Đọc truyện Vòng Xoáy Chết – Chương 38
Khi tra chìa khóa vào ổ, anh nghe trong nhà có chuông điện thoại. Nghĩ rằng sẽ không kịp vào để nghe, Ando không vội vã. Anh xoay tay nắm. Mỗi khi bạn anh gọi điện, họ thường chỉ để chuông đổ năm hoặc sáu hồi, bởi vì họ biết căn hộ của anh nhỏ thế nào. Do đó, anh thường có thể đoán ra người gọi thông qua thời gian họ chờ máy. Đúng như anh nghĩ, khi anh mở được cửa, chuông điện thoại ngừng kêu, dấu hiệu chắc chắn rằng người gọi biết rõ anh và cách sống của anh. Anh không có nhiều người đến chơi. Có thể là Miyashita, Ando nghĩ khi nhìn đồng hồ. Giờ mới hơn tám giờ tối. Anh mở rộng cửa, ra hiệu cho Masako đi vào, rồi bật đèn và lò sưởi lên. Đồ đạc vứt rải rác đúng y như khi họ ra khỏi nhà vào buổi sáng. Masako vẫn để đồ của cô ở đó, dường như cô đã quyết định ở chung một đêm nữa với Ando. Lưng và vai Ando mỏi nhừ do phải xem phim cả sáng lẫn chiều. Anh muốn ngâm mình trong bồn tắm. Khi bắt đầu cởi áo khoác, anh thấy cuốn sách mỏng của nhà xuất bản ở trong túi. Anh lấy ra và đặt lên cái bàn bên cạnh, định sẽ xem nó lúc thảnh thơi sau khi tắm. Anh quyết định sẽ mua cuốn sách của Ryuji, nên anh cần kiểm tra nhan đề và ngày phát hành. Anh cởi dần áo bên ngoài, chỉ mặc áo len, rồi xắn cổ tay áo lên. Anh rửa qua bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước, và bắt đầu xả nước vào. Bồn không lớn lắm, nên có thể sẵn sàng tắm trong phút chốc. Phòng tắm đầy hơi nước, bật quạt lên không có tác dụng mấy. Anh nghĩ nên để Masako tắm trước, vì vậy anh ngó đầu vào phòng kia. Cô đang ngồi bên thành giường cởi tất. “Em muốn tắm không?”. Cô đứng dậy. Ngay lúc ấy, chuông điện thoại reo. Khi Ando bước đến điện thoại, Masako thay thế chỗ của anh trong phòng tắm, biến mất đằng sau lớp rèm gấp nếp. Miyashita gọi, đúng như anh nghĩ. Ngay khi Ando nhấc máy lên, bạn của anh đã réo “Cả ngày nay cậu ở chỗ quái nào thế?”. “Xem phim”. Rõ ràng Miyashita không ngờ đến câu trả lời đó. “Phim á?”, anh ta thốt lên. “Những hai lần”. “Sống trên đời không phải quan tâm gì cũng sướng nhỉ”. Miyashita châm chọc với vẻ bực tức thực sự. Rồi anh ta tiếp tục bài diễn thuyết. “Tôi không biết đã cố gọi cậu bao nhiêu lần rồi”. “Tôi đi chơi, cậu biết mà”. “Ờ, sao cũng được. Cậu biết tôi đang ở đâu không?”. Miyashita đang gọi từ chỗ nào nhỉ? Có vẻ như anh ta không ở nhà. Ando có thể nghe tiếng xe cộ. Hẳn anh ta ở bốt điện thoại nào đó ven đường. “Đừng bảo là cậu đang ở gần đây và muốn lên nhà tôi chơi?”. Lúc này không tiện lắm. Masako đang trong phòng tắm. Ando đã chuẩn bị từ chối nếu đó là ý định của Miyashita. “Đừng ngốc nghếch thế. Rạp kịch, ông nội ạ, sân khấu đấy”. “Cậu nói gì thế?”. Giờ đến lượt Ando thấy khó chịu. Miyashita lấy quyền gì mà chỉ trích anh vì anh đã đi xem phim, trong khi anh ta đang đi xem kịch? Nhưng đó không phải là ý của Miyashita. “Tôi đang ở văn phòng của đoàn kịch Soaring”. Cái tên gợi lên điều gì đó. Anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi? Anh nhớ rồi – trong Ring. Đó là tên nhóm kịch mà Sadako Yamamura đã tham gia trước khi chết. “Cậu làm quái gì ở đấy?”