Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 47: Tôi Không Muốn Ký Hợp Đồng


Bạn đang đọc Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu – Chương 47: Tôi Không Muốn Ký Hợp Đồng


Lúc cô nhận được cuộc gọi thì đã là tám giờ tối, Hướng Tiểu Viên vừa ăn tối xong, đang đi dạo dưới tiểu khu.
Trợ lý Cao hỏi, “Cô Hướng, ý ngài như thế nào?”.
Tiểu Viên: “…!Nội dung của hợp đồng cũng giống như trước đây ạ?”.
Trợ lý Cao: “Tổng giám đốc Vĩ muốn nghe ý kiến ​​của ngài”.

Cô bước đến một công viên nhỏ trong tiểu khu, bên cạnh lối đi trồng một khóm phong huệ trắng.

Ở giữa những tán lá xanh, một bông hoa trắng nhỏ lay động trong gió chiều.
Tiểu Viên nói: “Trợ lý Cao, tôi có thể nói chuyện với tổng giám đốc Vĩ được không?”.
Vừa dứt lời, bên tai nghe thấy có tiếng trợ lý Cao hít một hơi, sau vài giây im lặng, cô nghe thấy tiếng cười khách sáo thường ngày của chị ấy, “Cô Hướng, chuyện này tôi không thể làm chủ, tôi phải xin chỉ thị của tổng giám đốc Vĩ”.
“Tổng giám đốc Vĩ có công việc ở Mỹ, bây giờ là sáng sớm theo giờ Mỹ.

Tôi sẽ gọi cho ngài sau khi xin chỉ thị”
Tiểu Viên: “…!Vâng”.
Tiểu Viên nói xong rồi nhấn nút tắt.

Cô đứng đó một hồi, tim đập loạn xạ, sau khi định thần lại, cô tiếp tục đi vòng quanh tiểu khu.

Sau hơn 40 phút vẫn chưa nhận được cuộc gọi của trợ lý Cao, cô chậm chạp đi về nhà.
Hơn một giờ sau, cô rửa mặt xong và nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, trên màn hình hiện lên tên của trợ lý Cao.
Tiểu Viên hít thở sâu vài cái, cầm lên và nghe chị ấy nói: “Cô Hướng, tổng giám đốc Vĩ nói được, nhưng ngài phải đợi cho đến khi ngài ấy xong việc”.
Tiểu Viên cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, “…!Là khi nào ạ?”.
Trợ lý Cao: “Ngày mai sẽ về nước, ngài nghỉ ngơi trước đi”.
Tiểu Viên: “…!Vâng”.
Đặt điện thoại sang một bên, cô lật người trên giường, trong phòng có một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh đèn mờ ảo vuốt ve khuôn mặt cô như muốn xoa dịu những suy nghĩ bất an.
Lúc nãy, trên điện thoại, cô biết chính xác mình muốn nói gì.

Nhưng diễn đạt thế nào, hệ thống ngôn ngữ của cô dường như tê liệt, không thể sắp xếp thành một câu hoàn chỉnh, cứ trằn trọc mãi rồi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, dụi mắt rồi ngồi dậy trả lời: “Alo?”.

Cô vừa mới tỉnh, vẫn còn giọng nói ngái ngủ giống như tiếng mèo con lười biếng cố gắng mở mắt ra.
“…!Cô Hướng”, trợ lý Cao sau khi ho khan hai lần thì mới nói, “Ngài tỉnh rồi à?”.
“Vâng, trợ lý Cao…” – Tiểu Viên hơi tỉnh lại, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn chín giờ.
“Cô Hướng, bây giờ tổng giám đốc Vĩ sẽ nói chuyện với ngài”
Lúc này, Tiểu Viên lúc này mới thực sự tỉnh táo, “Vâng”.
Sau khi đợi một hai giây, trợ lý Cao nhấp vào màn hình, sau đó điện thoại chắc là nằm ở trong tay Vĩ Trang.

Chẳng lẽ vừa rồi trợ lý Cao đã nhấn loa ngoài?
Bên kia yên tĩnh vài giây, Tiểu Viên chậm rãi thở một hơi, vừa định nói thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc, “Em đang tìm tôi à?”
“Vâng ạ…”
“Có phải là vấn đề hợp đồng không?”

