố Thời, sốt ruột hoảng hốt cởi tạp dề, ôm Thời Giai lên nhà cậu ở tầng trên, giao việc cho Thời Nghiên: “Mẹ và bố con đi ra ngoài một chuyến, tự con tìm đồ ăn nha, buổi tối bố mẹ sẽ về. “
 
Thời Nghiên còn chưa kịp nói chuyện, mẹ Thời đã chạy mất, cô xỏ dép lê vào đuổi theo. Hôm nay, mặt trời chói chang, nhìn chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà, cửa sổ hạ xuống một nửa, mẹ nói một câu với người ngồi bên trong, mở cửa xe, bóng dáng người ngồi bên trong lộ ra một chút, rồi ngồi vào trong.
 
Người nọ đưa mắt nhìn cô một cái, cô dừng chân, đứng nhìn ở khoảng cách gần mười mét.
 
Cuối cùng chiếc xe nghênh ngang mà đi, suy nghĩ của cô bay loạn, không nắm được manh mối.
 
“Ông chủ muốn mỗi phần này đều sao một tờ.”
 
Mùa hè khô nóng oi bức, dưa hấu, ăn nướng và đá bào tất nhiên không thể thiếu, trước cửa công viên có đủ loại hàng rong, khói hun cuồn cuộn, đồ ăn thơm nức mũi.
 

Thời Nghiên ngồi ở trên ghế nhựa, chỉ vào món mặn trên thực đơn, từ trên xuống dưới gần một lóng tay, bà chủ lập tức cười nở hoa: “Được, cháu đợi lát nữa, uống chút gì không?”
 
“Nước chanh.”
 
“Ok.”
 
Mùi khói có hơi nặng, Thời Nghiên hắt xì một cái, khua khua tay tạo gió, đồ ăn lên không chậm, rất nhanh đã được mang lên, Thời Nghiên cầm lấy một xiên rau dưa bắt đầu gặm, ống hút cắm trên ly pha lê, hơi lạnh tỏa ra từ thân ly, cô uống một ngụm nước chanh, dạ dày cũng trở nên thoải mái.
 
Dầu nóng chảy ra từ que nướng, màu sắc tươi mới, Thời Nghiên cắn miếng thịt, nóng đến mức rụt đầu lưỡi.
 
Chợt ghế nhựa bên cạnh có người ngồi xuống, cô cắn thịt nướng quay đầu lại, nhìn đến người tới lại trừng lớn đôi mắt, nhất thời quên mất động tác ngoài miệng.
 
Một chiếc áo khoác nam đột nhiên xuất hiện trên đầu gối cô, vừa lúc che muỗi, nhưng nóng.
 
Thời Nghiên lập tức định đẩy ra, người tới duỗi tay ấn lên áo khoác, cầm lấy nước chanh trên bàn uống một ngụm lớn: “Váy của cậu ngắn quá.”
 
Thời Nghiên tức giận vỗ lên tay anh: “Nước em uống rồi!”
 
Hàn Khâm sửng sốt, đưa mắt nhìn bốn phía, nghiêng người, tỏ vẻ không sao nói: “Ồ, tôi cũng đâu có chê cậu đâu.”
 
“Anh nhìn cái gì đấy?” Thời Nghiên tức giận đẩy anh một chút: “Sao lại có cảm giác như anh đang trốn ai vậy?”
 
Hàn Khâm lắc lắc đầu, cắn ống hút uống rất nhanh: “Không có mà? Vừa vặn đụng tới cậu chưa ăn cơm thôi.”
 
Vừa lúc lại có que nướng đưa lên, Hàn Khâm cũng không khách khí, đưa tay ra lấy, ma xui quỷ khiến mà đưa đến bên miệng cô: “Cậu ăn đi.”
 
Vẻ mặt Thời Nghiên biến đổi, tựa như nhìn thấy quỷ, nuốt một ngụm nước miếng, duỗi tay đẩy tay anh ra: “Cái đó… Hàn Khâm à, có phải em ép anh chặt quá không, anh thế này có hơi dọa người đấy.”
 
Hàn Khâm nhìn cô không nói chuyện, cô bị nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng mọc lông, không còn cách nào khác đành phải vươn tay tiếp nhận.
 
Hàn Khâm nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy cái ly nhìn bốn phía, không nhìn thấy người, Thời Nghiên cắn từng miếng thịt, trộm ngắm anh vài lần.
 
Qua một hồi lâu, anh mới mở miệng hỏi: “Không phải dạ dày cậu không tốt sao? Ăn mấy cái này thay cơm tối?”
 
Thời Nghiên bẹp miệng: “Thỉnh thoảng em ăn cũng không sao”
 

Hàn Khâm há miệng thở dốc, nhịn lời định nói xuống: “Vừa rồi cảm ơn cậu, tôi đi trước.” Nói xong cầm lấy áo khoác trên đầu gối cô rồi đứng dậy.
 
“Hàn Khâm, anh…” Cô đột nhiên gọi anh lại, anh dừng chân quay đầu lại nhìn cô: “Sau này sẽ tốt hơn, bây giờ làm cái gì cũng không có tác dụng đâu.”
 
