Bạn đang đọc Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu – Chương 37: Khổng Tước
Vì gần đây Ngu phu nhân cùng bạn tốt của mình là Kim phu nhân vừa mới nghiên cứu ra được một loại thuốc tắm thảo mộc mới, có tác dụng làm đẹp dưỡng nhan, tu thân dưỡng tính, nên đặc biệt đặt làm một cái thùng tắm lớn, không ngờ còn chưa kịp xài thì đã bị Ngụy Vô Tiện làm hỏng.
Mà Kim Tử Hiên lần này đến đây là để đưa cho Ngu phu nhân công thức điều phối thuốc tắm thảo mộc mới nhất mà Kim phu nhân mới chỉnh sửa lại.
Nhưng nói là nói vậy thôi, nhưng có ai mà không biết đây chỉ là tìm cớ, nhất định là vì không cưới được Ngụy Vô Tiện, nên Kim phu nhân và Ngu phu nhân bàn lại với nhau, quyết tâm tác hợp cho Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly lại với nhau.
Giang Yếm Ly tuy chỉ là Trung Dung, nhưng xét về thân phận gia thế, so với Khôn Trạch của các tiểu gia tộc vẫn tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng Kim phu nhân lại kiên quyết bắt Kim Tử Hiên phải tự mình đưa tới cho bằng được.
Thời điểm Kim Tử Hiên đến Liên Hoa Ổ, vừa hay bắt gặp Giang Trừng đang chỉ huy mấy người vận chuyển đồ đạc: “Ngươi, khiêng cái này để vô phòng đun nước, ngươi theo khiêng giúp hắn luôn đi.
Ủa, sao còn một cái giống hệt ở đây vậy? Ngụy Vô Tiện đặt làm tới hai cái à? Hắn muốn cái lớn như vậy để làm gì?”
Những đồ gia dụng mà Ngụy Vô Tiện đặt đã làm xong, được chủ tiệm sai người đưa tới Liên Hoa Ổ, là một cái bàn nhỏ giống hệt cái trước, cùng hai cái thùng tắm đặc biệt lớn, trong đó có một cái là để bồi thường cho Ngu phu nhân.
Lúc đồ được đưa tới, vừa hay Giang Trừng đang ở cửa chờ để đón Kim Tử Hiên, mà vì biết Kim Tử Hiên sắp tới, nên Ngụy Vô Tiện ở lỳ trong phòng không ra, không muốn nhìn thấy tên Kim khổng tước cao ngạo này.
Bằng không nhỡ đâu hắn lại không khống chế được tay mình, động thủ đánh người, khi đó nhất định Ngu phu nhân sẽ cho hắn một trận, khiến hắn còn nát hơn cái thùng tắm bể kia cho coi.
Vậy nên Giang Trừng chỉ có thể thay Ngụy Vô Tiện sắp xếp vật dụng đưa vào trong nhà.
Thấy Kim Tử Hiên đến, hai người theo quy củ hành lễ chào nhau, Kim Tử Hiên nhìn hai cái thùng tắm siêu to khổng lồ kia, hỏi: “Ngụy Vô Tiện cũng ngâm thảo mộc sao?”
Không phải là y quan tâm hay tò mò, mà là lượng thảo mộc y mang theo không nhiều lắm, nếu Liên Hoa Ổ có thêm vài người muốn ngâm, sợ là không đủ.
Bản thân đến tặng quà cho người ta mà lại tặng quá ít, điều này xấu hổ biết bao, thế thì thể diện của Kim Tử Hiên y sẽ bị mất hết.
Giang Trừng đáp: “Hắn làm gì có cái thú vui tao nhã như ngâm thảo mộc gì đó được, chắc là rảnh tiền quá không biết làm gì ấy mà.
Mấy ngày trước làm sập cái bàn của mình, sau đó lại làm bể cái thùng tắm của mẹ ta, nên bây giờ mua đền cho mẹ ta một cái mới.
Chắc là hắn thấy cái này xài tốt, nên tiện thể đặt một cái riêng cho mình xài luôn.”
Kim Tử Hiên cảm thán: “Cái thùng tắm này to thật đó.”
Giang Trừng nói: “Bây giờ toàn là Lam Vong Cơ mua cho hắn hết, nhất định là thấy người ta hiền lành nên bắt nạt, toàn là thứ đắt tiền.”
Kim Tử Hiên lại có cái nhìn khác về chuyện này, nhưng thấy vẻ mặt Giang Trừng nói như thể đây là chuyện bình thường, nên Kim Tử Hiên cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều rồi, vậy nên không nói gì thêm.
