Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 22:
Edit: Chianti
Suýt chút nữa Cung Tây Thi khóc thành tiếng, nhìn bể bơi trong vắt, bám lấy Thời Nghiên không buông tay: “Tớ không biết bơi mà, tớ không muốn bơi đâu ~”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vì sao chứ? Bơi lội là loại hình vận động giúp giảm cân nhanh nhất đấy.” Thời Nghiên khuyên cô ấy, vươn một chân chậm rãi nhảy xuống nước, đây là bể nước cạn, cô đứng thẳng cũng chỉ đến ngực, sau đó lôi kéo Cung Tây Thi xuống nước.
Cô ấy lập tức ngã và trong hai lần, Thời Nghiên buồn cười nhìn cô ấy: “Cạn thế mà, cậu đứng thẳng thì sẽ không có việc gì.”
Cung Tây Thi khóc cạn lời, Thời Nghiên bất đắc dĩ, chê cười cô ấy: “Cậu đừng tè ra đó.”
Cung Tây Thi lập tức ưỡn ngực ra: “Làm gì có chuyện đó.”
Thời Nghiên hâm mộ nhìn ngực của cô ấy, thở dài sâu xa, nhìn về phía bờ, vẫy tay với Hàn Hi Hi: “Hi Hi mau xuống đây.”
Cô bé co rúm người, không dám đi xuống, rõ ràng có chút kháng cự, Thời Nghiên cười an ủi cô bé: “Trong nước chơi vui lắm, mau xuống dưới thử xem, chị sẽ đỡ em.”
Hàn Hi Hi nhìn cô, cuối cùng chạy, Thời Nghiên thất bại, ghé vào bên cạnh hồ bơi thở dài: “Con nít thời nay nhát gan ghê.”
Hàn Khâm kéo Hàn Hi Hi lại đây thì nghe thấy một câu như thế, nhìn cô một cái, cô ghé vào thành bể nhìn anh, ánh mắt rất là trông mong, anh do dự một chút, cuối cùng dưới ánh mắt đầy ý đồ gây rối của người nào đó quyết định lôi kéo Hàn Hi Hi chạy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ấy ấy ấy, anh chạy đi đâu đấy? Không phải anh là huấn luyện viên sao?”
“Từ chức.” Anh cạn lời.
Thời Nghiên không chịu: “Không thể nào, anh còn muốn đi đâu, nhanh cởi quần áo dạy em bơi đi.”
Cô vỗ tay lên mặt nước tạo thành bọt nước bắn ra xung quanh, Cung Tây Thi bị vỗ cả mặt đầy nước, vô tội nói: “Có cần tớ tránh ra không.”
Thời Nghiên nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Hàn Khâm trợn trắng mắt, buông Hàn Hi Hi ra, cởi áo thun ra, Thời Nghiên còn không chưa kịp nhìn gì thêm, anh lập tức nhảy xuống nước, một làn sóng đập vào mặt cô, chờ cô vuốt hết nước, Hàn Khâm đứng ở bên cạnh bể chậm rãi lội về phía cô.
Cơ thể anh thiên về kiểu gầy yếu, cơ bắp cũng không tính là nhiều, nhưng thoạt nhìn rất rắn chắc, khối cơ bụng mười một múi rõ ràng, đôi mắt Thời Nghiên trừng to, còn chưa kịp mở miệng, Cung Tây Thi ở bên kia đã hô lên một tiếng, chờ tới khi bọn họ quay đầu lại nhìn xem, cô ấy đã chảy máu mũi… Hay thật!
Thời Nghiên cầm khăn giấy nhét mũi cho Cung Tây Thi, ngồi quỳ ở bên cạnh cô ấy, Cung Tây Thi bất lực nằm trên mặt đất.
Hàn Khâm thuyết phục Hàn Hi Hi xuống nước, cô bé không dám lộn xộn, để anh trai dạy mình bơi, bắt đầu với động tác bơi chó đơn giản.
Thời Nghiên nhìn trộm Hàn Khâm đang đứng dưới nước, người sau dường như có cảm giác, lập tức nhìn qua, cô lập tức quay đầu đi tiếp tục giúp Cung Tây Thi chùi máu mũi, đỏ mặt, trong lòng phỉ nhổ mình bị bệnh à, muốn xem cũng là mình, ngượng ngùng cũng là mình.
“Không được không được, Thời Nghiên, tớ chịu không nổi, tớ phải đổi bể bơi đây, các cậu cứ chơi từ từ.” Cung Tây Thi tỉnh lại lập tức đứng dậy, hai chân nhũn ra, cầm khăn lông chạy đi.
