Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 36: Bình Thường


Bạn đang đọc Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu – Chương 36: Bình Thường


Nói đến Giang Trừng, sau khi được khiêng trở về, hắn vẫn không tỉnh, được y sư Vân Mộng chẩn trị một phen, cho uống thuốc, để hắn nghỉ ngơi, nói tóm lại cũng không có gì nghiêm trọng.

Tị Trần không hổ là nhất phẩm linh khí, một phát nện này làm hắn đến tận nửa đêm mới tỉnh lại.
Tuy nói là tỉnh nhưng cũng không hẳn là tỉnh táo hoàn toàn, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, mí mắt nặng trĩu, cả người không động đậy được, nhưng trong đầu vẫn còn chút ý thức mỏng manh, cứ luôn nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của ai đó văng vẳng bên tai…
“A! A…ưm, a…!Nhẹ một chút, a! Ô, ngươi muốn đâm hỏng ta sao, nhẹ một chút đi mà!
Giọng nói này, là giọng của Ngụy Vô Tiện thì phải?
Một lúc sau Giang Trừng lại nghe người đó rên lên: “Ưm…a, sướng quá! A! Chỗ đó, đúng là chỗ đó…”
Giang Trừng nghĩ, Ngụy Vô Tiện đang làm cái quái gì vậy? Một lát sau lại nghe thấy tiếng khóc lớn hơn: “Ô ô…!Lam Trạm, tha cho ta, tha cho ta đi mà…!A a!!!”
…??? Giang Trừng đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, sau đó rút ra một kết luận: Chắc ta lại nằm mơ rồi.

Hắn liền cứ thế, cả đêm cứ mơ mơ màng màng mơ cái giấc mộng kỳ quái này, đến khi cách vách yên tĩnh trở lại, hắn mới có thể ngủ lại được.
Khi Giang Trừng mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên cao ba sào, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khiến hắn cảm thấy cả người ấm áp thanh tân.

Nghe thấy tiếng các sư đệ bên ngoài nhốn nháo ồn ào, hắn liền rửa mặt qua loa một chút rồi bước ra cửa.
Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đang ngồi ở bàn đá trong viện, tam tứ ngũ lục sư đệ cũng đang ngồi bên cạnh cùng lột hạt sen, hi hi ha ha tán gẫu rộn ràng.

Thấy Giang Trừng đã tỉnh lại, tam tứ ngũ lục vẫy tay với hắn: “Nhị sư huynh! Cuối cùng huynh cũng dậy rồi! Mau tới đây! Không là bọn đệ ăn hết đó!”
Đây đều là sen hôm qua vừa hái, mọi người đang cùng nhau “thanh lý”, vì Giang Trừng bị thương, nên không ai dám quấy rầy, nên vừa ăn vừa chờ hắn ở bàn đá trong viện của Giang Trừng.
Tam tứ ngũ lục nói: “Nhị sư huynh, huynh đỡ hơn chưa? Nghe nói hôm qua huynh một mình đơn đả độc đấu với con tà túy kia, vinh quang thụ thương, thật quá anh dũng!”
Giang Trừng đêm qua ngủ không được ngon, còn chút mơ hồ, cố gắng nhớ lại hồi hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Hắn đúng là đã xông lên đơn đả độc đấu với nó, nhưng còn bị thương thì…!Nhưng rõ ràng, hắn nhớ là bị Tị Trần bay đến đập cho một cái sau gáy ngất xỉu cơ mà?
Lúc này từ xa, Giang Phong Miên mang theo hai khách khanh ôm một đống đài sen đi tới:”Mấy đứa đều ở đây sao?”
Giang Phong Miên tính tình ôn hòa, luôn nở nụ cười rất là thân thiết hiền từ, các đệ tử đều rất thích ông, trước mặt ông cũng không quá câu nên lễ tiết quy củ, đều đơn giản nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
Ngụy Vô Tiện gọi ông: “Giang thúc thúc.”
Lam Vong Cơ gọi ông: “Giang tông chủ.”
Giang Trừng gọi ông: “Cha.”
Tam tứ ngũ lục gọi ông: “Sư phụ!”, sau đó hỏi: “Sư phụ, người lấy đâu ra nhiều đài sen vậy?”
Giang Phong Miên đáp: “Hôm qua các con cứu gia gia trồng sen, sáng nay ông ấy tỉnh lại, nghe được chuyện các con cứu mình, ông ấy liền lập tức tới đây cảm tạ.

Ta biết các con sẽ không chịu nhận tiền, nên kêu ông ấy giữ lại, sau đó ông ấy lại mang chút đài sen tới tặng, cũng không tiện từ chối lần nữa, nên ta thay các con nhận lấy.”
Ông đặt đài sen lên bàn đá, sau đó đi tới, vỗ vỗ lên đầu Giang Trừng, nói: “A Trừng, thương tích hôm qua đã khá hơn chưa?”
Mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này ít nhiều gì đều có chút cậy mạnh, Giang Trừng kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Khỏe hẳn rồi, con đâu có yếu ớt đến vậy.”
Ngụy Vô Tiện ném cho hắn một cái đài sen, Giang Trừng giơ tay chụp lấy, hắn nói: “Lần sau ngươi đừng cậy mạnh như vậy nữa, đã bảo là chạy đi rồi, vậy mà vẫn nhắm mắt nhắm mũi nhảy ra chém giết, bị đánh cho xỉu cũng đáng đời.”
Lời này của hắn khiến Giang Trừng không phục: “Trách ta à? Rõ ràng là….”
Hắn muốn nói, nếu không phải vì bị Tị Trần đập cho một cái thì làm sao hắn ngất xỉu được? Nhưng Giang Phong Miên lại cười cười cắt ngang: “Cha biết con bị tà túy đả thương là vì nóng lòng cứu người, con làm tốt lắm.”
Giang Trừng bị lời nói ôn hòa ngợi khen của Giang Phong Miên làm cho cả người lâng lâng, lại nhìn sang Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện, thấy y căn bản mặt không hề đổi sắc, mắt còn không thèm liếc đến một cái, chỉ lo lột hạt sen đặt vào trong cái chén trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Vậy nên Giang Trừng nghĩ rằng, việc hắn bị Tị Trần đập cho ngất xỉu chắc cũng là mơ rồi, bằng không người như Lam Vong Cơ, không cẩn thận làm hắn bị thương, sao có thể không xin lỗi, thậm chí ngay cả một chút áy náy cũng không có.