Sau đó Giang Trừng nói: “Ngươi tới gặp mẹ ta phải không, vậy đi theo ta, tiện thể dẫn bọn họ đến chỗ của Ngụy Vô Tiện luôn.”
****************
Trong phòng, Ngụy Vô Tiện đang vân vê mạt ngạch trên tay chơi đùa.
Vải dệt làm mạt ngạch của Cô Tô Lam thị đúng là cực phẩm, gần như không bị nhăn, hắn vò vò mấy cái, giặt sạch rồi treo lên, nhưng vẫn rất phẳng phiu.
Hắn nói: “Lam Trạm, mạt ngạch này khô rồi, ta đổi cho ngươi nha.”
Nhưng Lam Vong Cơ cũng không phải chỉ có một cái mạt ngạch, y bây giờ cũng đang đeo một cái, nên nói: “Cất đi.”
Ngụy Vô Tiện lại không nghe theo, nói: “Không được, ta muốn ngươi đeo cái này, đây là mạt ngạch mà Ngụy Vô Tiện ta tự tay giặt sạch cho ngươi.”
Ngụy Vô Tiện gần như bao giờ phải tự tay giặt đồ, dù là hồi còn ở Loạn Táng Cương.
Hắn xưa giờ làm việc tùy tiện qua loa, Ôn Tình thật sự nhìn mà ngứa mắt, chê hắn không được việc, cho nên an bài người giặt quần áo cho hắn.
Nhưng lần này, mạt ngạch của Lam Vong Cơ, hắn giặt cực kỳ nghiêm túc, vậy nên Ngụy Vô Tiện muốn Lam Vong Cơ trải nghiệm thành quả lao động của mình một chút.
Lam Vong Cơ cứ thế mà chiều theo ý hắn.
Bởi vì bàn còn chưa đưa tới, nên bây giờ bọn họ đều đang ngồi ở bên giường, hắn cầm mạt ngạch đứng trước người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đưa tay ôm vòng qua eo hắn, Ngụy Vô Tiện cũng rất tự nhiên dựa vào trước người y, tín hương hòa quyện vào nhau, tứ phía đều là hương thơm ngọt ngào.
Hai người đều vô cùng quen thuộc với những cử chỉ thân mật này, dần dần hai người càng dính vào nhau, càng lúc càng thêm ngọt nị.
Ngụy Vô Tiện cởi mạt ngạch y đang đeo xuống, đặt một sợi khác lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua vài sợi tóc của Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm trước trán của y khoa tay múa chân, khó khăn lắm mới buộc xong, chỉnh chỉnh một hồi cuối cùng mới vừa ý: “Xong rồi, vừa đẹp.”
Lam Vong Cơ “Ừ” một tiếng, nhưng hai tay để trên eo hắn không hề buông ra.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy bàn tay đang lần xuống dưới hông mình, mỉm cười, nói: “Lam nhị công tử, lại sờ soạng lung tung rồi, nhỡ sờ ra cái gì đó thì sao, chút nữa có người đưa đồ đến đó…” Sau đó cúi xuống tai y, phà nhẹ một hơi: “Nếu đang làm giữa chừng mà người ta tới, thì phải làm sao đây? “
Thật ra Lam Vong Cơ không có ý đó, chỉ theo thói quen sờ một chút mà thôi, lúc này liền buông tay, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện cũng chỉ thuận miệng trêu chọc một chút, dù sao đợi trời tối thì điên loan đảo phượng cỡ nào cũng được, bây giờ không vội.
Hắn mỉm cười, nói: “Được rồi, không trêu ngươi nữa.
Lam Trạm, chúng ta nói chút chuyện nghiêm túc đi.”
Hắn lấy một cái túi vải nho nhỏ ra, trông rất tinh xảo, nhìn không giống như túi tiền, ngược lại giống như túi thơm mà mấy tiểu cô nương hay dùng.
Ngụy Vô Tiện nói: “Sau khi trải qua chuyện tắm thùng kia, ta đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy chúng ta cứ tiêu xài phung phí thế này thì không được.
Hay là như vầy đi, mỗi tháng ngươi cho ta ít bạc vụn, ta sẽ để dành số tiền đó, tích thành một số tiền nho nhỏ, thế nào?”
Lam Vong Cơ lại có hứng thú với chuyện khác hơn, hỏi: “Túi thơm ở đâu ra vậy?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Cái này hả, không phải là lúc trước ta có đi trừ túy sao, chính là cái nhà mà ngươi thấy ta dùng Trần Tình á, bọn họ một hai phải cảm tạ ta, ta lại không tiện thu tiền, thấy vị Quỷ bà bà kia là tú nương, thêu rất nhiều thứ, tay nghề cũng rất tốt, nên ta tùy ý chọn một cái nhỏ nhất mà lấy.”