Thời Nghiên rất muốn đi cùng cô ấy, nhưng lại nghĩ lâm trận rồi bỏ chạy thì sẽ bị người ta cười vào mặt mất?
Bên kia Hàn Khâm định lặng lẽ buông tay để Hàn Hi Hi tự bơi, cô bé không chịu nên khóc thút thít, anh không có cách nào khác chỉ có thể giữ cô bé để cô bé bơi.
Thời Nghiên lặng lẽ đi qua, tìm cái bể bên cạnh, duỗi hai chân xuống nước, ngồi ở bên cạnh không nhúc nhích.
Hàn Khâm nhìn cô, hôm nay cô mặc váy bơi kiểu bảo thủ, hẳn là mẹ mua, thế nhưng cặp chân vừa dài vừa trắng lộ bên ngoài lại rất lóa mắt.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng xuống nước, cả người Hàn Khâm cứng lại, đỡ Hàn Hi Hi tiếp tục bơi lội, cảm giác nước dường như cũng thay đổi, trở nên ấm hơn.
Cô tự mình bơi lội ở hồ bên cạnh một hồi, trước sau không tới gần bên này, Hàn Khâm hắng giọng nói với Hàn Hi Hi: “Em tự bơi đi, đừng sợ.”
Nói xong thì thả tay ngay, không có một chút do dự, Hàn Hi Hi sặc mấy ngụm nước, tay vung lung tung, Hàn Khâm không mềm lòng, đứng nhìn cô bé không chìa tay ra giúp đỡ: “Anh đã dạy rồi, tay em phải linh hoạt, chân đừng đạp lung tung.”
Hàn Hi Hi khóc thành tiếng thấy anh trai không đau lòng chút nào, lại tiếp tục khóc thút tha thút thít, chậm rãi dùng kiểu bơi chó khua khua vài cái, động tác còn chưa thuần thục, bơi tới phía tay vịn bên cạnh, Hàn Khâm trừng mắt cô bé, cảnh cáo nói: “Không được chạy.”
Hàn Hi Hi không dám chạy ở một bên cạnh nhìn anh trai, ánh mắt của anh trai lại trở nên sắc bén hơn chút, vội vàng bơi vài cái, chờ đến lúc hơn quen một chút, lúc này Hàn Khâm mới xoay người đi nhìn Thời Nghiên bên kia.
Người sau bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói: “Thật ra em biết bơi lội, chỉ là không thuần thục lắm, em tự mình luyện tập một chút là được rồi.”
Hàn Khâm nhanh chóng nghiêng đầu, không hề nhìn cô, Thời Nghiên ở bên kia cách anh khá xa, có hơi ngượng nên không tới gần, dù sao cũng mới mười bảy mười tám tuổi, dọa phải Hàn Khâm thì không ổn.
Ngày đầu tiên học bơi lội quả thật yên bình không có việc gì, cực kỳ bình tĩnh, Thời Nghiên tiến vào phòng thay quần áo tắm rửa một cái rồi thay bộ đồ mới đi ra, Cung Tây Thi ngồi trên ghế dài khóc không ra nước mắt.
“Cậu làm sao vậy?” Thời Nghiên mua bình nước đưa cho cô ấy, cô ấy thở dài nói: “Tớ mới đi ra đã bị bố tớ bắt được, ấn ở trong nước một ngày, cũng không cho tớ đi lên.”
Thời Nghiên đồng tình với cô ấy vài giây: “Vậy khá tốt, chắc chắn sẽ gầy.”
“Cánh tay và chân tớ đều đau quá.” Cô ấy kêu gào.
“Đây là hiện tượng thiêu đốt mỡ, rất bình thường.”
Cung Tây Thi dường như đã được khuyên nhủ, cô lại cảnh cáo nói: “Tiếp tục bảo trì như vậy chắc chắn cậu sẽ gầy, nhưng tiền đề là cậu phải ăn ít đồ ăn vặt đi!”
Cung Tây Thi nhụt chí, cái này còn khó hơn cả bơi lội nữa.
Hàn Hi Hi đỏ mắt bước ra, giận dỗi với Hàn Khâm đi ra ngay phía sau, không để ý tới anh, Thời Nghiên cười một cái, Hàn Khâm liếc nhìn cô một cái, cô lập tức thu hồi nụ cười, chờ anh đi rồi lại cười ra tiếng: “Ai bảo anh hung dữ với em gái làm gì, xứng đáng.”
