Vọng Tình Say Mê

Chương 2


Đọc truyện Vọng Tình Say Mê – Chương 2

A Nam bây giờ lờ đờ như người mất hồn, hai mắt thâm quầng sưng húp như hai con ốc, bước chân cũng trở nên cực kỳ chậm, đi được một đoạn cô liền bị bọn sơn tặc chặn đường, cả thẩy gồm bảy người, tên cầm đầu lớn tiếng mở miệng: “Cây ta trồng, đường ta mở, muốn đi qua, để hành lí lại.”

A Nam từ từ ngước mặt lên, bọn sơn tặc giật mình, hô hoán, sợ hãi bỏ chạy: “Á… á hồ ly tinh… cứu tôi với.”

A Nam ngơ ngác cúi đầu thở phào một hơi: “Bộ nhìn mình trông giống hồ ly tinh lắm sao?”

Giữa trưa, A Nam dừng chân bên bờ suối vắng, uống nước xong, cô nghỉ ngơi bên cạnh một tản đá, cái bụng lại kêu ọt ọt, A Nam nhăn nhó đưa tay xoa bụng, miệng làu bàu nói: “Chết tiệt, sao cái khu rừng này dài thế? Đi mãi mà không thấy lối ra, thức ăn đều hết cả rồi.”

Đột nhiên toàn thân cô run lên bần bật, giọng nói cũng run run: “Có… có khi nào mình đi lạc rồi không… hy… hy vọng ở đây không có thú ăn thịt người.”

Cô đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, thấy không có động tĩnh gì mới an tâm nằm xuống chợp mắt một chút, hai khắc sau cô mở mắt tỉnh dậy, ngồi trên tản đá, cô thò chân xuống mặt nước, hất nước lên không trung, miệng lẩm bẩm: “Đói quá…”

Ở phía sau có tiếng sột soạt khe khẽ, A Nam rùng mình quay phắt lại, một con thỏ nhảy ra từ bụi cây, A Nam mắt sáng rỡ nhảy xuống chụp lấy con thỏ, con thỏ bỏ nhảy thật nhanh, A Nam nằm chụp ếch ở dưới đất, khóc không ra nước mắt: “Hu hu… bữa ăn của tôi… không chịu đâu?”

A Nam sụ mặt lờ mờ cầm hành lý bước đi, đi được nửa đọan, cô nghe thấy đằng trước có tiếng bước chân liền chạy nhanh tới núp vào sau lùm cây, nhướng cổ nhìn lên, cô nhìn thấy một lam y nam tử tóc dài, da trắng, mắt đen, càng nhìn càng thấy giống mỹ nhân nhưng đây lại là một mỹ nam.

A Nam đỏ mặt sững sờ nói nhỏ: “Trời ơi, đẹp trai quá đi mất… ủa… trên tay hắn cầm gì vậy nhỉ? Gà… gà kìa?”

A Nam vội vàng chạy ra nói: “Huynh gì ơi, có thể bán cho tôi con gà trên tay huynh được không?”


Nam tử nhíu mày, dứt khoát trả lời: “Không.”

Chàng làm lơ A Nam, lạnh lùng đi lướt qua, A Nam tức tối quay lại, cô co chân đưa tay tháo giày ném thẳng về phía chàng, theo bản năng của người học võ, chàng nghiêng đầu né, chiếc giày đập trúng thân cây rơi xuống đất.

Nam tử quay đầu trừng mắt nhìn A Nam, trong khi đó A Nam hai mắt long lanh, nước miếng chảy ròng ròng nhìn chăm chú vào con gà, chàng không nhịn được bật cười một tiếng: “Ha ha ha.”

A Nam giật mình đưa tay chùi nước bọt rồi nói: “Làm ơn bán cho tôi đi, tôi đói lắm rồi.”

Nam tử cười lớn hơn, tiếng cười của chàng làm cho bọn lính chạy ùa tới, vừa chạy vừa gọi lớn: “Hoàng thượng, người không sao chứ ạ.”

Tình Phong khôi phục lại vẻ mặt bình thường, chàng đưa con gà qua cho một tên lính, A Nam giật mình lòng nghĩ: “Họ gọi hắn là hoàng thượng, không lẽ tên này là vua của nước Lý.”

Bọn lính nhìn A Nam nói: “Ngươi là ai?”

A Nam lúng túng nói: “Tôi… tôi chỉ là người đi đường thôi.”

Nói xong A Nam quay lưng bước thật nhanh, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật khác xa với những gì mình tưởng tượng, hắn đẹp trai như vậy liệu có biến thái không nhỉ?”

A Nam ngoái đầu lại nhìn, Tình Phong cất bước theo sau, chàng mở miệng nói: “Đợi một chút.”

A Nam giật thót bỏ chạy, Tình Phong vội vàng đuổi theo, bon lính chạy theo sau, vừa chạy vừa nói lớn: “Hoàng thượng… nguy hiểm, xin người mau dừng lại… hoàng thượng…”

A Nam vừa chạy vừa nghĩ: “Tên… tên này đúng là biến thái mà, hắn chạy theo mình làm gì cơ chứ, mệt… mệt quá… hộc hộc…”

A Nam nói lớn: “Sao huynh lại đuổi theo tôi, tôi có làm gì huynh đâu chứ?”

Tình Phong đưa tay gạt mấy cành cây, vẻ mặt lo lắng nói lớn: “Đừng chạy nữa, khu vực đằng trước có sư tử đó.”