“Vâng” – Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của mình, cô biết mình phải nói gì, nhưng đầu óc cô trống rỗng và cô không thể sắp xếp ngôn ngữ, “Tôi…”.
Vĩ Trang cũng trầm mặc rồi hỏi: “Em muốn gì?”.
Tiểu Viên sững sờ, chính lúc này, cô rốt cuộc hiểu được mình đang xấu hổ cái gì, “Tôi không muốn ký hợp đồng, tôi không muốn nó…!giống như công việc…”.
Chính cô cho rằng đây không phải hợp đồng của bao nuôi nhưng vẫn cảm thấy là lạ, hơn nữa cũng không thể giấu giếm anh trai, nếu cô nói chuyện này với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý.

Chỉ là nếu cô không ký hợp đồng thì cô sẽ không có cơ hội gặp Vĩ Trang.
“Ý em là em không muốn ký?” – Vĩ Trang hỏi.
Tiểu Viên vội vàng nói: “Không, không phải, tôi…”.

Cô đào sâu tâm tư của chính mình, cuối cùng điều mong muốn nhất đã hiện ra rõ, “…!Tôi muốn gặp ngài, nhưng…!tôi không muốn ký hợp đồng”.
Nói xong, cô lấy tay che mặt, phát hiện cả khuôn mặt nóng rực vô cùng.
“Vẫn giống như trước.

Tôi không cần ngài cho tôi tài nguyên điện ảnh và truyền hình, hay bất cứ thứ gì khác.

Tôi chỉ muốn gặp…!ngài…!mà không cần ký hợp đồng”
Sau khi Tiểu Viên nói xong, bên kia rơi vào im lặng.
Hô hấp của cô sắp ngừng lại, cô cảm thấy mình quá căng thẳng, không biết Vĩ Trang có đồng ý không, nhưng dường như có khả năng chị ấy sẽ đồng ý.
Cô đợi, đợi, đợi một lúc mà không nhận được câu trả lời.

Dường như cô nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ, sau đó là giọng nói của trợ lý Cao, “…! Cô Hướng, là tôi, ừm, tôi sẽ gọi lại cho ngài”.
Tiểu Viên còn đang nghi ngờ tai mình có vấn đề thì trợ lý Cao đã nhanh chóng tắt máy.

Cô không thể tin được và kiểm tra điện thoại của mình, thực sự tắt máy rồi.
Cứ như vậy sao?
Hả?
Tiểu Viên thất thần nằm xuống giường.
Đàm phán không thành công à?
Kết thúc rồi sao?
“Cộc cộc cộc!” – Có tiếng gõ cửa, giọng nói của Thái Quyển truyền đến, “Viên nhi, thức dậy đi, đã hơn mười giờ rồi!”.
“Anh chuẩn bị vào đó! Sửa sang quần áo đi!” – Sau một phút, Thái Quyển đẩy cửa bước vào, thấy Tiểu Viên nằm trên giường, mặt vùi vào gối.
“Xảy ra chuyện gì thế?” – Thái Quyển kéo cửa ra.
Tiểu Viên ngẩng đầu bĩu môi, “Hợp đồng kết thúc rồi”.
Thái Quyển nhướng mày muốn cười, nhưng thấy vẻ mặt cô không đúng, liền dừng lại, “Em không vui sao?”.
Tiểu Viên ngồi dậy và chậm rãi nói, “…!Hình như vậy”.
“Được rồi, được rồi, anh biết em không chán ghét chị ta”, Thái Quyển tiến đến an ủi cô, “Có tụ có tán là chuyện bình thường, chúng ta và chị ta chênh lệch quá xa”.
Tiểu Viên cúi đầu, “…”.
Ánh mắt Thái Quyển lóe lên, anh nhanh chóng chuyển sự chú ý, “Mau dậy đi, đi tập thể dục, sắp tới là họp báo phim “Tuý Tiêu Dao”.

Buổi họp báo này quan trọng như thế nào anh không cần phải nói đâu ha?”.
Tiểu Viên hít một hơi thật sâu, “Em biết rồi”.

Đây có thể nói là lần tham dự quan trọng nhất của cô từ trước đến nay, đó là cơ hội mà cô đã mong đợi từ rất lâu rồi.