“Nhưng mà ban nãy cậu đã thấy chưa?” Cung Tây Thi đột nhiên thần bí hỏi cô, cô lập tức đã hiểu, nở nụ cười ngượng ngùng.
“Trường hợp đó quá chấn động, còn là lần đầu tiên tớ nhìn con trai cởi áo mà chảy máu mũi đấy.”
Cung Tây Thi chậc chậc thành tiếng, Thời Nghiên có chút buồn cười: “Còn là lần đầu tiên? Có lần đầu tiên thì có lần thứ hai.”
“Vậy sao cậu lại không bị?”
“Tớ quen rồi.” Cô nói đen tối, Cung Tây Thi giận dỗi xem thường: “Quỷ mới tin.”
“Tùy cậu thôi!” Thời Nghiên tự nhiên sẽ không giải thích chuyện này cho cô ấy.
Buổi tối, Hàn Khâm nấu đồ ăn, hâm nóng sữa bò cho Hàn Hi Hi, cô bé vẫn chưa tha thứ cho anh lại không dám chọc anh tức giận, uống sữa bò cũng không nói với anh một lời.
Bà nội ở một bên khuyên cô bé hai câu, kết quả cô bé cố chấp như con trâu, thế nào cũng không nghe.
“Anh em hai đứa quả thật cùng một cái tính với ba của hai đứa, ngoan cố không chịu được, haizz.” Bà nội thở dài, Hàn Khâm không nói chuyện, nghiêm túc ăn cơm.
Từ khi dọn đến khu tái định cư, phòng ở cũng rộng mở hơn, anh cũng không cần để Hi Hi và bà nội ở một phòng, ba gian phòng, một người một phòng vừa đủ.
Chờ bà nội và Hi Hi ngủ rồi, anh kiểm tra khóa cửa và điện nước trong nhà xong, lúc này mới về phòng ngủ.
Mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài sẽ thổi vào, ngược lại khiến đêm hè cũng không buồn như vậy.
Anh tròn mắt nhìn ánh trăng mơ mơ màng màng ngủ rồi, có chút không an ổn, không biết có phải là vì trời nóng hay không, anh oi bức tới mức phải thở dốc, cảm giác có vật gì đó dính ướt đang ôm lấy anh, một hồi nóng một hồi lạnh.
Bỗng nhiên trong đầu anh nhớ tới Thời Nghiên ngồi ở bên cạnh cái ao, đôi chân đạp trong nước, cười tủm tỉm với anh.
Anh lập tức tỉnh lại, cảm thấy mình điên rồi, đứng dậy xốc khăn trải giường rồi tiến phòng tắm tắm rửa, sau đó giặt sạch khăn trải giường và quần áo.
Sợ bà nội hỏi nhiều, anh đi ra ngoài mua bữa sáng từ sớm.
Kết quả mới ra khỏi tòa chung cư đã nhìn thấy Thời Nghiên mặc áo ngủ bông đứng trước cửa cầm một hộp sữa bò rất lớn để uống, nghiêm túc nhìn các ông các bà ở bên ngoài luyện Thái Cực, kết hợp với vẻ mặt ngái ngủ còn chưa tỉnh và bộ tóc bù xù, có chút ngốc nghếch, đáng yêu.
Cô duỗi người, làm vài động tác giãn cơ, Hàn Khâm nhân lúc cô không chú ý chạy biến, tự nhiên thấy rất chột nhà.
Bố mẹ ra đi sớm, có vài chuyện không có ai dạy bảo, thật ra Hàn Khâm vẫn đang ở trạng thái không biết gì về một vài mặt của phương diện đó, anh quyết định tìm Tạ Dương hỏi, mặc dù mất hết mặt mũi.
Tất nhiên Tạ Dương rất vui vẻ, lôi kéo anh đòi xem vật nhỏ, anh không nhìn nổi, quyết định cự tuyệt, Tạ Dương hết cách đành phải nói.
Hàn Khâm nghiêm túc nghe xong, đột nhiên hỏi một vấn đề tương đối mơ hồ: “Cậu hiểu nhiều như thế ắt hẳn là có không ít kinh nghiệm nhỉ?”
Khó có khi Tạ Dương đỏ mặt, đôi mắt đảo loạn khắp nơi: “Có… Có chứ.”
Hàn Khâm bừng tỉnh: “Không có hả.”
“Lỗ tai cậu bị gì đấy!” Tạ Dương tức giận đẩy anh đi