[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 3


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 3:

 
Chương 3: Họ thân lắm à?
 
Editor: Lemonade
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trường trung học A buổi chiều có tiết học, lớp 12 phải đến sớm để tự học.
 
Nghiêm Liệt ăn bữa sáng rồi đến trường, đặt balo lên bàn rồi luôn chờ Phương Chước xuất hiện.
 
Anh không biết lòng hiếu kỳ của mình đến từ đâu, cũng không hiểu vì sao lại có một chút tò mò với người bạn cùng bạn mới này.
 
Kết quả đến gần chiều, khi lớp tự học đã bắt đầu hai mươi phút thì Phương Chước mới khoan thai tới muộn.
 
Cô cẩn thận mở cửa sau ra, rón ra rón rén đi vào. Khi cô đến gần, trên người còn mang theo cả khí lạnh, im lặng cởi balo trên lưng xuống, cầm theo áo khoác và bàn chải nhỏ trên bàn rồi đi ra ngoài lần nữa. Động tác của cô nhanh đến nỗi chẳng cho Nghiêm Liệt cơ hội có mở miệng.
 
Cả quá trình Nghiêm Liệt đều nhìn chằm chằm vào cô. Anh nhìn ra hôm nay cô còn mặc quần áo hôm qua, trên giày dính đầy bùn lầy, vải dệt nửa khô nửa ướt, đoán chừng hôm qua cô không về nhà cũng nên.
 
Ham muốn muốn đi vệ sinh cứ vậy mà mạnh liệt xông đến.
 
Nghiêm Liệt buông sách luyện tập trên tay xuống, thuận tay cầm khăn giấy rồi đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người không có ở trong nhà vệ sinh. Nghiêm Liệt men theo tiếng nước chảy, nhích vài bước sang nhà kho bên cạnh, anh phát hiện ra Phương Chước ngồi xổm bên rãnh nhỏ mà họ thường dùng để giặt cây lau nhà vùi đầu chà giày.
 
Độ cao của bồn nước không thích hợp lắm, Phương Chước để chân trần ngồi dưới đất, phần lưng cong lên, nhìn tư thế rất không thoải mái.
 
Đôi giày vải kia cũng thế, màu đã bị phai hết, chất lượng cũng chẳng tốt là bao, mũi giày đã bị bung ra, thế mà còn bị cô chà như thế nữa, không biết còn có thể xài được bao lâu.
 
Nghiêm Liệt thầm nghĩ, tại sao nhỉ?
 
Tại sao phải giống như cải xanh, chỗ nào cũng viết chữ thê thảm vậy?
 
.
 
Phương Chước vất vả lắm mới chà giày thật sạch, lật ngược lại vắt hết nước. Cô đứng lên để thả lỏng lưng, chuẩn bị giặt nốt áo khoác đồng phục dính đầy bùn lầy.
 

Bởi vì nước đọng phản quang, lúc cô trở lại không cẩn thận đạp vào vũng nước làm nước bùn bên trong bắn lên, rơi xuống áo khoác của cô.
 
Cô luôn cảm thấy nước đó bẩn nên thấm xà phòng rồi giặt lại lần nữa.
 
Tiết học thứ nhất nhanh chóng kết thúc, Phương Chước muốn kịp thời gian nên phải chỉnh lý lại mấy chuyện này sạch sẽ trước giờ học.
 
Đột nhiên cửa vang lên mấy tiếng gõ nặng nề, khi tiếp tục vang mấy lần không dừng lại thì cô mới chắc chắn đang gọi mình.
 
Tầm mắt chuyển dời, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi giày thể thao trắng tinh. Một bàn tay trắng nõn thon gầy đặt xuống xuống đất, sau đó đẩy về phía trước một cái. Ngay sau đó phía sau tường xuất hiện một bóng người đang vẫy vẫy tay với cô.
 
Mái tóc màu hạt dẻ của đối phương bị ánh nắng trực tiếp của hành lang chiếu vào, nhưng nụ cười của anh vẫn cứ sáng tươi như thế, anh nói: “Không vừa thì mang đến siêu thị đổi.” Nói xong thì phóng khoáng rời đi.
 