Thì ra là thế, thứ này thì được, có thể cho Ngụy Vô Tiện dùng, lúc này Lam Vong Cơ mới gật đầu.
Sau đó Ngụy Vô Tiện lại lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ ra, nói với y: “Ngươi xem, chỗ này đều là tiền mà ta dành dụm được đó.”
Sau khi hắn được đón về Liên Hoa Ổ, mỗi tháng đều có thể đến khố phòng lãnh tiền tiêu vặt, Ngụy Vô Tiện đều theo thói quen để dành một chút.
Về sau lớn rồi, hắn ở Vân Mộng ăn uống đều là ghi nợ, cuối tháng tới Liên Hoa Ổ kết sổ, nên tiền tiêu vặt không được nhiều như trước nữa, nhưng vẫn có thể để dành được một ít.
Tiếc rằng khi Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy, chút tiền dành dụm này của hắn cũng theo đó mà không còn, Ngụy Vô Tiện mỗi lần nhớ tới đều đau lòng muốn chết.
Sau khi tới thế giới này, thời điểm được mở cái rương tiền nhỏ này ra, phải nói là hắn xúc động đến nhường nào.
Lam Vong Cơ lại tò mò, hỏi hắn: “Vì sao phải để dành nhiều tới vậy?”
“Khi còn bé lưu lạc ở bên ngoài, mỗi khi nhặt hay được người hảo tâm cho tiền, dù chỉ là một đồng thì đối với ta khi đó đã là cả một gia tài rồi.
Vậy nên sau này, khi được cho rất nhiều tiền, ta vẫn thấy có chút chưa quen, nên không nỡ xài.
Về sau lớn hơn chút nữa, ước muốn lớn nhất của ta chính là “phùng loạn tất xuất”, tiện thể đi khắp nơi đi du sơn ngoạn thủy.
Nhưng muốn như vậy thì phải có chút tiền trong người, vậy nên ta phải để dành từ bây giờ thì mới kịp.” Ngụy Vô Tiện mỉm cười với y, lại nói: “Bây giờ chúng ta đã là hai người rồi, cùng nhau phùng loạn tất xuất, du sơn ngoạn thủy, chẳng phải cần nhiều tiền hơn sao, không để dành một chút thì sao được.”
Lam Vong Cơ thật ra không hiểu những thứ này cho lắm, y từ nhỏ đến giờ chưa từng thiếu tiền, cũng chưa từng phải lo nghĩ đến chuyện này, nhưng khi thấy Ngụy Vô Tiện vì tương lai của hai người mà nghiêm túc lên kế hoạch, Lam Vong Cơ thấy thật đáng yêu không chịu nổi, đương nhiên là ngoan ngoãn đưa túi tiền cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm ngồi đếm tiền, không khỏi “Oa oa” cảm thán mấy tiếng, lấy ra một ít bạc vụn bỏ vào trong túi nhỏ, cười ngọt ngào khoa tay múa chân với Lam Vong Cơ, nói: “Hắc hắc hắc, mỗi một tháng ta sẽ để dành nhiêu đây, một năm sau sẽ có cỡ chừng này, mười năm sau, ta sẽ có rất nhiều tiền, ha ha ha! A, không đúng, là chúng ta có rất nhiều tiền, ha ha ha! “
Lam Vong Cơ đưa tay lấy túi tiền nhỏ của hắn đi, Ngụy Vô Tiện cầm còn chưa ấm tay, thấy túi tiền bị lấy đi, hắn vội vàng nói: “Có phải là ta lấy nhiều quá không, ừm…!hay là Lam Trạm, ngươi lấy lại một chút, chừa cho ta một chút là được rồi…”
Nhưng Lam Vong Cơ lại đặt túi tiền lớn của mình vào tay hắn, nói: “Ta lấy cái này, ngươi giữ cái kia đi.”
Cầm trong tay túi tiền nặng trịch kia, hắn hỏi: “Lam Trạm, ngươi muốn đưa hết tiền tiêu hàng tháng của ngươi cho ta sao?”
Lam Vong Cơ nói: “Đây không phải là tiền tiêu hàng tháng.”
Đạy là tiền công cho việc dạy học thường ngày của Lam Vong Cơ.
Tuy rằng khi trừ túy y không lấy của ai một xu, nhưng y cũng cũng được cho tiền tiêu hàng tháng, còn có sản nghiệp riêng kế thừa từ phụ mẫu cùng thúc phụ.
