Bạn đang đọc Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu – Chương 46: Phiên Ngoại 1 Con Cái Chỉ Là Sự Cố Mà Thôi!
Thai đầu của Ngụy Vô Tiện, mười sáu tuổi đã có, mười bảy tuổi đã sinh, bởi vì tuổi trẻ, thân thể cũng tốt, hơn nữa còn có Ôn Tình chăm sóc, tất nhiên sinh ra rất thuận lợi.
Mãi đến khi hắn sinh xong, Ôn Tình bế bé con qua cho hắn coi, hắn vẫn còn chưa hết sửng sốt, sau đó vươn tay ôm con trai mình vào lòng, câu đầu tiên chính là: “Oa, ta thật sự sinh được nè!”
Chỉ một câu mà khiến cả phòng lâm vào trầm mặc không biết nói gì.
Nếu không phải vì thấy hắn mới sinh xong mệt mỏi vất vả, Ôn Tình đã lao lên châm ngay cho hắn mấy kim rồi.
Sau đó Ngụy Vô Tiện nghênh đón “ngày nghỉ” mà hắn vẫn luôn nhắc tới.
Trong vòng nửa năm sau khi sinh con, Khôn Trạch sẽ không có Vũ Lộ kỳ, không có nhu cầu trên phương diện kia, tín hương Càn Nguyên của hắn cũng không ảnh hưởng tới Khôn Trạch được.
Chẳng qua là, thân thể không có nhu cầu, tín hương không ảnh hưởng được hắn, nhưng một đại mỹ nhân như Lam Vong Cơ, cả ngày cứ lắc lư đảo qua đảo lại trước mặt, dù chỉ nhìn thôi thì sức hấp dẫn cũng không cưỡng lại được, cứ nhìn thấy là trong lòng xôn xao, cả người bất giác sẽ nhào về phía y.
Vậy nên mới hết ở cữ chưa được hai ngày, hai người lại lăn lên giường với nhau, bắt đầu nếp sống “mỗi ngày” như trước.
Lúc xoa xoa eo mình, gian nan đứng dậy, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng hiểu, không phải là Khôn Trạch không có ngày nghỉ, mà là Ngụy Vô Tiện hắn, không có ngày nghỉ…
Sau đó, hắn biết, bản thân không chỉ có thể sinh con, mà còn có sữa cho con bú.
Nhưng đối với một “người đàn ông đích thực” như Ngụy Vô Tiện, việc cho bú này, hắn thật khó lòng tiếp nhận được.
Hơn nữa, hắn cũng cho con bú không giỏi, cứ ôm con trai trước ngực, tay chân luống cuống đút nó bừa bãi.
Cũng may Lam Thậm ngoan ngoãn dễ nuôi, Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng cho con uống no.
Đương nhiên, cuối cùng, dưới sự trợ giúp luyện tập của Lam Vong Cơ, hắn cũng thuận lợi học xong.
Đứa nhỏ Lam Thậm này rất giống Lam Vong Cơ, ngoại trừ màu mắt không giống thì từ hồi còn bé xíu, ai cũng nhìn ra được đứa nhỏ này mặt mày giống hệt Lam Vong Cơ.
Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần cũng nói, hồi còn nhỏ, Lam Vong Cơ chính là như vầy.
Hơn nữa tính tình phỏng chừng cũng giống, rất yên tĩnh, không thích khóc, mà quả nhiên cũng không thích cười, nhưng xem như là thuận tiện cho một Ngụy Vô Tiện không hề có chút khái niệm nào về nuôi dạy con cái.
Đứa con trai này của hắn hiểu chuyện đến mức khiến hắn có cảm giác, chỉ cần để yên ở đó cũng có thể tự mình khôn lớn thành người.
Nhưng Lam Khải Nhân lại rất để ý chuyện này, dù sao cũng là con của Ngụy Vô Tiện.
Chỉ cần liên quan đến ba chữ “Ngụy Vô Tiện” là cũng đủ để ông đau đầu.
Vân Thâm Bất Tri Xứ có một Ngụy Vô Tiện là đã đủ loạn rồi, nếu thêm một người nữa, chỉ sợ tiên phủ trăm năm này sẽ bị dỡ đi mất.
Vậy nên, chờ đến khi Lam Thậm dứt sữa, ông quyết phải đưa nó đi, tự mình dạy dỗ mới được.