. “Hôm qua tôi nhận thấy những mô tả trong Ring chính xác và khách quan đến mức như thể chúng được ghi lại từ ống kính máy quay phim”. “Tôi cũng thế”. Tại sao họ lại bới lại chuyện đó? Ando thấy cuốn sách của Shotoku trên bàn, bèn lôi lại gần để anh có thể dùng mà viết. Anh có thói quen ghi chép trong khi đang nghe điện thoại, việc này khiến anh trấn tĩnh. Tư thế quen thuộc của anh khi nghe điện thoại là ống nghe kẹp giữa đầu và vai trái, còn tay phải cầm chiếc bút bi. “Hôm nay tôi nhận ra còn một điều nữa cần kiểm chứng. Ý tôi là, nếu chúng ta muốn nhìn vào những khuôn mặt, thì chúng ta không cần đi thẳng đến Atami, đúng không?”. Ando hết cả kiên nhẫn. Anh không hiểu Miyashita định nói gì “Cứ nói thẳng ra đi”. Cuối cùng Miyashita cũng thốt ra được. “Tôi đang nói về Sadako Yamamura”. “Thôi nào, cô ta chết năm 1966 rồi”. Nhưng đợi đã .. Ando bỗng hiểu ra tại sao Miyashita đến chỗ đoàn kịch. “Tấm ảnh”. Ando nhớ đã đọc trong Ring rằng Yoshino, đồng nghiệp của Asakawa, đã đến chỗ diễn tập của đoàn kịch và xem hồ sơ của Sadako. Cô ta nộp hồ sơ này khi gia nhập đoàn kịch, trong đó có hai tấm ảnh, một chụp toàn thân và một chụp chân dung. Yoshino đã sao hai tấm ảnh đó. “Cuối cùng cũng hiểu ra, hả? Xét cho cùng, muốn thỏa thuê ngắm nghía Sadako dễ như ăn bánh”. Ando tập trung nhớ hình ảnh trong đầu anh về Sadako. Nhờ Ring, anh có một ấn tượng mạnh mẽ được lưu giữ trong não bộ. Cao và mảnh dẻ, vùng ngực vừa phải nhưng cân đối hoàn hảo với vóc người. Các đường nét trên khuôn mặt có vẻ ái nam ái nữ, nhưng cô ta có đôi mắt hoàn hảo và sống mũi hoàn hảo, mà nếu có thể thay đổi thì anh không biết nên làm gì. Anh tưởng tượng cô ta là một người đẹp khó gần. Ando lấy chút can đảm và hỏi, “Rồi thế nào? Họ có cho cậu xem mấy tấm ảnh không?”. Có lẽ Miyashita đã xem chúng, và khuôn mặt trong ảnh so với hình ảnh trong đầu của anh ta có lẽ là giống nhau y hệt. Đó là câu trả lời Ando đang chờ đợi. Nhưng cái anh nghe được từ đầu dây bên kia là một tiếng thở dài. “Khác nhau”. “Ý cậu là …?”. “Khuôn mặt khác”. Ando không biết nói gì. “Tôi không biết phải nói thế nào. Sadako Yamamura trong tấm ảnh không giống với người mà tôi hình dung. Cô ta đẹp, dĩ nhiên rồi, nhưng … Nói thế nào nhỉ?”.”Ý cậu là sao?”.”Ý tôi là gì à? Quỷ thật, tôi đang rối đây. Tôi đã nhớ ra một việc. Tôi có ông bạn làm nghề vẽ chân dung rất giỏi, một lần tôi hỏi hắn dạng khuôn mặt nào hắn thấy khó vẽ nhất. Hắn bảo tôi là không có dạng khuôn mặt nào mà hắn không vẽ được. Mọi khuôn mặt đều có những nét riêng khiến người ta dễ dàng vẽ lại trong những bức chân dung có sức thuyết phục. Nhưng hắn nói nếu phải chọn một, thì khó vẽ nhất chính là khuôn mặt của hắn ta. Đặc biệt khi chân dung tự họa là một dạng tự ý thức, gần như không thể tạo ra được một bức tranh phù hợp với sự thực. Nó luôn cho kết quả là bức tranh giống một người khác”. “Vậy đấy? Chuyện đó thì liên quan gì với vấn đề ở đây?”.div> “Không gì cả, tôi nghĩ thế. Chỉ là tôi nghĩ đến hắn, thế thôi. Nhưng lấy cuốn băng làm ví dụ. Nó không được ghi lại bằng máy quay, đúng không? Những hình ảnh đó phát sinh từ trong mắt và tâm trí của Sadako. Nhưng cho dù như thế …”. “Thì sao?”