Đọc truyện Vòng Xoáy Chết – Chương 37+ 40
Chương 39 Anh ngồi xuống một chiếc ghế trên tàu Romance Car. Giờ anh không còn biết làm gì ngoài nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ. Bình thường anh sẽ hướng sự chú ý vào một cuốn sách, nhưng hôm nay anh chẳng mang theo cuốn nào cả. Sáng nay, khi leo lên xe của Miyashita, anh không tính là sẽ đi tàu về nhà. Nhìn ngắm khung cảnh ngoại ô, anh thấy buồn ngủ, và anh không chống cự lại nó. Anh nhắm mắt. Khi mở mắt ra, anh không biết mình đang ở đâu. Nhịp tim anh đập nhanh khó nhọc vì bị chở đi một quãng rất xa trong khi ngủ. Anh nghĩ có thể nghe được cả tiếng tim đập. Anh cố duỗi thẳng chân và thúc vào lưng ghế phía trước, phần trên cơ thể anh giật mạnh. Người anh xóc lên, không lẫn đi đâu được, là do tàu rung mạnh, và anh nghe thấy tiếng leng keng của đường sắt ở tít xa xăm. Mình đang ở trên tàu. Ando thấy nhẹ nhõm, nhớ ra cách đây hai tiếng anh đã tạm biệt Miyashita ở Odawara, rồi anh may mắn bắt được chuyến tàu tốc hành về Tokyo. Như thể sự việc trôi qua đã nhiều ngày, như thể đã lâu lắm rồi kể từ khi anh cùng Miyashita đến Pacific Land, Nam Hakone. Hakone như một miền đất xa xôi nào đó. Chỉ có quang cảnh vùng cao nguyên và khuôn mặt Nagao là còn hiện lên sinh động khi anh nhắm mắt lại. Ando lấy tay dụi mắt, rồi lại nhìn ra cửa sổ. Cảnh phố đêm chầm chậm lướt qua. Con tàu đang giảm tốc độ khi tiến dần về đích cuối, ga Shinjuku. Đèn đỏ bật sáng và tiếng chuông leng keng khi tàu chạy qua những con phố. Anh căng mắt đọc các bảng hiệu khi tàu đi qua một nhà ga mà không dừng lại. Yoyogi Hachiman. Ga tiếp theo là Sangubashi, nơi anh sẽ xuống. Anh ước có thể xuống ngay đó, nhưng tàu tốc hành Romance Car bỏ qua mọi điểm đỗ cho tới khi đến đích cuối. Anh phải xuống ga cuối và bắt chuyến tàu khác quay ngược lại, qua hai điểm đỗ. Thật mất công,Tại ga Yoyogi Hachiman, đường tàu tuyến Odakyu quay ngoặt gần chín mươi độ, chạy song song với khu rừng tối trong công viên Yoyogi. Cảnh tượng rất quen thuộc với anh. Từ chỗ ngồi này anh không thể nhìn thấy căn hộ của mình, nhưng nó ở ngay phía bên trái. Khi tàu băng qua nhà ga mà anh thường đi mỗi ngày, Ando áp mặt lên cửa sổ bên trái nhìn vào sân ga. Ngay lập tức, anh quay hẳn lại áp mặt mạnh hơn vào tấm kính. Anh thấy cô gái mà anh biết đang đứng trên sân ga. Cô ta chỉ mặc một chiếc áo choàng nhẹ, loại áo hiếm khi người ta mặc vào tối mùa đông, đứng bên lề sân ga, rất gần con tàu khi nó chạy qua, nhìn con tàu Romance Car với vẻ mặt thờ ơ. Mặc dù con tàu đang chạy chậm lại, nhưng bóng người trên sân ga vẫn vụt hiện lên rồi vụt biến mất trong tích tắc. Trong khoảnh khắc đó ánh mắt Ando bắt gặp ánh mắt cô gái kia. Không phải là anh đang tưởng tượng, anh vẫn có thể cảm thấy tác động của khoảnh khắc ánh mắt họ khóa chặt vào nhau. Đây là lần thứ ba anh gặp cô gái. Lần đầu tiên, cô ta bước ra khỏi nhà Mai và đi cùng thang máy với anh. Lần thứ hai là trên sân thượng tòa nhà nơi thi thể Mai được phát hiện. Cửa thang máy mở và anh thấy mình đang đứng đối diện với cô gái ấy. Mặc dù chỉ gặp có hai lần, anh nhớ mặt cô rất rõ. Mười phút sau, anh xuống chuyến tàu khởi hành từ ga Shinjuku ở Sangubashi. Tại ga Sangubashi, tuyến đường chạy đến và đi nằm ở giữa hai thềm ga. Khi chuyến tàu đi dừng