Đây mới là điều quan trọng nhất.
Còn những thứ khác, cô có thể đợi.
“Tuý Tiêu Dao” sẽ được phát sóng trên TV và Internet cùng một lúc vào ngày Quốc khánh.

Hai tháng trước khi phát sóng là thời gian vàng để tuyên truyền.
Vào cuối tháng 8, bản xem trước dài hai phút đầu tiên đã được phát hành.
Phương Hạo, Trâu Nhất Nhuỵ và Hướng Tiểu Viên đóng vai nam chính, nữ chính và nữ phụ dần dần xuất hiện, mỗi người một lời thoại thể hiện nhân vật.
Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ mặc đồ trắng, cùng nhau luyện kiếm thuật bên hồ.

Bầu trời trong xanh phản chiếu trong hồ, hai người mỉm cười với nhau.
Lăng Dao mặc đồ đỏ, vung roi dài quanh ngọn cây.

Nàng nhẹ nhàng nhảy khỏi cây, giữa đám lá xanh, khuôn mặt lộ ra, đôi mắt hút hồn như nước mùa thu và cười rộ lên.
Sau đó là phần chỉnh sửa vở kịch mạnh mẽ và sảng khoái, chuyển cảnh trơn tru và cuối cùng tên vở xuất hiện với một không gian đẹp.
Phản hồi rất tốt.

Những người hâm mộ của Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ vui vẻ chuyển tiếp.

Kết hợp với các tài khoản V lớn trên nhiều nền tảng marketing khác nhau cùng tuyên truyền, không khí rất sôi động và náo nhiệt.
Tiếp theo là những người hâm mộ nguyên tác, nhận xét tương đối công bằng và khách quan hơn, trung thực hơn.
“Tiểu thuyết của Thương Hải Nhất Túc có chất lượng cao, Bác Nghị cũng tiêu rất nhiều tiền.

Lưu Cần là một đạo diễn kỳ quay phim võ thuật kỳ cựu, đoàn làm phim không có vấn đề gì.

Tôi chỉ lo lắng nam nữ chính đều là lưu lượng, còn cô gái đóng Lăng Dao này thực sự rất kinh diễm, chẳng qua không biết diễn xuất thế nào”
“Có rất nhiều diễn viên gạo cội tham gia, quá tốt rồi.

Nhưng tôi vẫn lo lắng về sức mạnh của dàn trẻ.

Người viết kịch bản cũng là Thương Hải, vì vậy không lo lắng về nhịp điệu của cốt truyện”
“Khi lão Thương viết sách rất thích miêu tả tâm lý nhân vật, đây là một phương pháp viết truyện.

Sáng tạo kịch bản lại là chuyện khác.

May mắn là anh ấy cũng là một nhà biên kịch rất có năng lực, cái gì xoá được thì xoá, có thể điều chỉnh gì thì điều chỉnh, đây cũng là chính ưu điểm của anh ấy.


Tôi chỉ lo lắng liệu diễn viên có thể phát huy nhân vật mà anh ấy đã viết hay không…!”
“Trước đây, Bác Nghị chuyển thể đều là tác phẩm mới của Thương Hải, còn “Tuý Tiêu Dao” là cuốn thứ hai mà Thương Hải viết, việc hoàn thiện bản gốc khá tốt.

Đặc điểm của Thương Hải là anh ấy không giống những nhà văn nam khác, anh ấy viết nhân vật nữ rất tốt, thậm chí viết còn hay hơn nam chính, tuyến tình cảm được xử lý rất tinh tế, cốt truyện tuy không sáng tạo nhưng đầy mâu thuẫn và gay cấn, khả năng cao phim vẫn còn yếu!”
“Là một người hâm mộ lâu năm của Thương Hải, lúc đầu tôi cũng lo lắng.

Sau khi xem đoạn giới thiệu xong, tâm đã định một nửa, mau mau chiếu đi”
“Các nhân vật đều rất phù hợp, đặc biệt là diễn viên đóng Lăng Dao quá đẹp, cô nương áo đỏ quá đẹp, tôi say rồi! Mau bắt đầu phát sóng đi!”
Đây là những người hâm mộ nguyên tác phân tích nghiêm túc, một số còn “nghịch ngợm” hơn:
“Dựa theo phong cách của Thương Hải, tôi đoán đó không phải là tình tay ba mà là một tình yêu đa tuyến, có hai cặp được sắp xếp thành CP.

