Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 223: Nguyên Tiêu


Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 223: Nguyên Tiêu


Lý Thừa Húc biết mà, hắn tin chắc Lý Thiên Thành sẽ không nỡ để hắn một mình cô quạnh.

Nhưng hắn cũng chỉ nén vui ở trong lòng mà không dám bộc phát, hắn sợ cha mình cũng bị liên lụy!
Tựa người vào vách tường mà lòng quặn đau, sớm biết tội nghiệt lớn như vậy thì hắn đã không làm những chuyện ngu xuẩn rồi.

Nhưng tiếc là ông trời lại không cho hắn cơ hội lường trước hậu quả, nếu không cũng sẽ không rơi vào bước đường khổ đau như vậy.
Đêm đã khuya, bầu trời sụp tối, không khí ẩm ướt sương đêm, hắn ngơ ra nhìn vạn vật trước mắt.

Bóng tối bao trùm hắn, Lý Thừa Húc lúc này thật cô độc.
Những nhà xung quanh đều đã tắt đèn khóa cửa cài then, chỉ riêng hắn ngồi ở đây mãi không đi vào mộng.

Lý Thừa Húc kéo chăn lên, quấn lấy thân thể lạnh giá, hắn hít một hơi, cảm nhận khí lạnh ùa vào lá phổi.

Hắn thẩn thờ tiếp tục rơi vào trầm tư!
Không biết Mạc Thừa Quân nghĩ gì về hắn, trong tâm trí của y hiện tại có một chút nào dành cho hắn hay không nữa?
Hoặc là đã triệt để chết tâm rồi?
Nếu như đã triệt để không còn hắn, Lý Thừa Húc biết phải làm sao đây?
Lúc này hắn bỗng nhớ về quá khứ, nhớ lại những ngày tháng ở bên cạnh Mạc Thừa Quân.

Lúc y vừa mới nhập cung, cái gì cũng không biết, lúc nào cũng núp ở sau lưng hắn, đến cả việc đi nhà xí cũng khóc lóc mong hắn dẫn đi.
Trong một lần hoàng cung xảy ra chuyện, Mạc Thừa Quân sơ ý bị nhốt trong hầm rượu, lúc đó hắn đã hốt hoảng biết bao, chạy tìm y cả ngày trời.
Cuối cùng phát hiện Mạc Thừa Quân đã say nằm một góc, khuôn mặt đỏ bừng vì uống nhiều rượu, hắn lúc đó vừa giận lại rất muốn cười! Mèo nhỏ ham ăn trốn lâu như vậy làm hắn tìm đến kiệt sức.
Giờ đây hắn lại phải tìm, rõ ràng người ngay trước mặt nhưng hắn vẫn không thể với tới, cũng không thể mang về!
Mấy tuần hương trôi qua, đến giờ hắn vẫn không thể nào vào giấc.

Gió lạnh lần nữa ùa đến, Lý Thừa Húc run rẩy xoa lấy bả vai, hắn kéo chăn lên cao một tí che lại thân thể.
Đêm nay chỉ mình hắn thơ thẩn ngắm trăng tròn!

Mạc Thừa Quân trằn trọc lăn qua lăn lại, vừa nãy rõ ràng đã vào mộng, nhưng chẳng hiểu sao lại bừng tỉnh nhanh đến thế.
Y nghiêng người nhìn Thừa Nam đang ngủ cùng hai ông nội, lại đảo mắt nhìn về phía cửa lớn.
Vốn dĩ không muốn nhớ tới hắn ta, nhưng lúc này lại kiềm lòng không đậu.

Mạc Thừa Quân thầm mắng chính mình ngốc nghếch, chẳng lẽ y quên rồi sao?
Là hắn, chính hắn viết bức hưu thư đó, từ đầu đến cuối người rời bỏ y trước chính là hắn.

Y vốn không phải người tuyệt tình, hắn mới là người quên lời ước hẹn, hết lần này đến lần khác lừa dối y.
Nếu như hắn không dứt khoát như thế, nói những lời tàn độc thì y cũng sẽ không làm bản thân trở nên điên dại.
Cho đến hiện tại Mạc Thừa Quân vẫn không ngăn được cảm giác quẫn bách ấy, y tuyệt vọng khi nghe thấy tiếng hắn, trái tim muôn phần loạn nhịp khi biết hắn ở gần y trong gang tấc.
Vì sao vẫn không muốn buông tha y?
Mạc Thừa Quân đã trả hắn tự do, y không đòi hỏi thứ gì, chỉ muốn mang Thừa Nam rời xa chốn thâm cung đó.
Ấy vậy hắn cũng đeo bám y chẳng buông, liệu có phải hắn lại muốn bức y hay không?
Mạc Thừa Quân cắn răng, mồ hôi nhễ nhại, y không kìm nén được, Mạc Thừa Quân rất muốn quát hắn, đuổi hắn đi.
Trong đêm tối y cố kháng cự không để thân thể run rẩy, Mạc Thừa Quân ra sức bấu chặt cánh tay, y thở hổn hển muốn quên đi hắn, xem như hắn chưa hề tồn tại.

