Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 224: Nguyên Tiêu Này Ta Không Cần Gì Chỉ Cầ


Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 224: Nguyên Tiêu Này Ta Không Cần Gì Chỉ Cầ


“Hai đứa nhóc đó đi rồi, Nam Nam cũng qua nhà lão Trương, bây giờ chỉ còn lại chúng ta mà thôi…!nương tử…!ngươi có thể…!cho ta một chút hay không?” Lý Thiên Thành vừa nói vừa sờ vào đáy quần của y, mắt chớp chớp muốn câu dẫn mỹ nhân.
Bàn tay chạm vào mà chẳng thẹn, ngược lại còn thấy là chuyến dĩ nhiên.
Sở Diên nhìn thấy khuôn mặt gian xảo không đúng đắn của Lý Thiên Thành thì né ra một bên, y nghiêm túc nói.
“Không được sờ bậy!” Giọng nói còn pha thêm lạnh lẽo.
Lý Thiên Thành bĩu môi kéo y tới, mắt đối mắt chăm chú nhìn.

Trong chốc lát như muốn khiến Sở Diên lọt vào mỹ cảnh của hắn, nội tâm không ngừng trào dâng, phu quân của ngươi đây, ta tuấn mỹ như thế ngươi mau chìm vào ái tình của ta mà cởi hết ra đi.
Nhìn thấy Sở Diên không động, hắn liền nói: “Cho ta một chút đi!”
“Không!”
“Nhưng mà ta muốn chúng ta ở thân mật một xíu…!nhìn xem người ta khó khăn lắm mới đuổi Thừa Quân và tên kia ra ngoài, không gian bây giờ chỉ còn phu phu chúng ta thôi, chẳng có gì để ngại!”
Thế nhưng Sở Diên vẫn không muốn đồng ý: “Ta nói không được là không được, lỡ như Nam Nam chơi chán rồi về nhìn thấy thì sao?”
Lý Thiên Thành chớp mắt chạm vào ngực y.
“Ta đã dặn lão Trương rồi, ngươi yên tâm đi không về nhanh như vậy đâu!”
Lần này Sở Diên không còn cách nào để chối từ, y lùi về sau vài bước lại bị hắn kéo lại nhanh chóng.
Thoáng chốc đã ôm người vào lòng, Lý Thiên Thành nâng mắt đá lông nheo một cái, chu môi hôn Sở Diên.
“Ngại cái gì chứ, đâu phải lần đầu tiên ngươi e thẹn như thế để làm gì hả?”
Bị hắn ghì chặt Sở Diên không sao thoát được, chỉ còn cách nhượng bộ để hắn kéo mình mà thôi.

Y rũ mắt nhìn bàn tay ai đó đã luồn xuống đáy quần, thoáng chốc phân thân bị nắm lấy, Lý Thiên Thành cười cười còn vuốt ve nó.
Sở Diên rùng mình cắn răng không động đậy, mặc hắn thỏa sức chạm vào.
“Chậc…! còn bảo không muốn!” Lý Thiên Thành tặc lưỡi bế y lên giường, rõ ràng rất muốn lại còn điêu.

Hắn chỉ mới chạm một chút đã khiến y muốn căng rồi, ấy thế còn giả vờ giả vịt.
Nhưng Sở Diên lầm rồi, y không thể nào né tránh được hắn đâu.

Bên nhau mấy mươi năm hắn đã quá quen thuộc với những lời từ chối này của y rồi.


Những lúc như thế này hắn phải hành động chứ không phải chờ y đồng ý để hắn động!
Mắt thấy bản thân đã không còn mảnh áo che thân, Sở Diên đỏ mặt nắm quần không buông.
“Cái đó để hôm khác đi!”
Lý Thiên Thành đương nhiên không bằng lòng, hắn dứt khoát kéo tụt quần y xuống.

Cứ như vậy thân thể đều đã phô bày ra hết!
“Sao có thể để hôm khác được? Sau này ngày nào cũng bị mấy đứa nhỏ làm phiền, chúng ta còn có cơ hội nữa sao?”
Ngụ ý của Lý Thiên Thành chính là nếu bây giờ không động thủ thì sau này sẽ không còn cơ hội động thủ nữa.