Ngụy Vô Tiện ôm chặt con trai trong lòng không chịu buông, trong đầu hiện lên vô số kịch bản mẹ chồng ác độc đối phó con dâu mới, nói: “Lam lão đầu thế này là cướp cháu trai ruồng bỏ ta! Ông ấy bắt nạt ta!”
Lam Vong Cơ nói: “Sẽ không.”
Ngụy Vô Tiện tức giận oán trách Lam Vong Cơ: “A Thậm mới hơn một tuổi thôi à! Có đứa nhỏ nào mới hơn một tuổi mà phải đi học đâu chứ!”
Lam Vong Cơ lại nói: “Ta, huynh trưởng, mọi người, đều như vậy.”
Đệ tử Cô Tô Lam thị, hơn một tuổi đã bắt đầu tập viết, học gia quy Lam thị, hai tuổi đã bắt đầu biết viết, ai cũng như thế, không phải chỉ mình Lam Thậm.
Đây là gia tộc biến thái gì thế này, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đánh rơi con trai nhà mình.
Cũng may có Lam Vong Cơ ở cạnh, quen đường thuộc lối, đưa tay ôm cả lớn lẫn nhỏ vào lòng.
Ngụy Vô Tiện không nháo nữa, nhưng ngữ khí vẫn rất bất mãn: “Nhất định phải đi học sao?”
Nhưng Lam Vong Cơ lại nói: “Nghe theo ý ngươi.”
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện lập tức giương lên một độ cong đắc ý.
Thật muốn gọi Lam lão đầu tới xem, nhìn xem gia quy Lam thị là cái thá gì, quy củ một tuổi hơn là phải đi học là cái thá gì, chẳng phải Lam Vong Cơ đều sẽ chiều theo ý hắn hết sao.
Hắn mềm nhũn dựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, xoay người con trai lại, mặt đối mặt để hắn ôm chơi trong lòng, nhéo chỗ này một chút, nhéo chỗ kia một chút.
Thật ra chơi với Lam Thậm cũng không có gì vui, nó còn nhỏ nhưng lại không biểu hiện cảm xúc gì nhiều, Ngụy Vô Tiện chọt tới chọt lui như vậy, nó cũng chỉ bình tĩnh nhìn mà thôi, chỉ là Ngụy Vô Tiện thấy con trai giống Lam Vong Cơ quá, nên mới muốn trêu chọc, chơi đùa với nó thêm một hồi.
Vì thế hắn hỏi con trai mình: “A Thậm, con tự mình nói đi, con muốn đi học, hay là muốn chơi với cha?” Sợ nhóc con nghe không hiểu, Ngụy Vô Tiện lại dọa nó: “A Thậm, cha nói con nghe nè, nếu đi học thì con sẽ phải học mấy ngàn gia quy Lam thị kia, mỗi ngày đều bắt con phải ngồi chép, con có sợ không!”
Trẻ con hầu như đều thích chơi không thích học, nhưng đây là con trai của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện xem thường người ta quá rồi.
Chỉ thấy Lam Thậm mặt mày không hề biến sắc, nói: “Cha, gia quy Lam thị là gốc rễ để dựng thân, thành người.”
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến chửi thề một câu trong đầu.
Không biết là ai dạy cho nó, còn nhỏ như vậy mà đã có thể nói được thế này, trời ạ! Bị Nhã Chính tập thành tinh nhập rồi! Hắn nói: “Lam Trạm, A Thậm giống ngươi thật đó! Ta cứ cảm thấy mình đang nói chuyện với phiên bản búp bê thu nhỏ của ngươi vậy!”
Giọng Lam Vong Cơ nhẹ nhàng, rót vào bên tai anh: “Ngụy Anh, ngươi không muốn tiểu Lam Trạm nữa sao?”
Sao có thể không muốn, qua hai ba năm nữa, chờ Lam Thậm có thể tự lo cho mình, nó sẽ khoác lên người bộ gia bào màu trắng nho nhỏ của Cô Tô Lam thị, đeo một cái mạt ngạch nho nhỏ, đảm bảo, dù ngồi hay đứng hay đi, tư thế đều sẽ đoan chính, gặp người thì sẽ rất lễ phép, quy củ hành lễ.
Lúc này mà chọc ghẹo nó, nhất định nó sẽ có nề nếp phản bác lại, nhưng khi bị chọc trúng tiểu tâm tư thì sẽ đỏ tai, gấp đến độ im lặng bối rối.