lại và anh xuống tàu, thì một con tàu khác đã dừng trên tuyến đường đến. Do đó, tầm nhìn của Ando sang sân ga bên kia bị chặn lại. Anh cố gắng đứng nguyên tại chỗ, cưỡng lại dòng người đang đi về phía cổng, chờ cho các chuyến tàu khởi hành để có thể xem người phụ nữ đó còn ở bên kia sân ga không. Mặc dù đã mười phút trôi qua và có lẽ mong muốn được gặp lại cô gái đã hoàn toàn xâm chiếm anh, Ando tin chắc một cách lạ kỳ rằng cô gái vẫn ở đó.Chuông reo và cả hai con tàu chạy cùng một lúc, giống như những cánh cửa trượt đang mở ra, để lộ quang cảnh rõ ràng ở phía sân ga đối diện. Trong sự tĩnh lặng đột ngột, ánh mắt anh lại bắt ánh mắt cô ta. Linh cảm của anh đã đúng. Cô ta đứng ngay chỗ trước đó, nhìn anh chăm chú. Ando nhìn lại và cúi đầu chào. Anh đang tỏ ý tuân thủ những chỉ dẫn của cô. Ando bắt đầu từ từ đi về phía cổng. Cô gái bước xuống cầu thang, vừa lúc với bước chân của anh. Họ gặp nhau ở cổng soát vé. “Chúng ta lại gặp nhau”. Cô ta nói, như thể đó là sự tình cờ. Ando không nghĩ vậy. Anh có cảm giác bằng cách nào đó cô gái biết anh sẽ đi qua ga Sangubashi trên chuyến tàu này. Cô ta đang rình đợi anh. Nhưng chống lại vẻ quyến rũ của cô ta cũng không ích gì khi giờ cô đang đứng ngay trước mặt anh. Họ đi qua cổng soát vé và rẽ vào con đường nhỏ có hàng quán dọc hai bên.
Chương 40
Khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô gái nằm bên cạnh ngay lập tức bảo anh đưa cô đi xem một bộ phim vừa mới được trình chiếu. Giờ là cuối tuần, nhưng khi họ đến buổi chiếu đầu tiên, rạp không đông người lắm. Cô gái ngồi xuống cách Ando một ghế. Trước khi đi vào rạp, cô vẫn khoác vai anh, nhưng giờ đột nhiên cô muốn giữ khoảng cách. Ghế ngồi thừa thãi, do đó vấn đề không phải là sợ chỗ ngồi chật quá. Ando không hiểu sao. Nhưng nếu anh bắt đầu liệt kê ra những điều cô làm mà anh thấy kỳ lạ, thì phải mất cả ngày. Tất cả những gì anh biết là cô là chị gái của Mai, và tên cô là Masako. Anh nhìn lên màn ảnh, nhưng không sao theo dõi được câu chuyện. Một phần vì anh vẫn thấy buồn ngủ, phần nhiều hơn là sự hiện diện của Masako làm anh mất tập trung. Anh nhớ đã gặp cô ở nhà ga Sangubashi đêm hôm trước, nhưng không thể hiểu được làm thế nào cuối cùng anh lại đưa cô về nhà mình. Anh mời cô đến một quán bar trước nhà ga, ở đó , sau vài cốc bia, anh hỏi tên cô. Masako Takano. Tôi là chị gái của Mai.Đúng như anh đoán. Cô nói rằng cô lớn hơn Mai hai tuổi, hiện làm việc ột công ty chứng khoán, là công ty cô vào làm sau khi tốt nghiệp một trường đại học nữ sinh. Sau lúc đó, đối với Ando, mọi thứ mờ mịt. Anh không uống quá nhiều, nhưng chỉ nhớ được một cách rời rạc mọi sự việc. Anh không thể nhớ ai đã gợi ý, nhưng cách này hay cách khác, cuối cùng cả hai đã về đến nhà Ando. Trong cảnh tiếp theo mà anh nhớ được, có tiếng nước chảy. Trong mảnh rời rạc này, bối cảnh thật rõ ràng. Masako đang tắm, còn Ando ngồi trên giường đợi cô đi ra. Nước ngừng chảy, rồi Masako từ hành lang bước ra. Cô tắt đèn mà không thèm hỏi anh, khoảnh khắc đó, khi mọi thứ đều tối đen, để lại một ấn tượng mạnh. Một giây sau, Masako áp tấm thân trần lên người anh. Mái tóc ướt của cô vẫn quấn trong khăn, được tay trái giữ lại, còn tay phải cô nắm đầu Ando rồi áp khuôn mặt anh vào da thịt mình. Anh cảm thấy bị hút vào làn