(mê mụi)”
“Đúng, tôi đồng ý với ý kiến ​​lầu trên.

Đây là cuốn sách thứ hai của anh ấy.

Tất cả chúng ta đều nhớ cuốn sách đầu tiên của anh ấy, “Mộ Hải tu chân ghi chép người trong lòng và tỷ tỷ của ta là bách hợp”, vì vậy hãy để tôi đưa ra một dự đoán táo bạo và vô trách nhiệm.

CP là nữ chính và nữ phụ! Nam chính đau khổ một mình! (đầu chó)”
“Lầu trên có lý.

Tôi là độc giả lâu năm của lão Thương.

Tôi đã theo dõi từ cuốn đầu tiên.

Tôi vẫn nhớ những khoảng thời gian thăng trầm và cảm xúc lẫn lộn khi đọc “Mộ Hải”, ôi nó vẫn còn thú vị! Vẫn muốn đánh anh ấy (mỉm cười)!”
“Lầu trên làm tôi nhớ lại, hồi đó tôi còn là một đứa trẻ, và tôi không biết nhiều như vậy (cười ra nước mắt)…”

Đồng thời, có những người qua đường thuần túy và nhiệt tình, những người có ý kiến ​​trực quan hơn.
“Wow wow wow! Nhan sắc cao quá, tôi liếm màn hình đây, tôi sẽ theo dõi, phí hội viên sẽ mua!”
“Wow, đánh đấm trông rất thú vị! Hóng nha!”
“Cô nương áo đỏ là ai? Đẹp quá! Tôi chết mất! Cô nương, giết tôi!”
“Thật xinh đẹp, cô nương đánh tôi! Đánh tôi một roi! (phát biểu nguy hiểm)”
“Cái gì, ý của những người hâm mộ nguyên tác thì đây là một bộ phim bách hợp à? (Kiến thức kỳ lạ đã tăng lên!)”
“Cái gì, táo bạo như vậy sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của hai vị cô nương ấy, không phải là không đẩy thuyền1 được”
1.

Đẩy thuyền là hoạt động của người hâm mộ nhằm gán ghép mối quan hệ lãng mạn gồm hai người trở lên, từ nhân vật hư cấu (trong phim, văn học, truyền hình, v.v.) cho đến nhân vật ngoài đời thật.

“Wow.

Bình thường tôi không có xem võ thuật nhưng điều này khơi dậy lòng hiếu kỳ của lão phu!”

Vì sự nổi tiếng này, “Tuý Tiêu Dao” đã trở thành lượt tìm kiếm số một trên Weibo và Douyin vào ngày hôm đó và có rất nhiều thảo luận trong vài ngày.
Ngày Quốc khánh rất được yêu thích, ngoài phim điện ảnh, phim truyền hình cũng có rất nhiều sự cạnh tranh, cũng có rất nhiều phim truyền hình chuẩn bị được khởi chiếu trong khoảng thời gian này.

Có hai phim duy nhất có thể cạnh tranh với “Tuý Tiêu Dao”, một bộ phim trinh thám mà Hoa Nạp đã đầu tư, một bộ phim dân quốc do chính Hoa Nạp đầu tư và sản xuất.
Tuy nhiên, cái trước là IP nhỏ quy mô sản xuất trung bình, còn khán giả của thị trường phim truyền hình thời dân quốc lớn hơn.