Ngẫm lại liền thấy dễ thương quá trời, rất đáng mong đợi, thật muốn chơi mà!
Nhưng muốn đạt được hiệu quả như thế, không cho Lam Thậm đi học thì không được, dù gì thì càng quy củ, càng cổ hủ, chọc ghẹo mới càng vui.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại liếc y một cái: “Lam nhị công tử hiểu ta thật nha, nắm gọn ta trong lòng bàn tay.” Sau đó lại nói: “Nhưng ban ngày con trai đi học, không ai chơi với ta nữa, ta phải làm gì đây? A Thậm còn nhỏ, chúng ta cũng không thể vứt nó ở lại mà đi săn đêm, vậy không phải là chán chết ta rồi sao?”
Mắt Lam Vong Cơ chợt sáng lên, hơi thở nóng hổi phà lên sát người hắn, nói: “Đại Lam Trạm chơi với ngươi, không được à?”
Đương nhiên là được, chỉ là lời này, Ngụy Vô Tiện nghe thấy quái quái thế nào á.
Chiếu theo tác phong trước giờ của Lam Vong Cơ, dù Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể nào, nhưng vẫn thăm dò: “Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi, đến cả con trai mình cũng ghen…”
Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã đưa tay che mắt Lam Thậm, trực tiếp hôn Ngụy Vô Tiện, ngăn hắn nói tiếp.
Đúng là thế rồi! Ngụy Vô Tiện ở bên y đã lâu, chợt phát hiện ra, không có giật mình nhất, chỉ có giật mình hơn! Lam Vong Cơ cái bình giấm này, không đúng, phải là ao giấm, là sông giấm, là biển giấm mới đúng! Thế tới mãnh liệt, căn bản hắn ngăn không được, đỡ cũng không xong, phòng cũng phòng không nổi.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến khó thở, bất đầu thấy bất bình.
Trước giờ Lam Vong Cơ luôn nhất quán dùng phương thức này để chặn miệng hắn.
Nhưng mỗi lần bị chặn họng như vậy, Ngụy Vô Tiện sẽ càng muốn nói hơn, hắn cười: “Chậc chậc, Lam nhị công tử thế này là muốn đẩy con trai đi đúng không? Nói cái gì mà đi học hay không đi học, ngươi cũng hư quá rồi nha.” Như nhớ lại cái gì đó, hắn lại nói: “Vậy nên, ngươi dạy ta cho con bú, chẳng lẽ là vì…”
Lần này đổi lại là một đợt công kích càng mạnh hơn của Lam Vong Cơ, một chữ cũng không cho hắn nói ra, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể “ưm ưm” vài tiếng trong họng, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu: “Lam, Lam Trạm, A Thậm còn thức.”
Lam Vong Cơ cắn lên môi dưới của hắn, thấp giọng nói: “Không sao, A Thậm rất nghe lời.”
Không sao và nghe lời là dùng trong trường hợp này sao! Ở bên nhau lâu rồi, tiểu cổ hủ xấu xa này vẫn luôn khiến hắn không ngừng đổi mới nhận thức! Nhưng mà Ngụy Vô Tiện chính là thích điểm này của y, còn làm sao được nữa đây, đành phải tiếp tục hôn, môi răng thân thiết nóng bỏng với nhau.
Lam Thậm đúng thật là rất nghe lời, mắt còn bị phụ thân che lại, nhưng dù nhỏ đến đâu đi nữa thì nó vẫn cảm thấy có gì đó không.
Hai người ở trên đỉnh đầu nhóc hôn mãnh liệt vô cùng, khó xá khó phân, tiếng nước vang lên chậc chậc, sau đó đột nhiên vang lên một giọng sữa, nhưng giọng sữa này nghe rất điềm tĩnh, nói: “Phụ thân, cha, có nước nhỏ lên đầu con.”
……!Hai người lập tức tách nhau ra, khi thả tay khỏi mắt Lam Thậm, Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, Lam Vong Cơ yên lặng cầm khăn tay lau đầu cho nhóc.
Đến tối, chờ Lam Thậm lên cái giường nhỏ của mình ngủ rồi, hai người dùng Cách Âm phù, leo lên giường của mình.
Chỉ mới vài câu thôi mà Ngụy Vô Tiện đã trêu Lam Vong Cơ đến bốc hỏa.