da mịn màng của cô, mũi và miệng anh bị lấp kín, anh bắt đầu nghẹt thở. Điều duy nhất anh có thể làm là đẩy cô ra xa để thở. Rồi anh hít căng lồng ngực mùi thơm tươi mát của cô, và vòng tay qua người cô … Bộ phim thật tẻ nhạt, nên Ando dành thời gian để hồi tưởng lại từng mẩu ký ức kỳ lạ của đêm qua. Đã gần một năm rưỡi nay anh chưa hề chung đụng thân xác với một phụ nữ. Anh nhớ đã phóng tinh ba lần. Điều đó không cho anh chút tự hào đặc biệt nào về khả năng đàn ông của mình. Anh mới sắp ba lăm, nên việc anh làm được chuyện ấy ít nhất ba lần trong một đêm nói lên vẻ quyến rũ của cô nhiều hơn là khả năng của anh. Chỉ là, giờ nghĩ lại, anh nhận ra mọi việc trên giường tối qua diễn ra hoàn toàn trong bóng tối. Cho dù Masako có đẹp đến thế nào, hay trông cô có khêu gợi ra sao, Ando không được thỏa thuê chiêm ngưỡng cô. Không chỉ tắt hết đèn, cô còn dùng khăn che đi chiếc đồng hồ để bàn đặt cạnh giường. Cô làm cho căn phòng tối thực sự, thậm chí không muốn tha ột chút ánh sáng yếu ớt ở mặt sau chiếc đồng hồ. Mọi cử chỉ của cô đều bộc lộ một khả năng gắn bó mãnh liệt với bóng tối. Ando vờ như đang xem phim, nhưng trong suốt cả buổi anh lén ngắm nhìn Masako. Bóng đêm trong rạp chiếu phim khiến cô càng xinh đẹp hơn. Cô gái này hợp với bóng đêm. Cô nhắm mắt nhiều lần trong khi xem phim. Cô không ngủ mơ, môi cô động đậy. Dường như cô đang nói gì đó, nhưng Ando không biết được là gì. Anh rướn người ra phía trước và bên trái, chống khuỷu tay lên gối. Cuối cùng, bằng cách nhìn vào môi cô rồi nhìn lên màn ảnh, Ando hiểu ra cô đang làm gì. Masako nói thầm theo lời thoại của các nhân vật. Trong phim, một cô gái đường phố hư hỏng, bị một cơ quan chính phủ biến thành cỗ máy giết người, đang được cử đi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên. Trong cảnh này, cô ta mặc váy đen và mang theo một khẩu súng lục giấu trong túi xách. Cô ta đang bước vào một nhà hàng sang trọng. Đây là một đoạn gay cấn trong phim, với rất nhiều lời thoại như hỏa tốc. Hoàn toàn không quan tâm tới bộ phim, Ando nhìn Masako khi cô lặp lại lời của nhân vật nữ. Rồi có lúc, giọng của Masako trùng với giọng của nhân vật nữ. Đó là một bộ phim tiếng Pháp, có phụ đề tiếng Nhật, nhưng tiếng Nhật của Masako đồng bộ một cách hoàn hảo với tiếng Pháp của nhân vật nữ, như thể việc lồng tiếng được thực hiện một cách xuất sắc. Ando kinh ngạc khi thấy đôi lúc miệng Masako còn mở ngay cả trước khi phụ đề hiện ra. Cô không thể làm được tài tình như thế trừ phi đã xem bộ phim nhiều lần đủ để nhớ được lời thoại.Trong một lúc, Masako hóa thân vào nhân vật nữ với vẻ vui mừng trên khuôn mặt khiến Ando thấy thích thú. Nhưng dường như cô cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn và đột nhiên ngừng nói. Sau đó, cô không nói nữa, chỉ nhìn chăm chú vào màn ảnh. Khi họ rời khỏi rạp, Masako chớp mắt, giấu một cái ngáp, và nắm tay Ando. Ánh nắng mùa đông chiếu nhẹ, và Ando nghĩ mình thích chạm trực tiếp vào làn da cô hơn là khoác tay cô. Anh không khoác tay nữa mà nắm bàn tay cô. Trong một khoảnh khắc anh cảm thấy ớn lạnh, nhưng rồi nhiệt độ trên da của họ cân bằng, và bàn tay Masako thoải mái nằm trong những ngón tay dài của Ando. Hôm nay là ngày lễ Thành nhân, và khắp mọi nơi, họ thấy những thiếu nữ mặc kimono. Ando