Nói một cách đơn giản, căn bản là Lam Vong Cơ rất giàu, có rất nhiều tiền.
Ngụy Vô Tiện rất kinh ngạc, thầm tính trong đầu một hồi, vậy thì một năm sẽ có nhiêu đây tiền…!còn mười năm sau thì…!Hắn hét lên: “Phát tài rồi!”
Lam Vong Cơ thấy hắn hứng khởi như vậy, hai mắt đều phát sáng cả lên, mặt y cũng giãn ra, khóe môi hơi cong lên một chút.
Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy y cười bao giờ, trong nháy mắt bị hắn bắt được nụ cười hiếm hoi này.
Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, so với việc phát tài, nụ cười này còn khiến hắn vui sướng hơn gấp nhiều lần.
Hắn vội vàng nâng mặt y lên: “Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm! Ngươi vừa cười, có phải không? “
Lam Vong Cơ cũng là vô ý thức thôi, chỉ là khi nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy hắn vui vẻ như vậy, tự nhiên tâm tình y cũng tốt hẳn lên.
Ngụy Vô Tiện dùng đầu ngón tay kéo khóe miệng y lên, tạo thành một độ cung hoàn mỹ: “Đẹp lắm Lam Trạm, thật là đẹp quá! Ngươi phải cười nhiều hơn với ta nữa nha!”
Lam Vong Cơ đưa hai tay ôm lấy eo hắn, kéo hắn lại gần mình hơn, khiến Ngụy Vô Tiện áp sát lên người y, thuận tiện cho y cọ cọ mặt lên bụng nhỏ của hắn.
Y có thật sự giàu như Ngụy Vô Tiện nói không, y cũng không rõ lắm, nhưng y có thể dám chắc một điều: “Là thật, đều nuôi nổi.”
Về việc “nuôi nổi”, khi trước Lam Vong Cơ cũng từng nói qua một lần, lúc đó Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ nhiều lắm.
Bây giờ nghe lại một lần nữa, còn chưa kịp nghĩ kỹ hơn thì “Rầm” một tiếng, Giang Trừng đạp cửa mà vào, nói: “Ngụy Vô Tiện! Thùng tắm mà ngươi đặt được người ta mang tới rồi kìa!”
Thấy Ngụy Vô Tiện đang đứng ở cạnh giường, nhưng mà vị trí vừa hay che đi Lam Vong Cơ, chỉ thấy hai tay đang vòng sau eo của hắn.
Giang Trừng thắc mắc hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Ngụy Vô Tiện sớm đã được Giang Trừng luyện thành gặp chuyện là gợn sóng bất kinh rồi, vô cùng bình tĩnh thoát khỏi vòng ôm của Lam Vong Cơ, quay lại, nói: “Không có gì, chúng ta đang chia tiền.”
Giang Trừng cũng là đại thiếu gia của Vân Mộng Giang thị, cũng chưa từng vì tiền mà sầu não, đương nhiên không có hứng thú, sai người chuyển đồ đạc vào, lại nói: “Sao ngươi lại đặt một cái giống y chang cái cũ thế? Bây giờ đâu phải là không có tiền đâu, sao không mua cái tốt hơn mà xài?”
Nhưng thật ra, chi phí để đóng lại một cái bàn giống như đúc cái bàn cũ còn mắc hơn nhiều so với mua một cái bàn tốt khác.
Nhưng Ngụy Vô Tiện lại là người nhớ tình cũ vật xưa, muốn một cái giống cái cũ, Lam Vong Cơ không hề nhiều lời, liền tìm người đóng ra một cái y hệt cho hắn.
Ngụy Vô Tiện trong lòng đắc ý vô cùng, lười để ý tới Giang Trừng, nói sang chuyện khác: “Sao lại là ngươi dẫn người tới đây, chẳng phải là ngươi đi đón…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy một con khổng tước vàng mặc một bộ áo kim quang lấp lánh, trước ngực còn thêu một đóa mẫu đơn lớn như cái mâm, đứng chờ trong sân cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, kim quang phản chiếu, chói muốn mù cả mắt, miệng Ngụy Vô Tiện lập tức méo xẹo.
******************
Năm đó cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn vì Giang Yếm Ly mà đã đánh một trận với Kim Tử Hiên, hai người đương nhiên là ghét nhau như chó với mèo, tới nỗi lễ nghĩa cũng không màng, gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không thèm.
Vậy nên khi ngồi ăn cơm, Ngụy Vô Tiện vô cùng không muốn để Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên ngồi cạnh nhau, thế là hắn một hai phải giành ngồi ghế cạnh Giang Yếm Ly, sau đó kêu Giang Trừng qua ngồi ở bên còn lại, nhưng khi Ngu phu nhân tới, liền bị buộc đổi chỗ ngồi.