Lam Vong Cơ ấn hắn lên giường, dùng một tay kéo quần hắn xuống, Ngụy Vô Tiện trong lòng cực kỳ chờ mong, tự mình vểnh mông lên cao, vặn vẹo uốn éo trước mặt người ta.
Lam Vong Cơ đưa tay sờ vào, xác nhận đã đủ mềm xốp, Ngụy Vô Tiện nhũn ra, mềm giọng nói: “Ưm a…!Lam Trạm, không cần sờ nữa, trực tiếp vào đi, a, nhanh!”
Nhưng Cách Âm phù, cách là cách âm chứ không cách người, đứa nhỏ Lam Thậm này còn đặc biệt an tĩnh, kinh khủng nhất chính là nó đi đường không hề phát ra tiếng.
Khi Ngụy Vô Tiện đang định quay đầu lại hôn Lam Vong Cơ thì chợt nhìn thấy bên giường có một cặp mắt nhô lên, cao hơn cạnh giường một chút, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Rồi lại nghe thấy giọng nói cực bình tĩnh của Lam Thậm: “Cha, tại sao cha lại để mông trần vậy ạ?”
Tuy Ngụy Vô Tiện được xưng là người có da mặt dày nhất tiên môn bách gia, nhưng hắn thừa nhận, trong tình huống thế này, hắn thật sự chịu không nổi.
Bây giờ nó còn nhỏ, còn có thể lừa gạt cho qua chuyện, nhưng nó là con của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, đảm bảo vô cùng thông minh tinh quái, sợ rằng chẳng bao lâu nữa nó sẽ hiểu vì sao nửa đêm Ngụy Vô Tiện lại để mông trần trước mặt Lam Vong Cơ.
Vậy nên mới nói, tình cảm phu phu quá tốt đôi khi không được tiện cho lắm.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vô Tiện liền dẫn Lam Thậm tới bái kiến Lam Khải Nhân, sau đó cười vô cùng nịnh nọt: “A Thậm phải làm phiền thúc phụ dạy dỗ rồi.
“
Minh chứng rõ ràng cho câu: Cha mẹ mới là chân ái, con cái chỉ là sự cố mà thôi.
*******************
Cho nên quỹ đạo trưởng thành của Lam Thậm cũng rất giống Lam Vong Cơ, từ khi còn rất nhỏ đã được Lam Khải Nhân tự mình dạy dỗ.
Ban ngày đi học, buổi tối thì về Tĩnh thất nghỉ ngơi.
Đến khi Lam Thậm lớn hơn một chút thì Ngụy Vô Tiện lại sinh thêm một đứa con gái, nên cậu tự dọn ra ở riêng, Lam Vong Cơ tự tay đề tên cho gian nhà của cậu: Lễ thất.
Giống như Lam Vong Cơ, chẳng qua chỉ hơn ba tuổi, nhưng dưới sự chăm sóc của môn sinh, cậu vẫn có thể tự mình sống rất tốt.
Điểm khác nhau giữa Lam Thậm và Lam Vong Cơ là cậu có một người cha là Ngụy Vô Tiện, vô cùng nghịch ngợm thích đùa, bất kể thế nào cũng muốn Lam Thậm mỗi ngày tới thỉnh an hắn, cho hắn chơi đùa chọc ghẹo.
So với Lam Vong Cơ mỗi tháng chỉ được gặp mẫu thân một lần, thời gian ở chung giữa hai cha con rất nhiều, cũng hạnh phúc hơn rất nhiều.
Lam Vong Cơ lại nghĩ, y từng có ý định giấu Ngụy Vô Tiện đi, nhưng người như Ngụy Vô Tiện, hào quang vạn trượng, không giống như mẫu thân y, không cách nào giấu được.
Hôm nay Lam Vong Cơ giảng bài trở về, thấy Lam Thậm tới sớm hơn bình thường, đang bị Ngụy Vô Tiện khống chế ôm vào trong lòng.
Ngụy Vô Tiện cầm một cái bánh ngọt, vỗ đầu cậu, hỏi: “A Thậm, con thích hay không thích cái này?”
Lam Thậm nhìn một chút, nói: “Không ghét.”
Dường như thật lâu thật lâu trước đây, có một ngày, y cũng từng nói, “không ghét”.
Lại thấy Ngụy Vô Tiện hỏi: “Vậy cho con ăn nha?”