Lại là anh.
 
Phương Chước rũ mắt.
 
Họ thân lắm à?
 
Phương Chước giặt sạch quần áo, sau đó rửa chân rồi mới mang giày vào.
 
Size vừa lắm, nhưng mà đế quá cứng thôi.
 
Cô xách đồ trở về lớp học, đặt giày vào kệ phía sau rồi treo quần áo lên lưng ghế dựa. Dù sao cô cũng ngồi cuối, chẳng ảnh hưởng đến ai.
 
Thẩm Mộ Tư ở ngồi ở hàng trước quay đầu lại, ngón tay gõ lên bàn Nghiêm Liệt, hỏi, “Anh Liệt, anh chép bài tiếng Anh chưa? Cho em mượn chép với.”
 
Nghiêm Liệt cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ tập trung vào trò chơi trong tay, nói, “Tao cho mượn rồi, mày tự đi tìm đi.”
 
Phương Chước ra ngoài rót ly rồi trở lại, đúng lúc ngồi xuống. Nghiêm Liệt nhấc mí mắt lên nói: “Mày hỏi Phương Chước thử xem, chắc chắn cậu ấy có chép.”
 
Phương Chước im lặng một chút, uống ngụm nước sau đó cổ quái hỏi: “Cậu muốn mượn của tôi à?”
 
“Thì…” Thẩm Mộ Tư không quen biết cô, áp lực nói, “Cho tôi mượn chép à?”
 
Phương Chước: “Cậu biết lần trước tôi thi tiếng Anh mấy điểm không?”
 
Giọng điệu khi nói của cô thật sự phách lối ngang ngược như “Cậu biết ba tôi là ai không?” cho nên làm Thẩm Mộ Tư sửng sốt một chút, trịnh trọng hỏi: “Mấy điểm?”

 
Thành tích đứng đầu mấy môn cậu đều nhớ hết, điểm số học và vật lý của Phương Chước cũng khá ổn, nhưng hình như tiếng Anh không có cảm giác tồn tại lắm nhỉ?
 
Phương Chước nhàn nhạt nói: “72.”
 
Hai người: “…”
 
“Thì ra người chỉ đủ đạt tiêu chuẩn lần trước trong lớp là cậu à? Tôi còn tưởng là đá đấy, không có mặt mũi đi hỏi luôn.” Thẩm Mộ Tư nhỏ giọng thì thầm xong thì vội vàng liếc trộm vẻ mặt của Phương Chước một cái, sợ làm cô mất vui.
 
Kết quả Phương Chước chỉ bình tĩnh gật đầu một cái, thẳng thắn nói: “Tiếng Anh của tôi không được tốt.”
 
Nghiêm Liệt bật cười, không chơi game nữa mà đặt điện thoại xuống: “Đợi chút.”
 
Anh đi vòng quanh lớp một vòng, sau đó nhanh chóng tìm được bài thi bị truyền tay của mình.
 
Vẻ mặt Thẩm Mộ tư vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ, cậu giơ hai tay chuẩn bị nhận lấy, nịnh nọt nói: “Cảm ơn Liệt Liệt!”
 
Lại không ngờ Nghiêm Liệt giơ cao cánh tay lên, né tránh từ phía trên rồi đặt bài thi xuống bàn Phương Chước, phóng khoáng nói: “Xem đi, không biết thì hỏi tôi.”
 
Nụ cười của Thẩm Mộ Tư cứng đờ. Cậu liếc mắt nhìn Nghiêm Liệt muốn kháng nghị nhưng đối phương lại không để ý tới cậu. Sau đó cậu liếc qua Phương Chước, thấy cô lấy bài thi của mình ra, mơ hồ nói: “Chị… Phương Chước, chị không nên chép đâu, chị tự làm thì thành tích của chị tự nhiên hơn đó.”
 