A Nam đứng sững lại nói: “Sư… sư tử ư?”

Gió thổi xào xạc, lá cây rung động, A Nam giật mình la toán lên: “Ối mẹ ơi.. sư tử…”


Cô chạy ra phía sau ôm chầm lấy Tình Phong, Tình Phong nhướng mày ngạc nhiên, A Nam sợ hãi nhắm tịt cả hai mắt, bàn tay bấu chặt lưng chàng run lên cầm cập.

Tình Phong chẳng ngần ngại bế A Nam lên, bọn lính đứng nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên, miệng mở to cực đại, hoàng… hoàng thượng bế một nam nhân, Tình Phong đi đến chỗ lúc nãy, chàng ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc giày của A Nam rồi bế cô trở về lều, A Nam sợ quá nên đã thiếp đi, đặt A Nam xuống giường, chàng dùng tay gỡ tay của cô ra mà gỡ không được, rốt cuộc chàng phải nằm bên cạnh cô, chàng nhìn cô không rời mắt, dòng suy nghĩ hiện lên: “Nam nhân gì mà nhẹ như một cây bông.”

A Nam ngủ một mạch cho đến khi trời sáng, cô mơ mơ màng màng nói mớ: “Đùi… đùi gà, huynh cho tôi hả.”

A Nam há miệng cạp một miếng, bỗng bên tai truyền đến tiếng thét thất thanh: “Ahh…”

Bọn lính hốt hoảng chạy đến bên ngoài cửa lều, vẻ mặt sợ hãi nói vọng vào: “Hoàng thượng, người không sao chứ?”

Tình Phong gục mặt xuống giường, toàn thân run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Trẫm… trẫm không sao?”

A Nam choàng tỉnh, mở mắt ra thì thấy mình đang cầm tay Tình Phong cắn một miếng máu chảy ràn rụa, cô hoảng hồn lập tức ngồi dậy xé tấm vải ở trên người băng lại chỗ bị cắn cho chàng, khuôn mặt rơm rớm như muốn khóc, không ngừng nói: “Xin… xin lỗi… xin lỗi huynh.”

Tình Phong im lặng không nói lời nào, bụng A Nam kêu ọt ọt, cô cứng đơ đưa tay ôm bụng, Tình Phong không ngừng đổ mồ hôi, chàng sai người chuẩn bị thức ăn đem vào phòng, A Nam đưa một ngón tay lên miệng, nước miếng chảy tèm nhem, ánh mắt long lanh nhìn các món ăn rồi nói: “Woa!! nhiều đồ ăn quá… ăn nhé… tôi đói lắm rồi.”

Nói xong A Nam ăn ngấu nghiếng như một con chó bị bỏ đói lâu ngày, Tình Phong mỉm cười nhìn cô không chớp mắt, một khắc sau , A Nam tựa lưng vào ghế, cô xoa xoa cái bụng rồi nói: “Ợ… no quá…”

Tình Phong nhẹ nhàng sờ lên chỗ băng bó, chàng tò mò liếc qua A Nam, hỏi: “Ngươi tên gì?”

A Nam mỉm cười, vui vẻ đáp: “Tôi tên A Nam, còn huynh?”


Tình Phong hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn A Nam, biết rõ mình là hoàng thượng mà vẫn dám hỏi tên mình… thú vị đấy, chàng nhếch môi, đáy mắt hiện lên vài tia hứng thú thành thật đáp: “Gọi ta Tình Phong được rồi.”

A Nam gật đầu tỏ vẻ bí ẩn, miệng lẩm bẩm: “Tốt nhất là không nên nói cho hắn biết thân phận thật sự của mình.”

Tình Phong im lặng nhìn A Nam, A Nam chột dạ cúi đầu: “Sao… sao thế? Bộ trên mặt tôi có dính gì à.”

Vừa nói cô vừa đưa tay chùi mặt, Tình Phong đứng dậy đi ra ngoài: “Không có gì? Nếu ngươi muốn đến kinh thành thì ở lại, tiện đường ta đưa ngươi đi.”

A Nam nghe thấy vậy liền vui mừng hớn hở, cô ngẩng đầu nói: “Thế thì tốt quá, cảm ơn huynh nha.”

Đợi Tình Phong đi khuất, A Nam lộ ra nụ cười gian xảo: “Hô hô hô, có chỗ ăn chỗ ở miễn phí ngu gì không ở lại?”

A Nam cảm thấy trên người ngứa ngáy khó chịu bèn đi ra khỏi lều, mọi người nhìn cô nhưng không ai dám lên tiếng, A Nam đi một được một đoạn, bỗng trước mắt xuất hiện một dòng suối nhỏ, A Nam nhìn xung quanh lòng nghĩ: “Ở đây cũng xa lều, chắc không có ai đến đâu?”

A Nam cởi bỏ y phục rồi đi nhè nhẹ xuống nước, ngâm mình trong làn nước mát, cô thoải mái kỳ cọ, bỗng có một tiếng “ùm” thật lớn, cô hốt hoảng quơ tay lia lịa bơi đến tản đá bên cạnh, vội vàng mặc lại y phục rồi bỏ chạy.

Cô chạy sơ ý vất phải cành cây liền té ào xuống đất, Tình Phong liếc qua ánh mắt cảnh giác nói lớn : “Ai đó?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.