“Cậu muốn nói gì?” Anh hơi hơi híp mắt, cô do dự nói: “Em cũng không biết anh muốn làm gì, nhưng là em cảm thấy chuyện này có thể là một chấp niệm, hoặc là nói căn bản nó không có kết quả.”
 
“Cậu sẽ không hiểu, từ nhỏ cậu đã được ăn ngon uống tốt, có thể vui vẻ làm nũng với bố mẹ, thích ai cũng có thể cố gắng quấn lấy, nhưng tôi không phải, đại tiểu thư, xem xong phim truyền hình rồi phải tập trung đọc thêm chút sách, chẳng qua cậu một hai cứ phải như vậy, cũng đúng thôi, dù sao tôi cũng không có hại.”
 
Anh cười tùy ý, rất đáng đánh, rất tuỳ tiện.
 
Thời Nghiên thở dài: “Hàn Khâm, anh đừng cảm thấy bi ai, sẽ qua thôi.”
 
Anh thu lại nụ cười, nhìn cô, hơi hơi nhíu mày, một loại cảm giác vô lực lại hiện lên ở trước mắt, anh không có cách nào với cô cả: “Tôi không có.” Anh quyết định giảo biện.
 
“Em sẽ chầm chậm chờ anh.” Cô bình tĩnh nhìn anh, mang theo một lực hấp dẫn kì quái.
 
Anh lập tức quay đầu, hoảng loạng chạy đi mà không chọn đường.
 
“Dù cho sẽ thay đổi, dù cho không phải là em.” Thời Nghiên chán nản buông nĩa, hô một tiếng: “Bà chủ tính tiền.”
 
Tạ Dương đứng ở giao lộ nhìn thấy Hàn Khâm tiến tới, vội vàng chạy chậm qua đi: “Sao lại thế này?”
 
“Tôi vừa mới nhìn thấy Khâu Quang Niệm, vốn dĩ định theo sau, bị bảo vệ của hắn ta theo dõi.”
 
“Không phải cậu làm gì với hắn ta chứ?” Tạ Dương khó hiểu: “Không phải, hắn ta có vấn đề gì sao?”
 
“Cảm thấy kỳ lạ.” Hàn Khâm nhíu mày mở miệng, Tạ Dương sửng sốt, nghĩ ngợi: “Kỳ lạ chỗ nào? Chẳng lẽ hắn ta vừa mới nhận chức đã duỗi tay tham nhũng?”
 
“Không phải, là phương diện khác.”
 
“Phương diện khác, phương diện kia á!”
 
Tạ Dương đột nhiên dừng chân, bình tĩnh nhìn Hàn Khâm ở phía trước, trầm giọng nói: “Hàn Khâm, cậu đừng quên chuyện của bố mẹ cậu, đừng gạt tôi.”
 

“Tôi sẽ không lừa cậu, tôi muốn đi tìm xem nguyên nhân, tìm được rồi sẽ nói cho cậu.”
 
Hàn Khâm hơi hơi nghiêng người, nhìn cậu ta với ánh mắt nặng nề, Tạ Dương nhẹ nhàng thở ra: “Cậu còn nhớ thì được.”
 
Nói xong, không đợi Hàn Khâm nói chuyện, vòng qua anh rồi rời đi.
 
Thời Nghiên đương nhiên là chưa ăn xong, mua một cây kem vừa đi vừa ăn, chậm rãi nghĩ tới sự khác thường của Hàn Khâm.
 
Đi qua đầu phố, có thể nhìn đến bóng dáng của khu nhà, cô chậm rãi đi qua đó, bị người ngồi xổm ngoài phòng bảo vệ của khu nhà dọa nhảy dựng, người nọ ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt có ánh sáng.
 
“Anh họ?” Cô kêu anh ta một tiếng, không tự giác lùi về phía sau.
 
Mục Trình Chi đứng dậy, cười nói: “Em về rồi sao?”
 
Thời Nghiên sửng sốt, ngữ điệu này sao lại có vẻ đã đặc biệt chờ đợi từ lâu thế nhỉ? “Làm sao vậy?”
 
Trên mặt anh ta có vết máu bầm sưng đỏ, cũng không ảnh hưởng tới nét tuấn tú của ngũ quan dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối: “Anh có lời muốn nói với em.” Anh ta duỗi tay giữ chặt cô, cô lắc lắc: “Anh có chuyện nói thì nói, đừng động tay động chân.”
 
Thật ra Thời Nghiên biết rõ tâm tư của Mục Trình Chi, đời trước nhà bọn họ cũng không liên hệ gì với nhà Mục Trình Chi, thân thích họ hàng quá xa xôi, có lẽ Thời Nghiên từng gặp anh ta, nhưng trong ấn tượng của cô vẫn không có người này, về sau ngay cả quan hệ với nhà Mục Niên cũng phai nhạt hơn không ít
 
Cô sống hai lần, loại chuyện này mà còn không nhìn ra thì là vì đầu óc hỏng rồi.
 
“Thời Nghiên, anh thích em.” Anh ta cười híp mắt, giống một đứa con nít, Thời Nghiên sửng sốt, ngửi được mùi rượu.
 