. “Nó chụp lại những địa điểm và con người một cách chính xác”. “Chúng ta chưa thực sự xem cuốn băng, cậu biết đấy”. “Nhưng chúng ta đã đọc Ring”. Ando khó chịu. Miyashita dường như đang nhảy vòng vo quanh chủ đề chính. Anh ta giống như đứa trẻ muốn đến một nơi nào đấy nhưng sợ hãi phải đi bước đầu tiên. “Này Miyashita, sao cậu không nói thẳng với tôi điều cậu đang nghĩ?”. Ando có thể nghe thấy Miyashita đang thở sâu. ” Có thực sự là Kazuyuki Asakawa đã viết Ring?”. Còn ai vào đây nữa? Ando định nói, nhưng anh nghe tiếng bíp báo hiệu thẻ gọi điện của Miyashita sắp hết tiền. “Chết tiệt, thẻ tôi sắp hết tiền. Máy fax của cậu nhận được ảnh không?”. Miyashita nói nhanh. “Khi bán nó cho tôi, tay bán hàng bảo là có”.”Tốt lắm, tôi sẽ gửi fax cho cậu. Tôi muốn cậu nhìn ngay cô ta có giống như cậu hình dung không, hay tôi chỉ …”. Tới đó họ bị mất kết nối. Ando ngồi chừng một phút, ống nghe vẫn đặt trên vai, anh bối rối. Tiếng ồn trong phòng tắm đã dứt, và căn hộ chìm trong tĩnh lặng. Cảm thấy hơi gió lạnh, anh nhìn quanh và thấy cửa sổ hé mở, làm cho gió lạnh buổi đêm luồn vào. Từ xa, một chiếc xe nổi còi. Tiếng còi khô rốc và khó nghe chứng tỏ không khí bên ngoài hanh khô thế nào. Ngược lại, không khí trong phòng ẩm ướt vì hơi nước thoát ra từ phòng tắm. Masako tắm rất lâu. Ando nghĩ về điều Miyashita vừa nói. Anh có thể hiểu được tâm trạng của bạn mình. Có lẽ cả ngày anh ta bồn chồn không yên, và thay vì ngồi một chỗ thắc mắc liệu virus Ring có xâm nhập vào cơ thể mình vì đã đọc Ring hay không, anh ta quyết định hành động. Khi anh ta nhớ rằng nhóm kịch có giữ những tấm ảnh của Sadako, anh ta đến đó để xem. Thật ngạc nhiên, những tấm ảnh không giống như anh ta tưởng tượng. Không thể nhận định được điều này có phải là do cản trở nào đó từ phía bản thân hay không, nên anh ta sao lại các tấm ảnh để có thể hỏi ý kiến Ando. Và giờ anh ta đang gửi chúng qua fax. Ando liếc nhìn máy fax. Chưa thấy động tĩnh gì. Anh quay đi. Mắt anh dừng lại ở tập sách mỏng của nhà xuất bản. Anh cầm lên và bắt đầu lật giở trong khi chờ đợi. Các ấn phẩm sắp ra mắt được liệt kê ở phần sau. Dưới tiêu đề “Ấn phẩm mới tháng Hai” có liệt kê chừng mười lăm nhan đề, sau mỗi nhan đề có kèm theo tên tác giả và đôi lời mô tả nội dung. Ando thấy tên Ryuji ở nửa dưới. Nhan đề cuốn sách vẫn là Cấu trúc của tri thức, và phần tóm tắt nói rằng nó đại diện cho ” bước tiến quan trọng của tư tưởng đương đại”. Trên danh sách, nó nằm kẹp giữa một tiểu thuyết trữ tình và một tuyển tập những tiểu luận nói về hậu trường ngành truyền hình, khiến cuốn sách nghe có vẻ trí thức xa rời thực tế. Nhưng đây là tác phẩm cuối cùng của bạn anh được xuất bản sau khi qua đời. Ando sẽ đọc, cho dù nó khó đến thế nào. Anh khoanh vòng mục đó. Anh cảm thấy có điều gì lóe lên trong đầu. Anh không thể biết là gì. Tay vẫn cầm bút, anh cố nghĩ. Dường như anh đã nhìn thấy một từ quen thuộc trên trang sách đó. Anh nhìn lại. Nửa cuối trang là một danh mục, chữ nhỏ hơn, những cuốn sách sẽ phát hành vào tháng Ba. Anh nhìn nhan đề thứ ba từ cuối lên. Rồi mắt anh trợn tròn vì sốc. Lúc đầu anh nghĩ không biết có phải trùng hợp không, nhưng rồi anh nhìn thấy tên tác giả. Ấn phẩm mới trong tháng Ba ———– ———– Ring của tác giả Junichiro