Thẩm Mộ Tư đi học sớm, nhỏ hơn hai tuổi so với các bạn cùng lớp, dáng người của cậu không cao, tướng mạo cũng rất trẻ, thế nhưng cái từ chị kia toàn toàn là từ ham muốn sống sót mãnh liệt sinh ra đấy.
 
Nghiêm Liệt lấy sách trên bàn đánh vào đầu cậu một cái: “Mày quản cậu ấy?”
 
Thật ra Phương Chước chép xong rồi, cô nhanh chóng rà lại câu đúng một chút thì ngay lập tức đưa cho Thẩm Mộ Tư.
 
Đồng chí nhỏ vui vẻ nhận lấy, “Cảm ơn Phương Chước…”, âm cuối cũng rơi ra rồi nhưng liếc thấy mặt Phương Chước không có cảm xúc gì lại tự động thêm một chữ, “Chị.”
 
(*): Bên Trung nói ngược bên mình nha, người ta là tên xong rồi mới tới vai vế ý.
 
Phương Chước không khách sáo với em trai như vậy, cũng không hiểu sao mà nó luôn xem cô với nó như mèo và chuột, tóm lại thì cậu này dễ chịu hơn em trai Phương nhiều. Thế nên cô hàm súc “ừ” một tiếng, xem như là khen ngợi.
 
Thẩm Mộ Tư hoài nghi sự nghi ngờ của mình, yên lặng quay người lại.
 

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc thì đám người tụ năm tụ ba tản đi, Phương Chước cũng dọn bàn của mình rồi trở về kí túc xá.
 
Chờ đến khi các bạn cùng phòng khác về thì cô đang ngồi xổm ở ban công nhỏ giặt quần áo.
 
Mấy cô gái ngồi ở mép giường, tán gẫu đôi câu rồi chờ tới lượt tắm.
 
Ban công nhỏ mở đèn, thu hút muỗi.
 
Cô gái tắm xong đầu tiên lấy ghế ra ngồi đối diện Phương Chước, cô vừa mới làm giặt quần áo với xà phòng xong thì bắt đầu đuổi muỗi.
 
Cô ấy nhìn thấy quần áo đặt trong chậu của Phương Chước thì nhịn không được, nói: “Phương Chước, quần áo không cần giặt kỹ thế đâu, như áo khoác đồng phục á, một tuần Tiểu Hi mới giặt một lần đó.”
 
Người đang thoa lotion bên trong nghe vậy thì lớn tiếng kêu lên: “Mắc mớ gì lấy tớ ra làm ví dụ? Không phải cậu cũng một tuần mới giặt một lần hả?!”
 
Cô gái cười to, vắt khô quần áo trong tay rồi treo lên lan can.
 
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ, người tới thăm đứng bên ngoài cửa gỗ, ngó dáo dác nhìn xung quanh hỏi: “Có Phương Chước ở đây không?”
 
Phương Chước lau khô tay đi ra.
 
“Cho cậu.” Cô gái tóc ngắn cười nói, “Takoyaki đấy, Bạch Lộ Phi đem cho cậu, còn có hộp sữa nữa.”
 
Phương Chước nhìn vỏ hộp bên ngoài, còn chưa mở miệng thì cô gái đối diện đã nói thêm một câu: “Cậu ấy nói nếu như cậu không thích thì vứt đi.”
 
Phương Chước cau mày. Hai ngày nay cô đã rất mệt mỏi, đặc biệt là khi muốn ứng phó với kiểu chuyện nhàm chán này mà thái độ đối phương lại tùy ý nhẹ nhàng làm cô cảm thấy cực kỳ không vui. Cô nhận lấy hộp thức ăn, hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
 
Cô gái đang muốn rời đi quay đầu lại, “Hả?”
 
Phương Chước trực tiếp móc túi lấy ra mười tệ, vuốt phẳng rồi nhét vào trong tay cô gái. Giọng nói cô bình ổn nhưng ai cũng có thể nghe được sự bất mãn trong đó của cô: “Cậu nói với cậu ta, sau này đừng có đến ký túc xá tặng đồ cho tôi nữa, nếu không thì tôi nghi ngờ cậu ta là người của phố ăn vặt đấy. Cậu cũng đừng có đưa giùm cậu ta nữa, chúng tôi không quen nhau.”
 