Sáng sớm Lý Thiên Thành đã vội vàng mở cửa, thằng con này không biết có chết cống không nữa.
“Thừa…” Lý Thiên Thành vừa định nói gì thì khựng lại, phía sau một bàn tay nóng ấm kéo hắn trở về.
Sở Diên cười cười vỗ vai hắn, y đi tới đá Lý Thừa Húc một cái mạnh.
“Cút ra, ngươi ngồi ở đây làm sao ta mở cửa?”
Lý Thừa Húc đang ngủ say thì bị gọi dậy, hắn nheo mắt nhìn phụ thân đang mất kiên nhẫn muốn đạp thêm một cái.
Vội bật dậy, Lý Thừa Húc che mông tránh sang một bên.
“Cứ tưởng ngươi chết rồi chứ, hóa ra cũng chịu đựng được!” Sở Diên đen mặt mở cửa, mắt liếc Lý Thiên Thành.
“Còn ông lại muốn gì hả, có giỏi thì tối nay ngủ ở ngoài chung với nó đi!”
Lý Thiên Thành nhanh chóng chạy đến nắm tay Sở Diên, phút chốc không còn nhớ nhung gì đứa con ngu dốt kia.
“Nương tử nói gì vậy, ta làm sao nhiều chuyện đến mức quan tâm nó chứ.

Nghe nói nhà lão Trương hôm nay mổ heo, ta đến đó mua vài cân nhé!”
Nói rồi hắn liền chạy khỏi, chỉ sợ chốc nữa sẽ bị bầu không khí lạnh lẽo này làm hắn đóng băng.
Sở Diên nhếch môi khinh thường bước vào trong.
“Quân nhi, hôm nay con không đi dạo à?”
Mạc Thừa Quân lắc đầu chăm chú lau bàn, cũng bởi vì trước cửa có kẻ cản đường nên mới không muốn đi.

Thôi thì hôm nay y sẽ ở nhà vậy, dù sao cũng lười ra ngoài.
“Nam Nam thay đồ chưa, chúng ta đến lớp nào!” Sở Diên tươi cười dang tay bế Lý Thừa Nam lên.
“Nội bế nổi không đó, mấy nay Nam Nam ăn rất nhiều luôn!”

Sở Diên gật đầu mỉm cười trên trán loáng thoáng mồ hôi.
“Đương nhiên là nổi rồi!” Sau đó thả Thừa Nam xuống ho khan: “Ôi chết nội quên mang sách rồi con đi lấy đi!”
Lý Thừa Nam cười trừ rồi chạy vào trong, rõ ràng không bế nổi mà vẫn cố, nó còn ý thức được trọng lượng tăng đáng kể, huống hồ là nội nó!
Nhìn Sở Diên gầy nhôm, chút thịt cũng không có thì làm sao nhấc nổi nó kia chứ!
Vốn dĩ Thừa Nam cũng không muốn tăng cân đâu, chỉ tiếc là đồ ăn mà Sở Diên và phụ thân nấu ngon quá, nó không nỡ nhịn đói!
Cũng bởi vì thế vóc dáng ngày một phình ra, chẳng mấy chốc đã lên đến năm mươi cân: (25kg)
So với mấy đứa trẻ cùng tuổi, nó đúng thật vừa lớn xác lại còn mũm mĩm hơn.
Tủi thân lắm nhưng phụ thân nói thích nên nó phải ăn nhiều vào!

Lúc Sở Diên và Thừa Nam đi rồi căn nhà chỉ còn một mình Mạc Thừa Quân, y không dám ra ngoài, chỉ ngồi một góc tận tụy lau bàn ghế.

Mạc Thừa Quân không ngó ngàng đến kẻ ở ngoài, mặc hắn cứ quanh qua quẩn lại nhìn trộm vào trong.
Lý Thừa Húc ngẫm nghĩ có lẽ ông trời đang muốn tác hợp cho hắn đây mà, thế nên mới cho hắn một không gian trống trải để được đến gần Mạc Thừa Quân.
Lúc này hắn không do dự nữa mà bước vào trong, tầm mắt chuyển đến chỗ Mạc Thừa Quân đang đứng.
Cả tháng qua hắn chưa được gặp y, lúc này đây Mạc Thừa Quân thật gầy, còn xanh xao hơn lúc trước nữa.
“Quân nhi…” Hắn nhỏ giọng tiến tới, sau đó lại ngập ngừng chôn chân tại chỗ.
Nghe giọng nói của Lý Thừa Húc đã gần ngay bên cạnh, thoáng chốc nét mặt Mạc Thừa Quân càng thêm tái nhợt, giẻ lau trong tay cũng rơi xuống.

