[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 4


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 4:

 
 
Editor: Lemonade
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ký túc xá nam lúc này cũng đã tắt đèn toàn bộ.
 
Năm người lần mò một chút rồi cũng nhanh chóng nằm dài trên giường.
 
Nghiêm Liệt ở giường trên trở mình mấy lần cũng không hề buồn ngủ, anh thò tay vỗ vỗ thang dây, thấp giọng hỏi: “Bánh Kem, mày biết chuyện của chị mày không?”
 
Trong phòng ngủ im lặng chỉ nghe mỗi tiếng nói chuyện của hai người.
 
Thẩm Mộ Tư mù mờ hỏi lại: “Tao đâu có chị đâu?”
 
Qua hai giây cậu mới phản ứng kịp, hỏi lại: “À, mày nói Phương Chước hả?”
 
Đừng nhìn Phương Chước bình thường đơn độc mà lầm, tần suất tên cô xuất hiện ở ký túc xá nam cũng chẳng thấp đâu, nhất là lúc vừa mới chuyển trường đến thì đã gây ra sóng gió rồi.
 
Dù sao thì vẻ ngoài của cô vô cùng xinh đẹp, mặt mũi lại nhợt nhạt gầy yếu, đây chính là dáng vẻ cần người bảo vệ. Cái vẻ ngoài yếu ớt đó đã làm giảm đi khí chất lãnh đạm của cô, cũng cho người ta có can đảm sai lầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau một khoảng thời gian sống chung thì mọi người mới nhanh chóng tỉnh ngộ. Là bọn họ đánh giá thấp Phương Chước và đánh giá cao mình. Quả thật người này dầu muối không ăn, đối xử với con trai khi đến gần cũng chỉ độc một vẻ mặt.
 
Triệu Giai Du nhớ lại nói: “Nghe nói miệng hơi độc. Lớp kế bên có thằng kia tỏ tình với cậu ấy bị cậu ấy chế giễu đến nỗi suýt có bóng ma tâm lý á.”
 
Nghiêm Liệt kinh ngạc, nói: “Sao có thể?”
 
Phương Chước như vậy? Độc miệng? Khi cô chế giễu người ta chắc cũng phải moi hết ruột gan cả buổi ấy nhỉ?
 
Cậu trai nằm gần cửa sổ bổ sung một câu: “Cũng không phải đâu. Năm ngoái tao ngồi cũng bàn với cậu ấy nè. Thật ra thì con người cũng không cô độc như vậy, chẳng qua là lười phản ứng thôi, giống như mấy chị ngầu ngầu ấy. Trước kia hai đứa tụi tao được chia làm một tổ để trực nhật, lần nào tao nhờ cậu ấy giúp đỡ thì cũng đồng ý hết, dễ nói chuyện lắm.”
 
Lớp trưởng ngủ trong góc bổ sung một câu: “Đúng rồi. Lão Triệu, mày đừng nhắc tới thằng lớp kế bên. Thằng đó thấy Phương Chước hơi nghèo mà nó lại có tí tiền nên thái độ khinh thường, chọc giận Phương Chước. Nhìn mấy thằng lớp kế là biết đầu óc đứa nào cũng có vấn đề, lần nào cũng quấn Phương Chước như đi đẩy trụ* vậy đấy. Cảm thấy mình có mặt mũi theo đuổi mà sao không chịu nhìn lại mình ở trường là cái dạng gì, có thể diện không? Gặp tao, tao cũng chửi cho.”

 
(*) Thuật ngữ trong game. Câu này chỉ mấy thằng con trai bám dính như keo, xông lên bất chấp ấy.
 
Nghiêm Liệt nghiêng đầu, giọng nói đè thấp có hơi căng thẳng, hỏi, “Là sao?”
 
Lớp trưởng thở dài nói: “Điều kiện của Phương Chước thật sự không tốt. Mấy lần tao gặp cậu ấy ở căn tin đều không phải ngay giờ ăn, đồ ăn của cậu ấy cũng đơn giản nốt. Hơn nữa còn không có điện thoại di động. iPhone đang thịnh hành nhưng cậu ấy ngay cả cái Nokia còn không có.”
 