Lam Thậm gật đầu, “Dạ” một tiếng.
Đang muốn duỗi tay qua lấy, chợt Ngụy Vô Tiện rút tay về, nhét bánh vào miệng mình: “Nếu mà con không thích thì cha tự mình ăn thôi.”
Lam Thậm cũng không lên tiếng, thả tay xuống.
Ngụy Vô Tiện lại lấy ra một miếng bánh khác, quơ quơ trước mặt Lam Thậm: “Nhưng cha còn một miếng nữa nè.” Sau đó hắn cười rộ lên, nói: “Chỉ là A Thậm à, con phải nói cho cha biết là con thích hay không thích mới được chứ? Nếu con không thích thì không lý nào cha lại ép con ăn, mà con càng thích, cha lại càng không cho con ăn, ha ha ha!”
Lam Thậm cắn môi dưới, đôi mắt bị hắn chọc cho dỗi đến ửng đỏ, nhưng vẫn không nói một lời.
Nhưng Ngụy Vô Tiện chính là cố ý, hắn rất thích chọc ghẹo cậu, bật cười ha ha lên, chọc chọc lên khuôn mặt tròn trịa của cậu, nói…
A Trạm của chúng ta à, sau này thích cái gì, nhất định phải mạnh dạn nói ra, thế mới nắm bắt được.
Đột nhiên Lam Vong Cơ lớn tiếng gọi: “Ngụy Anh!”
Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên, cười với y: “Lam Trạm, ngươi về rồi sao?”
Lam Thậm đứng lên hành lễ với y: “Phụ thân.”
Hô hấp Lam Vong Cơ chậm lại một lúc mới hồi phục tinh thần lại, “Ừ” một tiếng.
Sau đó là cùng nhau ăn cơm, y lại dạy Lam Thậm tập viết mấy chữ mới, tới giờ thì gọi môn sinh đến đón Lam Thậm về.
Y như thường lệ, ngồi bên án kỷ, Ngụy Vô Tiện đi tới, ngồi xuống cạnh y, đột nhiên ôm y một cái từ phía sau.
Lam Vong Cơ cảm thấy có chút lạ, hỏi: “Ngụy Anh?”
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ đầu y, lại lấy ngón tay chọt chọt lên má Lam Vong Cơ, cười nói: “Lam Trạm, ăn bánh ngọt không?”
Giống như là một ký ức bị mắc kẹt rất lâu từ trong miền quá khứ xa xưa đang trôi về, tuy sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn như thường, hành động cũng như thường, nhưng chỉ cần có chút biến đổi, dù có nhỏ đến đâu, Ngụy Vô Tiện cũng cảm nhận được.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, lại nói: “Nhưng mà Lam nhị công tử bây giờ lớn quá rồi, ta ôm không nổi nữa, còn lựa chọn nào khác không?”
Đối mặt với nụ cười của hắn, Lam Vong Cơ thả lỏng tâm trạng, an tâm nằm xuống, đầu nhẹ nhàng gối lên đùi hắn, để Ngụy Vô Tiện dịu dàng xoa đầu cho y.
Lam Vong Cơ chưa bao giờ nhắc tới mẫu thân mình trước mặt Ngụy Vô Tiện, thế mà hôm nay lại hiếm khi mở miệng nói vài câu.
Là chuyện thỉnh thoảng mẫu thân sẽ để y nằm gối đầu lên đùi nàng, là thỉnh thoảng, mẫu thân sẽ lấy bánh ngọt ghẹo y…
“Chỉ là bây giờ, ta đã không nhớ nổi gương mặt của người nữa.”
Ngón tay Ngụy Vô Tiện không quấn lấy sợi tóc y nữa mà nhẹ nhàng vuốt ve, lẳng lặng lắng nghe, sau đó nói: “Lam Trạm, người nhất định là rất thương ngươi.”
Đúng vậy, Lam Vong Cơ cũng biết, bởi vì y cũng từng gối lên đùi mẫu thân, nhìn gương mặt đã mơ hồ nhạt nhòa kia, nàng cũng từng lộ ra nụ cười dịu dàng với y như thế.
Lam Vong Cơ cầm lấy tay hắn, kéo lên môi hôn một cái, nói: “Ngụy Anh, ta thích ngươi.”
Đương nhiên là Ngụy Vô Tiện nhào tới, nồng nhiệt đáp lại y..