và Masako đi theo dòng người từ Yurakucho đến Ginza. Anh định đưa cô đi ăn trưa, nhưng trong đầu không nghĩ ra được chỗ nào. Anh tính chọn một nhà hàng trông khả dĩ trong khi họ dạo bộ dọc đường. Masako vẫn nhìn quanh từng góc phố Ginza với sự tò mò hiện rõ, thỉnh thoảng cô lại thốt ra một tiếng thở dài. Cô không tỏ ra muốn nói chuyện, nhưng Ando không cảm thấy khó chịu. Thực sự, anh cảm thấy tràn đầy thỏa mãn khi lặng lẽ dạo bộ quanh Ginza vào ngày nghỉ đầy nắng. Masako dừng lại trước một cửa hàng hamburger nơi góc phố và nhìn vào biển hiệu trên vỉa hè. Có vẻ ngây thơ thiếu nữ trong ánh mắt tha thiết của cô.”Em muốn ăn ở đây không?”. Ando hỏi.”À ha”, cô nói, gật mạnh. Ando bước vào, mừng vì anh sẽ không mất nhiều tiền. Sức ăn của Masako thật đáng ngạc nhiên. Trong chớp mắt, cô đã ăn hết hai cái bánh hamburger và một gói khoai tây chiên, và giờ mắt lại nhìn về phía quầy đầy tham lam. Hóa ra cô muốn ăn món kem, nên anh gọi một suất rồi đưa cho cô. Lần này cô ăn chậm rãi, như thể sợ phải ăn đến miếng kem cuối cùng. Cô cẩn thận đưa từng thìa đầy vào miệng, nhưng thậm chí như vậy, cuối cùng cô vẫn làm rơi mấy giọt kem lên váy. Bít tất của cô lốm đốm những giọt sữa trắng hòa lẫn với dâu tây. Cô dùng ngón trỏ vét nốt giọt cuối cùng và liếm, rồi trở nên mất kiên nhẫn. Cô dùng hai tay nắm cẳng chân, đưa miệng xuống đầu gối, rồi rà đầu lưỡi lên đó. Trong tư thế cuộn tròn, cô vẫn đảo mắt và bắn cho Ando một ánh nhìn gợi ý. Trong mắt cô hiện lên sự khiêu khích, và Ando không thể quay đi được. Cô đã liếm xong mấy giọt kem, và hạ chân xuống. Có một vết toạc trên bít tất mới của cô. Hẳn cô đã để răng nanh làm rách chúng. Ando đã mua cho cô đôi tất đó lúc sáng tại một cửa hàng tạp phẩm gần nhà ga. Hình như cô không có đôi tất nào, dù gì đi nữa, cô đang đi dạo bộ với đôi chân trần ngay giữa mùa đông. Chỉ nhìn cô, Ando đã cảm thấy lạnh run, vì vậy anh mua cho cô một đôi tất dài mà không hỏi cỡ của cô. Khi anh đưa chúng cho cô, cô chạy thẳng vào một nhà vệ sinh để mặc, và giờ cô vẫn mang chúng. Vết toạc dường như làm Masako khó chịu, vì cô cứ liên tục dụi dụi lên đầu gối. Ando có cảm giác như không bao giờ chán khi nhìn ngắm từng cử động của cô. Cô ấy bất ngờ xuất hiện, và giờ mình đang yêu cô ấy. Anh tự hỏi có phải mình yêu thực sự không. Có lẽ anh đang trở nên liều lĩnh và phóng đãng. Nếu anh là người mang virus Ring do đã đọc bài phóng sự kỳ quái đó, nếu cơ thể của anh đang chết dần đi từng giờ, thì niềm vui mới này là thứ anh không thể chịu mất. Nhớ lại thời đại học, anh có đọc một cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh là một ngôi làng nhỏ miền núi, nói về một nhân vật nữ khá giống người con gái đang ngồi trước mặt lúc này. Người phụ nữ trong tiểu thuyết có nhan sắc trên trung bình, nhưng vì cô nói và hành động không giống những người khác, người trong làng bảo cô điên. Cuối cùng, cô gái chung chạ với những người đàn ông độc thân. Hình ảnh cô gái không nhà, tóc lõa xõa, đi lang thang trong rừng, chấp nhận tất cả những người đàn ông trong làng không hề phân biệt, là hiện thân cho thần tình ái, được hỗ trở bởi bối cảnh đẹp kỳ lạ. Ngôi làng miền núi tạo cho câu chuyện vẻ hài hòa hoàn hảo giữa nhân vật và bối cảnh, lúc ấy Ando cảm giác như nếu tác giả cho cô gái đó ở