Mặc dù hai bộ phim này cũng thu hút một số chú ý nhưng vẫn không thể so sánh với “Tuý”.
Vào đầu tháng 9, Bác Nghị hợp tác với nền tảng Cụt bắt đầu tuyên truyền quy mô lớn.
Đầu tiên là đoạn giới thiệu thứ hai của bộ phim, hầu hết các cảnh đều là kịch văn học, cốt truyện rõ ràng, mối quan hệ giữa các nhân vật ngắn gọn và dễ hiểu, phù hợp với người qua đường và mọi khán giả.
Vài ngày sau, đoàn làm phim đã tổ chức một cuộc họp báo, những người sáng tạo và diễn viên đều tham dự.
Bác Nghị có công ty con là Lệ Phong Planning, công ty này chịu trách nhiệm chính về mảng tiếp thị phim ảnh và truyền hình của công ty mẹ.
Đêm hôm đó, các trang tin tức lớn trên Weibo và Douyin đều đăng về đoàn làm phim.
Phương Hạo mặc tây trang màu hồng nhạt, Trâu Nhất Nhuỵ trong bộ váy trắng và Tiểu Viên trong bộ tây trang màu đen.
Ai cũng yêu cái đẹp, hầu hết cư dân mạng đều tương đối đơn giản và bộc trực, ngoại trừ những người hâm mộ khen ngợi tới tấp thì những người qua đường khác cũng vui vẻ bình luận: “Phương Hạo nhìn thật vừa mắt, mặc đồ màu hồng nhưng không ẻo lả mà rất dịu dàng!”.
“Mặc dù anh ấy dịu dàng nhưng anh ấy có cơ bụng tám múi đó.

Tôi đã xem quảng cáo của anh ấy!”
“Trâu Nhất Nhuỵ đang ở trong tình trạng tốt.

Khi cô ấy cười không còn đơ nữa và khuôn mặt của cô ấy thực sự rất nhỏ”
“Dù sao thì cô ấy cũng là tiểu hoa, phải nhan sắc chứ, mà này, người bên cạnh cô ấy là ai vậy?”
“Cô gái trẻ này quá ưa nhìn, dáng người thật tuyệt vời.

Trời ơi, vừa gầy nhưng vẫn có ngực và chân cũng dài nữa!”
“Bộ đồ đen thật soái, da trắng nõn, tôi muốn làm áo hai dây dưới áo khoác của cô ấy, ấy đừng hiểu lầm, tôi là nữ nha!”
“Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng chảy nước miếng, sao lại thế này, tôi thực sự là người đứng đắn đấy!”
“Để tôi nói một câu tiếng người đi, cả ba tôi đều có thể2!!!”
2.

Tôi có thể (ngôn ngữ mạng): Nghĩa là bị mê hoặc bởi một số người bạn gặp lần đầu tiên, hoặc yêu một món đồ.

Mọi người đều vui vẻ!
Bác Nghị có rất nhiều tiền và đã phân bổ một lượng lớn phí quảng bá và phân phối cho Lệ Phong.

Sự tuyên truyền của Lệ Phong tập trung vào bộ phim và nam chính, nghệ sĩ của công ty là Phương Hạo, tiếp theo là Trâu Nhất Nhuỵ của Đồng Hoa và cuối cùng là Hướng Tiểu Viên của Thạch Viên Studio và những người khác.
Thân sơ nặng nhe, vô cùng hợp lý.
Có rất ít nghệ sĩ trẻ ở Đồng Hoa và nữ diễn viên trẻ duy nhất là Trâu Nhất Nhuỵ.

“Tuý Tiêu Dao” là dự án trọng điểm của Bác Nghị, nữ chính do nghệ sĩ của Đồng Hoa đảm nhận.

Tổng giám đốc mảng điện ảnh và truyền hình cùng tổng giám đốc quảng bá đã có buổi làm việc với tổng giám đốc dự án bên phía Bác Nghị.

Song phương có chung nhận thức, phối hợp tuyên truyền cùng nhau, đôi bên cùng có lợi.
Hướng Chi Thạch đã có tầm nhìn xa khi tìm đến công ty môi giới thương vụ cho Tiểu Viên và hợp tác với Phi Dực.

Theo ý kiến của anh, Phi Dực đã tránh được sự đối đầu với hai ông lớn kia và không đưa ra những bản thảo quy mô lớn.

Giai đoạn đầu là những cuộc thảo luận nho nhỏ, tận dụng mọi thứ để tuyên truyền cho Tiểu Viên.
Ba ngày tiếp theo đều là khoảng thời gian hoà thuận vui vẻ, tất cả mọi người đều nghĩ không có gì bất ngờ thì có thể đợi phát sóng rồi.
Nhưng đúng lúc này, phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Điều này bắt đầu một cuộc hỗn chiến PR bất ngờ, hướng đi kỳ quái, không thể đoán trước được và cực kỳ đặc sắc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.