Vậy là Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Giang Trừng, Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly, Ngu phu nhân, Giang Phong Miên, ngồi thành một vòng trên bàn cơm.
Giang Trừng ngồi đó chớp chớp mắt, đến hắn cũng cảm thấy chỗ ngồi này có chút gì đó không đúng.
Hắn cảm thấy, hình như mẹ hắn đang ám chỉ cái gì thì phải.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3.
[HP/SH] A Big Surprise
4.
Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
=====================================
Nhưng Ngu phu nhân mãi bận rộn, không rảnh đếm xỉa đến Giang Trừng, thấy Giang Yếm Ly đang bóc một chén hạt sen, liền nói: “A Ly, Kim công tử là người ngoài, nhất định sẽ không biết lột, con còn không mau bóc cho y một ít đi.”
Hai gò má Giang Yếm Ly phiếm hồng, nhỏ giọng đưa cho Kim Tử Hiên.
Ngụy Vô Tiện càng nhìn càng khó chịu, nói: “Người ngoài thì sao, Lam Trạm cũng là người ngoài, đâu phải là người Vân Mộng ta, nhưng y vẫn biết lột mà.”
Lam Vong Cơ đúng thật là biết bóc hạt sen, còn lột cho Ngụy Vô Tiện một chén lớn đầy tràn cả ra.
Ngu phu nhân trừng mắt với hắn một cái, nói: “Vậy vừa hay, A Ly lột cho Kim công tử, Lam nhị công tử bóc cho ngươi.”
Giang Trừng:??? Còn ta thì sao?
Nhưng cẩu độc thân thì đương nhiên sẽ không ai để ý tới, vậy nên hắn chỉ có thể tự lột tự ăn thôi.
Khó khăn lắm mới bình yên ăn xong một bữa cơm, Ngu phu nhân bảo Giang Yếm Ly dẫn Kim Tử Hiên đi dạo quanh đây một chút, còn bà thì sai Kim Châu Ngân Châu coi chừng Ngụy Vô Tiện, nhìn hắn ngoan ngoãn quay về phòng mình.
Ngụy Vô Tiện một đường mắng chửi Kim Tử Hiên đến tận khi về tới phòng, nhưng không đóng kín cửa mà lại chừa ra một khe hở, thấy Kim Châu Ngân Châu rời đi rồi, hắn liền xoay người lục lọi tìm kiếm trong tủ, lấy ra vài thứ, liền xoay người muốn ra ngoài.
Lam Vong Cơ hỏi hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tìm Kim Tử Hiên.
“
Lam Vong Cơ nói: “Vì sao ngươi lại để ý đến y như vậy? “
Tên Kim khổng tước kia tới đây chắc chắn là không có ý tốt, có chuyện Bách Phượng sơn năm ấy, đương nhiên là hắn phải để ý rồi.
Nhưng mà bây giờ còn chưa có chuyện đưa canh hiểu lầm, vậy theo lý mà nói, Kim Tử Hiên bây giờ vẫn chưa thích Giang Yếm Ly.
Kim khổng tước kia rất có thể sẽ lại nói ra lời cuồng ngôn xúc phạm nào đó với Giang Yếm Ly, nên Ngụy Vô Tiện rất lo lắng, rất muốn bám theo hai người họ.
Lam Vong Cơ lại nói: “Ban đầu, Càn Nguyên muốn cưới ngươi là y.”
Vừa nhớ tới vụ này là Ngụy Vô Tiện cảm thấy muốn ói rồi, nhưng hắn cũng biết, chắc là Kim phu nhân tạo sức ép, khiến Kim Tử Hiên phải miễn cưỡng đưa chân dung qua đây, dù sao trong lòng y cũng biết rõ rằng không đời nào Ngụy Vô Tiện sẽ chọn mình.
Ngụy Vô Tiện không nói ra miệng, lại nghe Lam Vong Cơ hỏi một câu: “Là y sao?”
Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này của Lam Vong Cơ là ý gì? Chỉ thấy đôi con ngươi thiển sắc lưu ly kia nhướng lên, ngay lập tức hắn đã bị Lam Vong Cơ giữ chặt cổ tay, không cho phản kháng, kéo thẳng vào trong phòng.
Ấn người lên tường, Lam Vong Cơ cau mày, dùng một ánh mắt mà Ngụy Vô Tiện rất lâu rồi chưa thấy qua mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: “Là người mà ngươi nói, người đã từng hôn ngươi.”.