Trong trường học mỗi ngày đều phải mặc đồng phục, vậy nên chênh lệch giàu nghèo của học sinh cũng không dễ nhận thấy. Cộng thêm Phương Chước mới chuyển trường tới một năm, quan hệ với bọn họ cũng chẳng thân lắm, nếu như không chú ý thì cũng không phát hiện được nhiều.
 
Mọi người đều mơ hồ biết được gia cảnh của Phương Chước hẳn không tốt lắm, bởi vì cuộc sống của cô cực kỳ tiết kiệm, giày trên chân, đồ vật thường ngày đều là hàng second-hand giá rẻ hết.
 
Nhưng rốt cuộc nghèo như thế nào thì họ cũng không có điều tra.
 
Tiếng của Nghiêm Liệt rất lạnh, trong đêm đen nghe hơi đáng sợ: “Ý tao là, thằng kia có ý gì?”
 
Anh đang muốn hỏi cái từ “khinh thường” có nghĩa gì. Thẩm Mộ Tư suy nghĩ nửa ngày đột nhiên nói ra một câu kinh thiên động địa: “Tao nói bí mật cho tụi mày nghe nhé, cấm có nói với ai, ra khỏi cửa ký túc xá này thì tao không nhận đâu. Ngày nghỉ lúc trước tao có thấy Phương Chước ở ngoài làm việc đen. Cậu ấy ngồi trong hẻm ăn cơm hộp, tay mỏi đến run luôn. Hình như người nhà cậu ấy bỏ mặc cậu ấy hay sao á. Tiệc văn nghệ năm ngoái, không phải thằng lớp trưởng nói muốn mua quần áo thuần trắng mặc cho thống nhất sao? Hơn một trăm đồng đó đều là do Phương Chước ra ngoài làm việc kiếm đó.”
 
Mọi người đều im lặng.
 
Một lát sau thì tập thể bùng nổ.
 
Lớp trưởng kích động nói: “Sao trước đó mày không nói đi?!”
 
“Tao nói rồi mà!” Thẩm Mộ Tư oan ức nói, “Mày kêu tao đánh trống lảng đó! Tao nói không cần rồi đúng không? Xong mày phê bình tao! Mày nói là đây là lần cuối cùng tụi mình lên sân khấu biểu diễn văn nghệ, phải có cảm giác vinh dự của tập thể chứ! Tụi mày cũng phụ họa theo! Vậy nên sao tao có thể ở trước mặt của tụi mày nói Phương Chước không có tiền cho được? Lòng tự trọng của cậu ấy mạnh như vậy, tao có cách gì?”
 
Lớp trưởng hoảng hốt nói: “Tao cũng không biết mà! Sao cậu ấy lại không xin trợ cấp nghèo khó nhỉ?”
 
Triệu Giai Du mù quáng kích động: “Khó trách tao cảm thấy cậu ấy càng ngày càng nghèo?”
 
Nghiêm Liệt: “Suỵt…”
 
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, áp dần âm thanh về cổ họng, tránh làm cho quản lý ký túc xá chú ý.

 
Sau khi yên tĩnh thì Triệu Giai Du khẽ nói: “Tao cảm thấy cậu ấy rất xinh, hoàn toàn là gu của tao luôn. Tao chỉ thích kiểu ngươi như này tụi mày hiểu không?”
 
Đề tài bỗng dưng bị tạm dừng. Bốn con chó* trong ký túc xá cũng lười phản ứng với cậu ta.
 
(*) Ở đây chỉ chó độc thân á, bên Trung hay gọi người không có bồ là vậy.
 
Triệu Giai Du tự mình chìm đắm rồi nói: “Ê tụi mày nói coi, nếu như mỗi ngày tao đều đưa bữa sáng cho cậu ấy, để cho cậu ấy cảm nhận được sự ấm áp trong xã hội thì liệu cậu sẽ có cảm động rồi yêu tao không?”
 
“Ha.” Lớp trưởng giễu cợt, “Hơn phân nửa mấy con chó con ngây thơ bên lớp kế bên cũng nghĩ vậy đó.”
 
Triệu Giai Du tức tối nói: “Vậy tao nhất định phải đơn thuần hơn một chút, tao nghiêm túc mà! So tao với bọn nó thì khác gì mày làm nhục tao đâu?”
 
Thẩm Mộ Tư khoan thai nói: “Nhưng trước hết mày sẽ bị thầy chủ nhiệm kéo lên văn phòng cảm nhận ấm áp của ổng trước vì chuyện yêu sớm này.”
 