Asakawa. Kinh dị khủng khiếp. Ando đánh rơi cuốn sách khỏi tay. Anh ta định xuất bản nó? Giờ anh đã hiểu tại sao Junichiro tỏ vẻ lạnh nhạt hôm Ando gặp anh ta tại quán bar Shotoku. Anh ta quyết định sửa bài phóng sự của người em trai và xuất bản thành tiểu thuyết. Và do Ando là người biết Junichiro dùng tác phẩm của em trai anh ta mà không được sự đồng ý, nên dễ hiểu thái độ lạnh nhạt của anh ta hôm đó, lẩn tránh ngay sau lời chào chiếu lệ nhất. Nếu họ nói chuyện lâu, chủ đề về bài phóng sự sẽ được nhắc đến, và những người biên tập của anh ta có thể phát hiện ra. Junichiro rõ ràng muốn nhận cuốn sách là của riêng anh ta. “Không thể in nó được!”. Ando kêu lên. Ít nhất, anh phải làm cho Junichiro hoãn việc xuất bản đến khi có thể chắc chắn rằng Ring hoàn toàn vô hại đối với con người. Đó là bổn phận của anh với tư cách một chuyên gia y khoa. Ngày mai, anh và Miyashita sẽ đi thử máu. Sẽ mất vài ngày nữa để có kết quả. Nếu kết quả dương tính, nếu anh và Miyashita là người mang virus Ring, thì việc xuất bản cuốn sách sẽ gây ra thảm họa. Cuốn băng gốc chỉ có thể phát tán với tỷ lệ mỗi lần một bản. Nhưng việc xuất bản liên quan đến những con số có quy mô hoàn toàn khác, ít nhất là hàng chục nghìn bản. Trong trường hợp tệ nhất, hàng trăm nghìn bản, thậm chí hàng triệu, sẽ được phát tán trên toàn quốc. Răng Ando lập cập khi anh tưởng tượng ra một cơn đại hồng thủy. Một bức tường nước khổng lồ, đen ngòm đang lặng lẽ kéo đến, trước nó là một cơn gió mà anh nghĩ mình có thể cảm nhận được ngay lúc này. Anh đến bên cửa sổ và đóng chặt lại. Đứng bên cửa sổ, anh quay lại nhìn hành lang. Masako đứng ở đó, quấn mình trong khăn tắm; anh nhìn nghiêng mặt cô. Cô đang lục lọi trong túi xách, có lẽ là tìm đồ lót.Điện thoại kêu. Ando nhấc ống nghe, và khi biết có fax chuyển đến, anh nhấn nút start trên máy fax. Miyashita đang gửi ảnh cho anh. Vài giây sau, máy fax hoạt động và bắt đầu in. Ando đứng bất động cạnh chiếc máy màu đen, nhìn chằm chằm vào trang giấy đang chầm chậm chạy ra. Anh cảm thấy có người nhìn lén từ phía sau, nên quay lại nhìn. Là Masako, chỉ mặc mỗi quần lót. Cô choàng khăn qua vai và đứng ngay sau anh. Khuôn mặt cô đỏ ửng, đôi mắt vừa lóe lên tia sáng long lanh, rực rỡ đến mức khiến anh muốn ngay lập tức ôm cô, hôn lên đôi mày. Cô mang một vẻ cương quyết lạ thường. Máy fax kêu bíp báo hiệu đã in xong. Ando xé giấy fax, ngồi xuống giường, rồi nhìn. Bản fax gồm hai tấm ảnh đặt cạnh nhau. Chất lượng bản in không tốt lắm, nhưng đủ rõ để anh nhìn được khuôn mặt và cơ thể của Sadako Yamamura. Anh thét lên. Người phụ nữ trong ảnh thực sự khác với anh hình dung. Nhưng đó không phải là lý do anh kêu thét. Hình trong bản fax là của người phụ nữ hiện đứng trước mặt anh. Cô ta lấy bản fax từ tay anh và nhìn vào ảnh. Ando yếu ớt nhìn cô ta, như một đứa trẻ đang bị mẹ mắng. Cuối cùng anh cũng nặn từ họng ra được vài lời. “Cô là … Sadako Yamamura”. Không phải Masako, không phải chị gái Mai – những lời dối trá. Vẻ mặt cô ta bình thản. Có lẽ sự kinh hoàng của Ando làm cô ta buồn cười, vì dường như cô ta đang cười. Đầu óc Ando trống rỗng. Anh bất tỉnh lần đầu tiên sau gần ba lăm năm đời mình.