Hiếm khi có dịp đuổi được bọn nhóc ra ngoài, ngay lúc này nếu không tận hưởng những giây phút tốt đẹp nhất thì đến lúc đông đúc lại chẳng có cơ hội giải tỏa…
Lý Thiên Thành cúi đầu, đưa đầu lưỡi ấm nóng lướt qua vành tai Sở Diên.
“Đỏ mặt như thế là sao đây?”
Sở Diên giơ tay muốn đánh lại bị hắn ghì lại.
“Ngươi…” Tức giận y nghiêng mặt sang một bên không nhìn hắn.
Lúc này Lý Thiên Thành bỗng cười phá lên, hắn kéo y lại dùng lời nói ngọt ngào nhất ra sức dỗ dành.
“Thôi mà chỉ đùa một chút thôi, đừng dỗi ta mà!” Hắn nói rồi hôn y, nụ hôn không sâu lắm, chỉ đơn giản đặt môi xuống, sau đó luồn đầu lưỡi vào.

Ở trong khoang miệng ra sức luồn lách.
Một lúc sau hắn mới xoay người y lại, để Sở Diên ngồi trên bụng hắn.

Lý Thiên Thành kéo nhẹ hai chân y ra, thẳng thừng mang phân thân to dài thúc vào trong.
Hắn nhịp nhàng lắc hông y, để Sở Diên phối hợp.
Nhìn phân thân cắm vào, lúc này ở bên trong đâm sâu, chốc lát để nhú đến rốn, Sở Diên cảm thấy bụng quặn lên, lúc này tưởng chừng đang mang thai vậy.
Bị vật bên trong chen lấn, Sở Diên ướt át thở dốc, tuy vậy hơi thở chẳng thể đều đặn.

Y vặn vẹo muốn tránh thể nhưng vừa mới ngước mặt lên đã bị Lý Thiên Thành kéo xuống, hắn kéo y sáp vào hắn, ghì Sở Diên lại không cho y thoát khỏi vòng tay to lớn của mình.
Phía dưới nhói nhói bên trên lại không thể thả lỏng, Sở Diên nhăn nhó vì giãy dụa vô ích.


Huyệt đạo bị ai đó banh ra, phút chốc giãn đến cực điểm, chất dịch theo đó rơi xuống ướt đẫm phân thân của hắn.
Lý Thiên Thành cười trừ hai tay siết chặt eo, kéo dạng chân y ra rộng hơn vai, hắn một tay sờ xuống, dùng ngón tay dò xét bên trong.

Thoáng chốc làm Sở Diên nhảy dựng, ngón tay rút ra dịch thể nhơn nhớt, hắn cười cười lại chọt chọt vào trong, lập tức huyệt đạo như kích thích mà co rúm lại, ngón tay của hắn cũng bị kẹt lại ở trong đó, không thể rút ra.
Thấy thế Lý Thiên Thành dùng tay còn lại vỗ mông y, hắn đánh một cái thật mạnh rồi nhoài người dùng môi cắn lấy đầu nhũ hồng hồng bóng mướt.

Nhìn hạt đậu màu hồng đang hiện trước mắt, hắn liếm nhẹ rồi mút lấy, thỏa sức mút đến đỏ.
Cả người quấn lấy nhau, Sở Diên bị hai chân hắn chéo lại, y chỉ có thể để hắn thoải mái mút lấy đầu nhũ.

Lý Thiên Thành luồn lưỡi trượt nhẹ xung quanh, hắn liếm hết cơ ngực, rồi lại quay về vị trí cũ cắn lấy đầu nhũ mút mạnh một cái, lúc này hồng đậu cũng thật dai, hắn kéo cả đoạn cũng không thấy có dấu hiệu tách rời.
Lý Thiên Thành vui vẻ liếm láp xung quanh, tỉ như đang ăn một thứ rất ngon vậy.

Vị như thế là muốn hắn đắm chìm hay sao?
“Đừng cắn nữa…!đau đau…”
Sở Diên nhoài người nhúc nhích, âm thanh rên rỉ thật câu dẫn hắn.

Lý Thiên Thành như được bồi thêm dục hỏa, hắn nóng ran cả người, gan phổi không ngừng bị thiêu đốt.

Toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi, hắn nhất định phải săn mồi, đặc biệt không để con mồi này nhanh chóng thoát thân.
“Vị ngọt như vậy, ngươi bảo dừng là dừng sao?” Thậm chí hắn còn muốn hơn thế nữa, càng muốn vùi dập y không thương tiếc, hắn thích nhất là cảm giác mặn nồng này, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt ướt át của Sở Diên đang cầu xin hắn buông tha.
Chỉ khi nhìn thấy cảnh tượng như thế càng kích thích hắn hơn thế nữa.