Bả vai run lên, Mạc Thừa Quân không dám quay đầu, y ngước mặt, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nước mắt phải nuốt vào trong.
Hắn đến rồi, ngay lúc này lại đến rồi…
Y không muốn hắn đến gần, cho dù là hiện tại hay quá khứ y đều không cần nữa.
Nhận thấy Mạc Thừa Quân không quay lại, hắn có chút khó xử chỉ biết cúi đầu.
Có lẽ y rất hận hắn, thế nhưng điều đó không khó chịu bằng việc nhìn thấy bộ dạng suy nhược này của y.

Lẽ ra hắn nên quan tâm y nhiều hơn mà không phải hòa mình vào vở kịch kia.
Cuối cùng chính hắn đã hủy hoại người mà hắn yêu nhất!
“Ta sai rồi…!Quân nhi…!ta sai rồi…” Hắn không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi, tuy có hơi muộn màng nhưng đó là hết tất cả can đảm mà hắn có được.
Những sai lầm mà hắn phạm phải nhiều vô kể, hắn không nợ thiên hạ chỉ nợ y, cả đời hắn tổn hại nhiều nhất vẫn là Mạc Thừa Quân.


Là hắn bước chân vào vết xe đổ của Lý Dục, hắn đã phụ bạc y, đến mức khiến y túng quẫn châm lửa muốn thiêu rụi chính mình.
Là hắn, tất cả đều do hắn, vậy bây giờ hắn có tư cách gì để cầu y quay lại nhìn hắn dù chỉ một chút.
“Hoàng thượng đến đây để làm gì?” Mạc Thừa Quân khàn giọng nói, nét mặt vặn vẹo tay cào xuống bàn.
Lý Thừa Húc nhìn thấy y kích động, bất giác không dám tiến lên.
Hắn hạ giọng nói: “Ta không còn là hoàng thượng…!chính là muốn tạ tội với Quân nhi!”
Hay lắm, người buông bỏ y cũng là hắn, người luôn miệng gọi Quân nhi cũng là hắn.
Hắn nhỏ giọng gọi Quân nhi, thở dài gọi Quân nhi, hối hận cũng gọi Quân nhi, hắn thoái vị cũng do Quân nhi.
Hắn đây là trách y sao? Cũng bởi vì y nên giang sơn này đã đổi chủ!
“Thỉnh các hạ nên tự trọng, đừng gọi thân mật như vậy ta không gánh nổi!”
Lý Thừa Húc nắm chặt năm ngón tay, gật đầu nhìn y.
“Vậy không gọi như thế nữa, phu nhân ta sai rồi, đừng bỏ ta mà!”
Mạc Thừa Quân đen mặt lùi về sau vài bước, y cười khổ nói: “Hưu thư cũng đã viết rồi, ngươi lấy tư cách gì gọi ta phu nhân?”
Lý Thừa Húc lắc đầu khó hiểu hỏi: “Sao có thể tính được chứ? Lúc đó ta bị kẻ gian hạ thuốc, thực chất cái gì cũng không biết, hơn nữa còn bị bồi một nhát xém chết nữa.

Hưu thư đó ta không nhận, vả lại ta cũng chưa ấn ngọc tỷ, cũng không có chiếu cáo thiên hạ, ai có thể làm chứng chúng ta đã hưu nhau chứ?”
Hắn nói một tràn như thế, nhưng trong mắt Mạc Thừa Quân chỉ xem như hắn đang giả vờ giả vịt.
“Viết cũng đã viết rồi, nếu ngươi không muốn từ bỏ thì cho dù trời có đánh chết ngươi cũng không dứt khoát xuống tay! Rõ ràng ngươi có ý nghĩ đó, nếu không sẽ viết hưu thư sao?”
Lý Thừa Húc khổ sở quỳ xuống: “Không phải thế đâu, ta kỳ thật không có gan đó mà, phu nhân ngươi tin ta đi, ta nào có gan lớn như vậy?”
Mạc Thừa Quân không muốn tiếp tục hao phí tâm tư cùng hắn, y xoay người chẳng muốn nán lại.
“Quân nhi đừng đi mà!” Nhìn thấy Mạc Thừa Quân bỏ đi, hắn lập tức đứng dậy vội vã đuổi theo sau.
“Quân nhi chờ ta với!”
Mạc Thừa Quân thật sự bị hắn làm đến phát điên, y tức giận quát: “Đừng theo ta!”
Ánh mắt y hiện rõ u buồn, Mạc Thừa Quân chưa bao giờ cảm thấy trốn chạy khó như vậy…!đặc biệt là chạy mãi vẫn không thoát được hắn!
“Đến bao giờ ngươi mới chịu buông tha cho ta đây, Lý Thừa Húc là ta ngu ngốc hay do ngươi đốn mạt vậy?”
“Không phải, chỉ là…!ta…!Quân nhi à, dù sao đi nữa ngươi cũng nên nghe ta giải thích đã, ta không phải như ngươi nghĩ đâu, lúc đó là Khắc Tư…”
“Ta không muốn nghe đâu, ngươi đừng nói nữa!” Mạc Thừa Quân lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng lướt qua hắn.
Nhìn bóng lưng đơn độc của y, hắn chỉ biết hắn lại phạm phải sai lầm nữa rồi!
Hắn chỉ muốn giải thích với y, rằng trước đó hắn vốn không từ bỏ y, nếu không phải hắn bị Khắc Tư giở trò tiêu khiển thì cũng không làm những việc ngu xuẩn như bây giờ!

