Đọc truyện Vọng Tình Say Mê – Chương 1
Mùa xuân năm 1556, Trung hoa cổ đại xảy ra cuộc chiến tranh, các lãnh chúa tranh giành đất đai và quyền lực, cuộc chiến tranh ác liệt nhất là của nước Lê và nước Lý, chiến tranh thảm khốc kéo dân chúng vào bể khổ lầm than, để chấm dứt chiến tranh, vua Lê muốn gả con gái của mình cho thái tử của nước Lý, vua Lý viết thư đồng ý và gửi kèm vật đính ước, hai nước Lê và Lý kí hiệp ước nghị hòa.
Chín năm sau, vua Lý băng hà, thái tử của nước Lý là Lý Tình Phong 18 tuổi lên ngôi vua, cùng lúc đó công chúa Lê Vân Nam (tên thường gọi A Nam) của nước Lê vừa tròn 16 tuổi, hôn sự được định sẵn, vua Lê sai sứ giả đến nước Lý bàn hôn.
Thái tử Lê Khả Siêu (21 tuổi) đi đến thỉnh an vua cha liền nghe được tin này, chàng lập tức thối lui trở về thư phòng, trên đường về thì gặp Vân Nam và Tố Bình (19 tuổi) đang đứng trò chuyện ở hành lang ngự hoa viên.
Khả Siêu đi nhanh tới, vẻ mặt có chút lo lắng nói: “A Nam, phụ hoàng đã sai sứ giả đến nước Lý bàn chuyện hôn sự của muội rồi đó.”
Vừa nghe được câu này, gương mặt A Nam lập tức vặn vẹo, méo mó, cô giật giật khóe miệng, hai mắt rưng rưng, thanh âm tựa hồ có chút loạn: “Muội không lấy đâu, phải làm sao bây giờ?”
Cô quay sang nhìn Tố Bình với ánh mắt cầu cứu: “Tố Bình tỷ, cứu muội với.”
Tố Bình thở dài, cô ôm Vân Nam vào lòng an ủi: “Xin lỗi muội, đây là hôn ước do phụ hoàng sắp đặt, nếu không làm theo sẽ ảnh hưởng đến danh dự và lời hứa của một bậc quân vương, tỷ nghĩ chắc hẳn vua Lý cũng sẽ đồng ý và không dám làm trái lại những gì mà phụ hoàng anh ta nói trước lúc băng hà đâu?”
Đáy mắt Vân Nam thoáng qua một chút khó chịu, cô đẩy nhẹ Tố Bình ra rồi bỏ chạy về phòng, Tố Bình nhìn theo bóng lưng A Nam, thần sắc lo lắng nói: “Không còn cách nào khác sao?”
Khả Siêu thở dài lắc đầu: “Đành vậy thôi, một khi phụ hoàng đã quyết thì không thể nào lay chuyển được.”
Một canh giờ sau, Khả Siêu cùng Tố Bình đi đến phòng của Vân Nam, trong phòng truyền ra tiếng kêu “két… cạch… két…”, cả hai mở cửa bước vào phòng, căn phòng trống trơn không một bóng người, chiếc cửa sổ bị gió thổi đập ra đập vào, ở trên bàn có một bức thư, Khả Siêu đi đến cầm lấy bức thư mở ra xem, nội dung trong thư viết rằng: “Con không lấy vua Lý đâu, phụ hoàng hứa với người ta thì phụ hoàng đi mà lấy, con đi đây… đừng tìm con… Ký tên: A Nam.”
Tố Bình và Khả Siêu phì cười, đồng thanh nói: “Cái con bé này, thiệt tình.”
Cả hai cùng nhau đi đến ngự thư phòng, thị vệ canh gác nhanh chóng khom mình hành lễ: “Tham kiến thái tử, thái tử phi.”
Khả Siêu hất nhẹ tay, chàng cùng Tố Bình tiến vào cửa ngự thư phòng, cả hai cúi người hành lễ rồi đưa bức thư cho vua Lê, xem xong thư vua Lê lập tức đen mặt, ông thở dài, cất tiếng nói: “Thôi được rồi, dù gì con bé cũng đến Vương phủ của nước Lý, đến nước này thì…”
Vua Lê trầm mặt, ông do dự một lát rồi nói: “Khả Siêu, con hãy cử người của cẩm y vệ đi đến nước Lý đưa Vân Nam trở về.”
Khả Siêu chắp tay cúi đầu nói: “Dạ, phụ hoàng.”
Khả Siêu cùng Tố Bình trở về phòng, Tố Bình nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Chàng định cử người đi thật sao?”
Khả Siêu mỉm cười, vẻ mặt bình thản nói: “Nàng đừng lo, ta hiểu muội ấy mà, muội ấy viện cớ bỏ đi là muốn tìm hiểu vua Lý đó.”
Tố Bình đổ mồ hôi lạnh: “…”
Khả Siêu uống một ngụm trà, chàng chậm rãi nói tiếp: “Ta sẽ không cử người đi đến đó đâu?”
Trên đường đi đến nước Lý, A Nam (giả nam trang) không ngừng suy nghĩ đến chuyện hôn sự, cô vừa đi vừa lẩm bẩm: “Chẳng may vua Lý là một tên xấu xí bệnh hoạn thì… thì…”
Chỉ nghĩ đến thôi mặt cô đã xanh lét như tàu lá chuối, cô gào lên, ôm đầu vò một cách tuyệt vọng: “Trời ơi! Tôi không lấy hắn đâu? Tại sao lại có cuộc hôn sự này hả trời!”