Cứ như vậy làm hắn không thể nào dừng lại, hơn nữa cũng không thể buông tha y quá dễ dàng, chính vì vậy hắn muốn chôn chặt Sở Diên ở dưới thân hắn để hắn tiêu khiển hết mình.
Sở Diên cả người vặn vẹo, đầu nhũ sưng tấy vì bị hắn gặm nhấm nãy giờ.

Lúc này trong đầu Sở Diên là vẻ mờ mịch, y khó chịu lim dim mắt.
Thoáng chốc giống như bị hắn làm cho mất sức, hai chân cũng không thể động đậy, vì thế y vẫn luôn nằm gọn trong lòng hắn.

Lúc này phía dưới bị hắn tấn công, Sở Diên giật nảy mình nhìn ác ma đang nhe răng thưởng thức mình.
Hắn nói: “Tiếp nhé!”
Chưa kịp để y nói gì thì động tác đã vồ vập, trong tích tắc đem thân thể vô lực làm đến nhịp nhàng.
“Thả lỏng, thả lỏng nếu không bị hỏng cũng đừng có trách ta!” Hắn lên giọng cảnh cáo buộc Sở Diên phải thả lỏng dạng chân ra một chút, để huyệt đạo mở rộng, có như vậy phân thân của hắn mới vào ra dễ dàng.
Sở Diên hai mắt đỏ hoe, ngấn nước níu vai hắn, y thở hổn hển nhìn vật đang căng cứng cắm vào giữa điểm trung tâm.

Y rất muốn khép chân lại, nhưng rồi lại bị Lý Thiên Thành kéo ra, hai chân dang rộng bị hắn khóa lại.
Lý Thiên Thành kéo chân y chồng qua cổ, phân thân bên dưới thẳng tiến vào trong.

Nhồi nhồi mấy cái đã đem Sở Diên làm đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng.
Mật đạo lúc này đã sưng phù lên, Sở Diên mất tự nhiên không thể ngồi yên, hiển nhiên Lý Thiên Thành sẽ không để y né tránh, bởi vì chính hắn vẫn chưa thỏa mãn đủ.

Lửa dục không ngừng thiêu đốt hắn, từng chút từng chút một không ngừng xâm chiếm ý chí hắn.
Lý Thiên Thành khát cầu việc cùng y dâm loạn, chỉ khi được ở cạnh Sở Diên hắn mới cảm thấy cả người đã được lấp đầy tinh lực.
“Đừng khóc nữa, chẳng lẽ không sướng sao?” Lý Thiên Thành lau nhẹ khóe mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ.

Hắn nhu hòa nói, thế nhưng âm giọng vẫn rất cao hứng, lời nói qua tai Sở Diên cứ như khinh thường vậy.
Sở Diên bị hắn làm cho tức giận, y nhoài người đớp lấy cánh môi hắn, không nghĩ ngợi nhiều cắn một cái thật mạnh, phút chốc trong khoang miệng đã ngập tràn tư vị tanh tưởi, máu của hắn không ngừng chảy.

Tuy vậy Sở Diên vẫn không muốn buông ra, y mút lấy máu của hắn nuốt xuống.
Thoáng chốc làm Lý Thiên Thành thích thú, hắn không để ý miệng sưng phù, chỉ thấy vô cùng kích thích.

Y có cắn lâu hơn một chút hắn cũng không thấy có vấn đề gì, ngược lại còn rất vui vẻ.
Mắt thấy Lý Thiên Thành đã bị y làm cho kích động, Sở Diên không kịp trở tay đã bị hắn túm lại.
Hắn banh hai bắp đùi ra, thọt dị vật vào trong, càng vào sâu càng tạo khoái cảm, thoáng chốc đã lấn át đau đớn.

Sở Diên bị hắn thúc vào thật mạnh, hơn nữa hắn còn bắn ở trong, lúc này dịch nhờn đã ra ồ ạt, chúng làm Sở Diên trông thật nhếch nhác.
Cả người không được đoan chính, hình tượng thanh cao trong mắt con cháu cứ như thế bị Lý Thiên Thành làm cho biến mất, không những thế còn cực kỳ dâm đãng.
Nếu lúc này Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân trở về, Sở Diên không biết những ngày tháng sau này nên đối mặt như thế nào với bọn nó.
Y cắn răng không muốn nghĩ tới, nhưng lúc này đoán chừng tụi nhỏ sắp quay về rồi.