“Uống rượu.” Cô hất tay anh ta ra: “Uống nhiều quá thì về sớm chút đi.”
 
Anh ta không chịu, vặn bả vai cô lại: “Em có thích anh không? Hửm?”
 
“Tôi không thích.” Thời Nghiên lột tay anh ta ra, tránh thoát không được, anh ta nghe được lời kia có chút điên cuồng: “Sao em lại không thích anh hả? Sao lại có thể?”
 
Thời Nghiên nóng nảy, sợ là thằng nhóc này bị kích thích ngu rồi, hỏi vấn đề ngu ngốc này hả.
 
“Anh buông ra, anh làm tôi đau đấy.” Thời Nghiên chán nản, đánh anh ta một cái, anh ta không chút sứt mẻ, tiếp tục dùng tay bắt lấy cô.
 
Hàn Khâm vừa trở về thì nhìn đến cảnh hai người ở kia tranh chấp, sửng sốt, lý trí nói cho anh đừng cử động, dưới chân lại không tự chủ được bước qua.
 
“Nghiên Nghiên, anh thật sự thích em, em cũng thích anh được không? Được không?” anh ta lớn giọng.
 
“Tôi không thích anh, anh buông tôi ra.” Thời Nghiên tức giận choáng cả đầu, nói sắp hết cả oxy, nhìn quanh bốn phía sợ bị người ta nhìn thấy thì lại không hay.
 
Mục Trình Chi có chút tố chất thần kinh, đột nhiên vặn tay cô lên đầu muốn cưỡng hôn, Thời Nghiên lập tức kêu to ra tiếng, ánh mắt Hàn Khâm trầm xuống, chạy qua đó.
 

Một cánh ta mạnh đẩy Mục Trình Chi ra, anh ta bị đẩy ngã ra sau, ngồi xuống trên mặt đất, Thời Nghiên sợ tới mức tim đập thình thịch, một đôi tay đỡ lấy bả vai cô, giọng nói dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
 
Thời Nghiên kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy anh ta thì sửng sốt.
 
Khâu Quang Niệm nhìn cô, trố mắt, tự giới thiệu: “Tôi là bạn của bố mẹ em, em không sao chứ?”
 
“Không sao.” Cô khách sáo mở miệng, tránh tay anh ta ra.
 
Hàn Khâm đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, ánh mắt ẩn ở dưới bóng cây.
 
“Anh là ai?” Mục Trình Chi hô một tiếng, xoa mông đứng dậy, Khâu Quang Niệm nhìn anh ta qua mắt kính, giọng điệu lạnh lùng ngoài ý muốn: “Trẻ con thì đừng nên uống rượu lung tung, gây chuyện thị phi.”
 
“Có cần báo cảnh sát không?” Anh ta hỏi Thời Nghiên, Thời Nghiên do dự một hồi, lắc lắc đầu: “Không sao.”
 
“Tôi đưa em đi vào.” Khâu Quang Niệm kéo cô đi vào, nhìn Mục Trình Chi cảnh cáo.
 
Hàn Khâm nhìn hai người đi vào, nắm chặt nắm tay, hít thở nặng nề.
 
“Vừa rồi cảm ơn ngài.” Cô buông tay anh ta ra, không tự giác dùng kính ngữ, anh ta cười một cái: “Vừa lúc gặp được, chắc em sợ lắm nhỉ?”
 
“Không có.” Thời Nghiên vội vàng xua tay: “Chỉ là có thể đừng nói chuyện vừa rồi với bố mẹ của tôi không?”
 
“Có thể, nhưng tôi cảm thấy nên nói cho bọn họ, dù sao cũng là vấn đề an toàn.”
 
“Tôi biết, cảm ơn ngài.”
 
Một câu một chữ ngài, người đàn ông nở nụ cười: “Em bao nhiêu tuổi?”
 
“Sang năm tôi mười tám.” Cô nhìn anh ta một cách kì lạ, anh ta gật gật đầu: “Tôi lớn hơn em mười tuổi, em dùng từ như vậy làm tôi có chút… Hơi xấu hổ hưởng thụ.”
 
Thời Nghiên không biết nên nói cái gì, anh ta chỉ tay vào nhà cô: “Đến rồi, vào đi thôi, buổi tối đừng chạy lung tung.”
 
Cô gật đầu lại nói tiếng cảm ơn, lúc này mới đi vào.
 
Khâu Quang Niệm lắc lắc đầu, xoay người chuẩn bị đi, hành lang xuất hiện một chàng trai, thân mảnh khảnh, một thân đen, anh ta tùy ý nhìn anh một cái, chàng trai mắt nhìn thẳng đi ngang qua.
 
“Cậu…” Khâu Quang Niệm đột nhiên gọi anh lại, Hàn Khâm khững bước chân, cũng không quay đầu lại, hỏi: “Có việc gì sao?”
 
“Nhận sai người, ngại quá.” Khâu Quang Niệm xấu hổ cười một cái, xoay người rời đi.
 
Hàn Khâm xoay người nhìn anh ta rời đi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.