Đi thêm một đoạn, A Nam ngơ ngơ ngẩn ngẩn dừng lại nói: “Nhưng mà ở đó mình đâu có quen ai?”
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến một người: “Ah, phải rồi…tìm nhũ mẫu, mình sẽ nhờ nhũ mẫu đưa mình vào cung để gặp tên vua đó.”
Một cuộc hành trình dài rồi cũng đến Vương Thành, A Nam bước vào thành, mọi người xung quanh chen chúc đi chợ, không một ai để ý đến sự hiện diện của A Nam.
A Nam ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, đôi mắt tròn xoe nhìn vào các gian hàng ở hai bên đường, bỗng một người lạ chạy đến đụng phải A Nam, hắn cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ đến tận trong xương cốt: “Xin lỗi.”
A Nam mím môi, lắc đầu nói: “Không sao.”
Người kia xin lỗi rồi nhanh chóng chạy đi, khóe môi hắn nhếch lên hiện ra một nụ cười ranh mãnh, A Nam đi đến quán ăn trước mặt, đặt túi đồ lên bàn, cô kiểm tra túi tiền dắt ở bên hông, mặt mày đen nhẻm không có chút sức sống, sờ soạng khắp người một lần nữa cô mới chính thức than lên một câu: “Túi tiền của mình đâu mất tiêu rồi?”
Tiểu nhị của quán ăn chạy đến, vừa lau bàn vừa hỏi: “Vị công tử chắc là người từ nơi khác đến đây nên chưa biết, ở đây trộm cắp nhiều lắm, ra đường nên cẩn thận một chút.”
A Nam tức giận nắm lấy túi đồ chạy ngay đến chỗ lúc nãy bị va chạm, rảo mắt nhìn xung quanh, cô liền thấy tên lúc nãy đụng phải mình, trên tay hắn cầm lấy túi tiền của cô xốc lên, A Nam vừa nói lớn vừa chạy nhanh đến: “Này tên kia, mau trả túi tiền lại cho ta.”
Tên ăn trộm giật mình cắm đầu chạy, A Nam đuổi theo hét lớn: “Đứng lại, mau đứng lại… để ta bắt được ta bẻ giò của ngươi?”
Nói xong A Nam lấy đà bay lên đá hắn một cú vào đầu, hắn lộn nhào ngã xuống đất, túi tiền văng qua một bên, A Nam cúi xuống cầm lấy túi tiền rồi nói: “Dám dựt tiền của ta à, ngươi chán sống rồi nhỉ?”
Tên trộm lòm khòm bò dậy, hắn chắp tay quỳ lạy trên mặt đất, lắp bắp nói: “Công tử, xin tha mạng… tiểu nhân lần sau sẽ không dám nữa đâu ạ!”
A Nam trừng mắt, bốc hỏa nói: “Ngươi nghĩ còn có lần sau nữa à.”
Tên trộm hoảng hồn, hắn sợ đến xanh mặt, miệng ấp úng nói không rõ câu: “Sẽ… sẽ không trộm cắp nữa đâu ạ… hix… đáng sợ quá…”
A Nam nở nụ cười ranh mãnh, xảo quyệt, cô lắc đầu bẻ khớp tay kêu răng rắc rồi nói: “Để bổn công tử giáo huấn ngươi vậy.”
Tên trộm sợ hãi toát mồ hôi, hắn muốn quay đầu bò đi thật nhanh nhưng đã muộn.
Bốp bốp, binh binh, chát chát, bụp bụp…
A Nam phủi tay, hừ một tiếng: “Tốt nhất là đừng để ta gặp lại ngươi lần nữa.”
Tên trộm bị đánh đến nỗi thâm tím mặt mày, hắn ôm mặt bỏ đi, A Nam toát mồ hôi lạnh, nội tâm lẩm bẩm: “Mình có cảm giác như ai đó đang nhìn mình.”
Khẽ đưa mắt liếc qua hai bên đường, mọi người đang nhìn cô với ánh mắt dò xét, bỗng một số người lên tiếng nói: “Đánh hay lắm, đánh chết cái tên ăn trộm đó đi.”
Một số khác còn dùng rau củ ném vào người tên trộm, A Nam gãi đầu cười ngượng ngạo, cô đi đến quán cơm trước mặt, ăn xong cô tìm một nhà trọ nghỉ ngơi, thư giãn.
Trời một lúc một tối dần, A Nam nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được, cứ hễ nhắm mắt lại là cô lại liên tưởng ngay đến gương mặt xấu xí của vua Lý, bỗng nhiên cô la lên thất thanh: “Ahhhh, tôi không lấy tên đó đâu…”
Tiếng thét của cô làm cho những người trọ ở đó choàng tỉnh, họ tức giận thay phiên nhau chửi đổng, mắng phông lông một câu, A Nam hắc xì liên tục, cô lăn lộn trên giường, miệng lẩm bẩm: “Khó ngủ quá… hu… hu…”
Sáng sớm hôm sau, A Nam trả tiền phòng rồi đi về hướng khu rừng (qua khỏi khu rừng này là đến kinh thành chính của nước Lý).