Cô gái tóc ngắn còn chưa phục hồi tinh thần thì Phương Chước đã ngay lập tức khép cửa lại.
 
Cô tiện tay bỏ đồ ăn lên bàn, tựa vào đầu giường ngồi rầu rĩ, sau đó hai mắt không yên quét qua mấy tờ ghi chép dán ở đầu giường.
 
Ngụy Hi nhìn cái bóng mờ đang che phủ dáng người, hỏi, “Phương Chước, đồ này cậu ăn không?”
 
Phương Chước lắc đầu.
 
Ngụy Hi nói, “Vậy cậu bán cho tớ đi, đúng lúc tớ đói.”
 
Phương Chước nói: “Thôi, cậu ăn đi.”
 
Ngụy Hi cầm tiền đi tới, cười nói, “Nếu cậu không nhận thì tớ lấy đồ ăn vặt hoặc trái cây để đổi với cậu nhé?”

 
Phương Chước do dự hồi lâu rồi cũng nhận tiền.
 
Thật ra Ngụy Hi đã đánh răng xong nhưng cũng dùng xiên ăn hai cái rồi chia mấy cái còn lại cho các bạn cùng phòng thân thiết giải quyết.
 
Không lâu sau thì toàn ký túc xá tắt điện, mấy người lại rửa mặt thêm lần nữa rồi leo lên giường.
 
Trong không khí còn nồng đậm mùi gỗ hòa cùng nước sốt, Ngụy Hi nhịn không được ói ra một câu:
 
“Mấy thằng con trai lớp kế bên sao tự mình đa tình quá vậy? Lớp 12 rồi, thành tích cũng tệ như thế, ai mà thèm nói chuyện yêu đương với bọn nó chứ? Có biết tự ý thức không trời?”
 
“Đây không phải vấn đề thành tích, chủ yếu là ngây thơ thôi. Thiếu người quản bọn nó ấy mà.”
 
Phương Chước gối lên tay mình, không lên tiếng.
 
“May là con trai lớp mình cũng bình thường ha.”
 
“Người phân theo nhóm mà. Lớp tụi mình có Nghiêm Liệt là áp đảo luôn á, còn tụi bên kia thì toàn ồn ào nhặng xị cả lên.”
 
Phương Chước nghe được cái tên này thì mí mắt giật lên một cái.
 
“Anh Liệt thì đỉnh rồi, không thì sao chọc cho người ta hận được? Chẳng qua là quá thẳng nam* thôi.”
 
(*) Kiểu con trai bộc trực, RẤT thẳng thắn.
 
Ngụy Hi cười nói: “Cậu sai rồi nha. Thẳng nam như vậy con gái mới thích, vậy nên mới làm cho con gái hận.”
 
“Đúng rồi Phương Chước, lần sau nếu cậu ta còn làm phiền cậu nữa thì cậu ngay lập tức nói cậu thích Nghiêm Liệt đi. Anh Liệt số trời định sẵn cô đơn, năm nào cũng được dùng như súng*, cậu ấy không ngại đâu.”
 
(*) Dùng để tấn công, đả kích,.. người khác.
 
Phương Chước xoay người, ngờ vực nói: “Thẳng nam?”
 
Ngụy Hi nói: “Đúng, Nghiêm Liệt cực kỳ thẳng nha. Không quan tâm, không chu đáo, không hề biết nhu cầu của con gái luôn. Khi nói chuyện với con gái cũng không bao giờ đào sâu chủ đề, lúc nào cũng đứng đắn hết nhé, nếu không thì đã có bạn gái từ lâu rồi.”
 
Phương Chước nghĩ ngợi.
 
Cậu ấy như vậy cũng được gọi là thẳng nam à?
 
Vậy chắc do mọi người có yêu cầu quá cao.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.