Nghĩ đến thân hình nhếch nhác này bị bắt quả tang, Sở Diên chỉ còn nước đào cho mình mấy cái lỗ, ngày qua tháng lại xen lẫn trốn vào.

Lý Thiên Thành ấy vậy chẳng biết gì hết, hắn chỉ biết đến làm tình thật sướng, thật sảng khoái mà không nghĩ đến bọn họ đã quấn lấy nhau hơn một canh giờ.
Phía dưới đau rát như làm lung lay ý chí của Sở Diên, y khép mắt lại tiếp nhận đau đớn vùi dập.
Vật kia không biết mệt liên tục xông vào, lỗ nhỏ vừa sưng lại vừa giãn, phân thân ngày một đi sâu.

Phút chốc dịch nhờn lại tuôn ra, nó nhơn nhớt bôi trơn cho hắn thúc vào dễ dàng.
Sở Diên đã ê ẩm đến thút thít, y núp xuống gối che đi đau đớn.
Bên ngoài là tiếng pháo nổ đang được đốt đón Nguyên Tiêu, không khí bên ngoài vui vẻ bấy nhiêu thì căn phòng này u tối bấy nhiêu.

Không những vậy nến đều đã tắt hết rồi, lúc này nhìn bên phía cánh cửa mơ hồ thấy những ánh sáng chớp nhoáng.
“Dừng lại đi, giờ này…!bọn nhỏ sắp về rời!”
Lý Thiên Thành nuối tiếc dừng động tác, bàn tay to lớn vẫn chưa chịu để yên, hắn mơn trớn khắp nơi, cúi đầu liếm phân thân.
“Muốn nữa…” Hắn giống như một đứa trẻ rất đang đòi quà, Nguyên Tiêu này hắn không cần gì hết chỉ cần Sở Diên, được ôm y, hôn y và…!cùng y dâm loạn, chỉ vậy thôi hắn không cần gì khác!
Một năm chỉ duy nhất một cái Nguyên Tiêu, nhưng năm nào đối với hắn cũng là cảm giác tuyệt vời này.

Được đem Sở Diên khóa ở trong lòng ngực, ngậm lấy hương vị quen thuộc, những ngày tháng của hắn cứ như vậy được y chữa lành.

Khác với tình ý dày đặc của Lý Thiên Thành và Sở Diên, lúc này không gian của Mạc Thừa Quân và Lý Thừa Húc vô cùng quẫn bách.

Hai người bọn họ không nói gì với nhau, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách.
Mạc Thừa Quân hậm hực không cho hắn nắm tay, cũng không cho hắn cùng y thả hoa đăng.
Những việc này đối với y không thích hợp, bởi lẽ hắn và y sớm đã đoạn tuyệt!
“Quân nhi…!ta…” Lý Thừa Húc chán nản cúi đầu, hắn đã dùng một ngàn lẻ một thủ đoạn, ra sức đắp thêm vài cân thạch cao chỉ muốn đủ dày để ở trước mặt Mạc Thừa Quân nói những lời ngọt ngào, xao xuyến tim y.
Nhưng lúc này đây mọi thứ gần như vỡ nát.

Đam Mỹ Hiện Đại
“Lý Thừa Húc…!ngươi muốn giống bọn họ sao?”
Mạc Thừa Quân cười trừ nhìn những cặp uyên ương đang cùng nhau thả hoa đăng, y nói tiếp: “Nhưng chúng ta không có kết quả, ngay lúc này ta chỉ muốn khuyên ngươi…!đừng phí sức, cùng ngươi đến đây chỉ vì hai người phụ thân đó muốn thế…”
Bởi vì không muốn làm khó Lý Thiên Thành và Sở Diên cho nên Mạc Thừa Quân mới đồng ý cùng hắn ra ngoài.
Nghe đến đây Lý Thừa Húc chỉ biết cúi gằm mặt không dám mở lời.
“Ta muốn trở về!” Mạc Thừa Quân lạnh giọng nói.
“Được, vậy thì trở về!” Lý Thừa Húc thở dài nhìn y, ánh mắt thoáng ẩn chút nước, bóng hình trước mắt thật mờ ảo, hắn phát giác nước mắt sắp sửa rơi rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.