Sáng hôm sau.
“Quân nhi, sáng tốt lành!”
Mạc Thừa Quân chẳng buồn nhìn hắn, nhanh chóng né sang một bên.
“Để ta giúp được không, rau này ta rửa nhé!”
Mạc Thừa Quân không trả lời, mặc hắn muốn rửa thế nào đi rửa.

Hai ngày sau.
“Quân nhi để ta khiêng phụ cho!”

Mạc Thừa Quân buông bó củi xuống để hắn tự khiêng một mình.
“Đi nhanh lên sắp mưa rồi!”

Một tháng sau.
Mới đó thời gian trôi qua cũng thật mau, ấy vậy bây giờ đã đến Nguyên Tiêu.

Bầu không khí đặc biệt náo nhiệt, những đứa trẻ nô nức kéo nhau chơi đùa, kể cả Thừa Nam cũng nằm trong số đó.
Lý Thừa Húc lòng đầy háo hức, hắn kéo Mạc Thừa Quân muốn cùng y dạo phố.
“Chúng ta ra phố được không Quân nhi?”
Mạc Thừa Quân lắc đầu không có ý định muốn đi cùng.
Thấy thế Lý Thừa Húc liền bĩu môi, hắn đánh mắt nhìn Lý Thiên Thành và Sở Diên đang làm bánh bên cạnh.
“Hai người các ngươi cứ đi đi, chúng ta ở nhà xem chừng Thừa Nam cho!”
Lý Thừa Húc kéo kéo tay y, nhỏ giọng van cầu.
“Nghe nói Nguyên Tiêu ở đây rất vui!”
Mạc Thừa Quân bị ánh mắt đó làm cho rung động, y gật đầu lạnh lùng nói: “Chỉ một lát thôi!”
Lý Thừa Húc vui vẻ ôm chầm lấy y: “Bấy nhiêu cũng được, chúng ta đi đi!”

Dưới bầu không khí náo nhiệt, từng chiếc đèn lồng được chiếu sáng, xung quanh không ít những người nô nức muốn thả hoa đăng.

Bọn họ đều có đôi có cặp, nắm tay nhau vô cùng thân mật.
Lý Thừa Húc ghen tị liếc bọn họ, bàn tay cố tình nắm lấy Mạc Thừa Quân.
“Đông người lắm, ta sợ lạc…”
Nghe hắn nói như vậy y cũng không suy nghĩ nhiều, đối với y mà nói da mặt của hắn đã đủ dày rồi, ngày nào cũng là những lời nói như thế này, riết rồi cũng đã quen.

“Ông chủ ta muốn mua cái này!”
Nhìn thấy vị khách này thật có mắt nhìn còn nhìn ra được loại lòng đèn ở đây là tốt nhất, số này đều lấy từ Tôn Châu mang về.
“Công tử thật tinh mắt!”
Lý Thừa Húc cười cười rồi đưa đèn lồng cho y.
“Cái này rất hợp với Quân nhi!”
Mạc Thừa Quân đã lâu không chơi lòng đèn, hiện tại nhìn nó lại nhớ đến lúc trước, khoảng thời gian mà hắn và y thường trèo tường ra khỏi hoàng cung.

*Giá như chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh đó thì tốt biết mấy, liệu có phải vẫn tốt đẹp không?
Tâm tư của một người thật sự dễ dàng thay đổi vậy sao? Liệu rằng Mạc Thừa Quân có tha thứ cho hắn không, có quên hết những thương tổn mà hắn ban tặng.

Một năm sống trong ác mộng đó liệu y có dễ dàng quên hết hay không*?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.