Triệu Giai Du ngay lập tức uể oải: “Vậy thì coi như triết lý cuộc đời của cậu ấy mệt nhọc quá đi.”
 
Tất cả mọi người đều cho rằng hẳn đề tài này đã coi như kết thúc, nào ngờ Triệu Giai Du lại nắm lấy không buông, ở bên kia bắt đầu lẩm bẩm nói nhảm: “Dù sao tao cũng đẹp trai như vậy, là một người đàn ông thành tích tốt lại thích sạch sẽ, nhất định là đối tượng nghiêm phòng của thầy chủ nhiệm. Tao vừa có gió thổi cỏ lay là ông ấy gấp gáp liền…”
 
Thẩm Mộ Tư yên lặng xuống giường, leo sang giường Triệu Giai Du bên kia, mạnh mẽ lấy gối đè lên mặt cậu ta.
 
“Câm miệng!” Cậu tức giận nói, “Mày dựa vào cái gì mà nửa đêm làm người ta chán ghét vậy chứ!”
 
Hai người ngắt nhéo nhau một hồi tiêu hao tinh lực, cuối cùng cũng an phận nghỉ ngơi.
 
Tối nay phòng ngủ có chút rộn ràng, thế nên cũng bị một ít chuyện linh tinh trong mộng quấy nhiễu.
 
Buổi sáng Nghiêm Liệt và Triệu Giai Du dậy khá sớm, hai người đến căn tin ăn sáng, sẵn tiện mua cho mấy quỷ lười trong phòng mấy phần.
 
Hai người vừa mới xếp hàng xong thì ngay lập tức nhìn thấy bóng người của Phương Chước trong biển người mênh mông.

 
Không biết có phải vì hôm qua mới thảo luận vấn đề này hay không, mà bây giờ khi ánh mắt Triệu Giai Du nhìn Phương Chước thì tự động mang theo bộ lọc bơ vơ không nơi nương tựa và cả điềm đạm đáng yêu. Khi cậu phát hiện ra có một đứa chướng mắt đang dính lấy Phương Chước thì lửa giận trong người lập tức sôi trào lên, từ trong lỗ mũi nặng nề hừ ra.
 
Cậu nắm lấy bả vai Nghiêm Liệt, chỉ về phía trước một cái rồi lòng đầy căm phẫn nói: “Đi, đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!”
 
Hai người đi tới sau lưng Phương Chước thì nhìn thấy Bạch Lộ Phi mặt dày đang bực bội nói: “Sao cậu lại đưa tiền cho tôi? Đồ là do tôi muốn mua. Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi.”
 
Phương Chước liếc cậu ta một cái, cái nhìn đó làm cho người thứ ba cũng có thể nhìn thấy rõ ràng là đây không nhịn được nữa, cô hỏi: “Sao đó thì sao?”
 
Bạch Lộ Phi cười nói: “Sau đó thể hiện một chút tình cảm giữa bạn học với nhau thôi.”
 
Triệu Giai Du làm biểu cảm chán ghét, sợ Phương Chước không biết cách từ chối người khác làm phiền thì định mở miệng, nhưng rồi Phương Chước đặt cái chén inox đang cầm trong tay xuống, mất kiên nhẫn nói: “Tôi thấy cậu không phải thiếu tình cảm, mà là não cậu thiếu nếp nhăn, thế nên mới không hiểu tiếng người.”
 
Bạch Lộ Phi: “…”
 
Phương Chước nhấc chiếc đũa trong tay lên, “Nể tình cậu ăn cơm tổ quốc nhiều năm như vậy, dù sao cũng là nhân lực dự trữ, nhưng mà tôi lại không ngại cắm một cây trên đầu cậu đâu.”
 
Triệu Giai Du: “…”
 
Phương Chước cười nhạt: “Cần không?”
 
Nghiêm Liệt: “…”
 
Yết hầu của Nghiêm Liệt lăn một vòng, run lập cập, thì thầm nói bên tai người anh em: “Bây giờ mày còn muốn đưa bữa sáng cho cậu ấy để cậu ấy cảm động nữa không?”
 
Triệu Giai Du chậm rãi lắc dầu, vì bản thân mình từng không biết phải trái mà sợ hãi, khiêm tốn nói: “Tao sợ đầu tao bị cậu ấy cắm thành lư hương thờ mất.”
 