trong thành phố, cuốn tiểu thuyết sẽ không đạt được bầu không khí phù hợp. Giờ anh đang ở Ginza, ngay giữa Tokyo, không phải một xóm nhỏ trên núi. Nhưng Masako có vẻ giống như nữ nhân vật trong tiểu thuyết đó, và vẻ đẹp hiện đại của cô dường như rất ăn nhập với chiếc ghế trong một cửa hàng đồ ăn nhanh. Ando bỗng nhiên nhớ lại cuốn tiểu thuyết đã kết thúc thế nào. Một mình ở trên núi, cô gái sinh ra một đứa bé, không biết ai là cha nó. Câu chuyện khép lại với tiếng khóc của đứa bé xuyên thủng khu rừng, vọng trên sườn núi. Mình không thể để điều đó xảy ra. Ando tự nhắc nhở. Anh phải thận trọng để bảo vệ Masako. Anh nhớ rằng tối qua anh quá sung sướng với cuộc giao hoan nên quên mất và không sử dụng biện pháp tránh thai.Masako đang dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên đầu gối, từ từ làm cho lỗ rách lớn hơn. Da chân cô trắng nõn lộ ra qua chỗ rách, trắng đến mức nếu dùng bít tất để che nó lại thì đúng là một nỗi xấu hổ. Cái lỗ lớn dần lên. Ando ngăn cô lại bằng cách đặt tay anh lên tay cô. Anh hỏi ” Em nói gì khi ở trong rạp chiếu phim vậy?”. Anh định hỏi tại sao cô lặp lại lời thoại của các nhân vật. Câu trả lời của Masako là :” Đưa em đến hiệu sách đi”. Cô thích lảng tránh câu hỏi theo cách đó. Để đáp lại các câu hỏi của anh, cô yêu cầu Ando làm nhiều thứ hơn là trả lời chúng. Nhưng dĩ nhiên, Ando không thể nói không với cô. Anh đưa cô đến hiệu sách lớn nhất ở Ginza. Masako lướt từ giá sách này sang giá sách khác, cuối cùng đứng lại hàng giờ để đọc. Ando không có thói quen đó, anh đi dạo vơ vẩn xung quanh cho đến khi phát hiện ra, bên cạnh quầy thanh toán, một chồng sách mỏng của nhà xuất bản Shotoku. Do đã đến văn phòng của nhà xuất bản mới từ mấy hôm trước, và những sách này là miễn phí, anh nhặt lên một cuốn. Cuốn sách gồm một bài luận ngắn, và chủ yếu là giới thiệu những ấn phẩm phát hành sắp tới của Shotoku. Không biết cuốn sách của Ryuji có ở đây không? Ando giở nó ra, hy vọng. Hôm trước, biên tập viên của Ryuji là Kimura đã cho Ando biết tuyển tập tiểu luận triết học của Ryuji sắp được xuất bản. Ando hy vọng tìm thấy tên của bạn mình.Nhưng trước khi tìm thấy, anh đã bị Masako lôi khỏi nhà sách. “Đi xem phim nữa nhé?”. Lời thỉnh cầu của cô thật dịu dàng, nhưng cách cô nắm tay và kéo anh đi cho thấy cô sẽ không nhận câu trả lời không. Có lẽ, khi đứng đọc trong hiệu sách, cô phát hiện ra có một bộ phim khác và quyết định phải xem nó. Ando cho cuốn sách mỏng vào túi áo khoác và hỏi “Em muốn xem phim gì?”. Cô không trả lời, mà siết mạnh tay anh và kéo đi. Anh níu lại một chútm và nói, “Em muốn xem thế cơ à?”. Rồi anh nhận ra cô vẫn cầm trên tay cuốn tạp chí hướng dẫn các sự kiện và anh dừng hẳn lại. Từ tối hôm trước, Masako chưa hề tiêu một đồng Yên nào. Cô không tỏ ra muốn trả tiền cho bất cứ thứ gì, luôn để mặc Ando thanh toán. Anh không hề nghĩ là cô đã bỏ tiền ra để mua tờ tạp chí đó. Quả thực, nó không để trong túi xách, mà cô cuộn nó trong tay. Cô ấy đã ăn trộm. Ando nhìn lại phía hiệu sách. Không có ai đuổi theo họ. Cô đã thoát được con mắt săm soi của những người bán hàng. Cuốn tạp chí giá chỉ ba trăm Yên, thậm chí nếu có bị phát hiện, đó cũng không phải là chuyện lớn. Khi để Masako kéo đi, Ando bắt đầu cảm thấy mình liều lĩnh hơn bao giờ hết.