Sắc mặt Bạch Lộ Phi tái mét, thay đổi tận mấy lần.
 
Một tay Phương Chước cầm chặt cái chén, dùng ánh mắt không có tình cảm gì nhìn chòng chọc đối phương. Như thể nếu như Bạch Lộ Phi tiến lên một bước nữa thì chắc chắn sẽ hất chén cháo này vào mặt cậu ta vậy.
 
Không đợi tia lửa văng ra thì Nghiêm Liệt đã ngồi xuống, chặn ngang giữa hai người.
 
Ánh mắt Phương Chước dời đi, rơi vào trên người anh, nhíu mày.
 
Nghiêm Liệt một tay chống cằm, nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng nha.”
 

Tóc của thanh niên hơi rối, khi cười mi mắt cong cong, tia sáng rực rỡ từ cửa chiếu vào làm cho ánh mắt như phát ra ánh sáng, nụ cười xán lạn cực kỳ có sức cảm hóa. Con ngươi anh xoay chuyển, ý bảo liếc nhìn hướng khác.
 
Phương Chước nhìn chằm chằm mặt anh một hồi thì cũng buông lỏng xương khớp ngón tay, không để ý tới người đang xử lý bên kia nữa, chỉ vùi đầu nghiêm túc ăn cháo.
 
Triệu Giai Du cản Bạch Lộ Phi lại, cười hì hì nói: “Hình như thầy ở phía trước đấy, nếu cậu tiến tới nữa thì tôi phải nói cậu khiếm nhã rồi. Còn nữa, sau này nếu không có chuyện gì thì bớt tìm Phương Chước đi. Người ta thấy cậu lần nào cũng muốn mắng hết, cậu mệt biết bao ha?”
 
Bạch Lộ Phi nghiến răng nghiến lợi, chưa kịp nói gì thì đã bị Triệu Giai Du trực tiếp đẩy đi chỗ khác.
 
Sau khi Bạch Lộ Phi rời đi thì Nghiêm Liệt cũng xách bữa sáng đi. Phương Chước ăn xong, dọn đĩa thức ăn rồi chậm rãi trở về phòng học.
 
Sau tiết thể dục buổi sáng, học sinh nhốn nháo tản đi từ sân thể dục, Nghiêm Liệt cũng bị Thẩm Mộ Tư kéo đi siêu thị.
 
Bên trong chật ních người, Nghiêm Liệt không thích chật chội nên đứng bên ngoài chờ.
 
Cửa sổ lâu ngày không chùi rửa bụi bẩn xám xịt, dáng người Nghiêm Liệt cao lớn nên đứng ở nơi đó rất nổi bật. Anh tìm vị trí của bóng mờ, xoay người một cái, xuyên qua cửa sổ thủy tinh đã nhìn thấy Phương Chước đứng trước kệ hàng.
 
Đối phương khom người, đang tìm kiếm cái gì đó trong kệ trưng bày hỗn tạp. Một lát sau thì cầm đôi giày lên, xác nhận giá cả rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm trả đồ về.
 
Nghiêm Liệt thấy vậy thì cười khẽ. Chờ đến khi anh trở về lớp học thì Phương Chước đã ở bên trong.
 
Anh hồn nhiên không hay biết gì kéo ghế ra ngồi xuống, tiện tay lật sách trên bàn, phát hiện ra 50 tệ được kẹp bên trong.
 
“Oa.” Anh kinh ngạc vui mừng cất tiền vào, lại cầm lấy hai cái bánh kem dâu ở góc bàn, cười nhẹ, nói, “Sao thần tài biết mình thích ăn bánh kem nhỉ?”
 
Vốn Phương Chước không muốn nhìn anh, nhưng rồi khi nghe câu này thì nhịn không được liếc anh một cái, đúng lúc đụng vào tầm mắt đang nhìn cô của Nghiêm Liệt.
 
Anh giơ tay lên tỏ ý, phóng khoáng cười nói: “Cảm ơn nhé.”
 
Phương Chước nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
 
… Thẳng nam.
 
Phương Chước cúi đầu suy nghĩ một chút.
 
Vậy nên mấy người Bạch Lộ Phi là kim loại nặng à? Có độc.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.