Nghĩ lại cũng đúng, đến cả chuyện Ngụy Vô Tiện khóc lóc cầu xin Lam Vong Cơ tha thứ mà cũng có thể mơ thấy, còn có cái gì mà hắn không mơ được.


Giang Trừng tự hỏi tự trả lời trong đầu một hồi liền chấp nhận sự thật này, không hỏi chuyện về nó nữa.
Giang Phong Miên lại dặn dò: “A Trừng, y sư nói con bị thương ở đầu, còn phải quan sát thêm vài ngày nữa, có gì không thoải mái thì nhất định phải nói ngay đó.”
Giang Trừng nghĩ một chút, trả lời: “Con cảm thấy không có gì không thoải mái cả, chỉ là ngủ không được ngon, cứ luôn nằm mơ lung tung.”
Nghe vậy, Giang Phong Miên liền kêu y sư kê cho hắn một ít thuốc an thần để giúp hắn ngủ ngon hơn.

Giang Trừng uống xong, ngon lành nằm trên giường, ngon lành đi vào giấc ngủ….!Ngon lành cái con khỉ mốc! Hắn lại càng khó ngủ hơn!
Nửa đêm, Giang Trừng cứ luôn nghe thấy có tiếng người khóc, khóc thảm vô cùng, hình như là tiếng của Ngụy Vô Tiện, nhưng cái loại thanh âm khiến người ta nghe nổi hết cả da gà khiến hắn lại cảm thấy hình như không phải là Ngụy Vô Tiện.
Mấy ngày trôi qua, Giang Trừng cảm thấy tinh thần mình ngày càng suy nhược, nói với y sư, y sư lại nói có thể là di chứng để lại khi đầu bị va chạm quá mạnh, kêu hắn nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng cứ thế này hoài sao hắn nghỉ ngơi cho đàng hoàng được?
Giang Trừng nằm dài ra bàn đá ngủ gật, Ngụy Vô Tiện đi tới, tùy ý ngồi xuống, nói: “Giang Trừng, gần đây ngươi sao rồi? Làm gì mà nhìn như sắp chết rồi vậy? “
Giang Trừng cứ đinh ninh người khóc rên ban đêm không phải Ngụy Vô Tiện là vì ban ngày hắn thấy Ngụy Vô Tiện khỏe mạnh vô cùng, sinh long hoạt hổ, tinh thần phấn chấn, nhìn thế nào cũng không giống là người khóc la đến khàn cả giọng mà hắn hằng đêm nghe được.

Giang Trừng nghĩ một chút, cất tiếng hỏi: “Ngụy Vô Tiện, buổi tối ngươi bị quỷ áp giường (bóng đè) sao?”
Ngụy Vô Tiện thật muốn bật cười, thầm nghĩ, nào có quỷ nào dám leo lên “áp giường” của Di Lăng lão tổ này, bèn nói, “Chuyện đó sao có thể? Ngươi bị mê sảng rồi à?”
Giang Trừng nói: “Ta cũng không biết nữa, buổi tối ta cứ luôn nghe thấy tiếng ai đó khóc, nhưng ta lại không tỉnh lại được, thân thể cũng không động đậy được, không cách nào xác nhận đó là cái gì, mà ta nghĩ cũng không ra, thật sự mệt mỏi vô cùng.”
Ngụy Vô Tiện trong lòng “lộp bộp” mấy cái, thầm le lưỡi tự nhủ tiêu rồi, nhưng hắn cũng không tính là nói dối.

Quỷ áp (đè) giường tất nhiên là không có, nhưng đúng thật là có một vị tiên quân họ Lam nào đó, đêm đêm đè hắn ở trên giường.
Nhưng ngoài mặt Ngụy Vô Tiện vẫn bình thản như thường, chuyển đề tài: “Giang Trừng, đầu óc của ngươi hiện giờ không thích hợp để nghĩ đến vấn đề này đâu.

Lão đầu đã khỏe rồi, cũng đã quay lại chăm sóc đầm sen.

Ta đã hẹn với tam tứ ngũ lục, Lam Trạm cũng đi thuê thuyền rồi, hay là chúng ta…”
Đầu óc của Giang Trừng quả thật không thích hợp để suy nghĩ về loại vấn đề này, cho nên sau khi nghe Ngụy Vô Tiện nói, hắn liền quăng vấn đề này ra sau đầu, cùng Ngụy Vô Tiện cười xấu xa: “Hay là chúng ta, hắc hắc hắc…!”
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
Lần trước bởi vì chuyện của tiểu thủy quỷ nên mới bị hoãn lại, rốt cuộc hôm nay Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng đã có thể đánh cược lại một lần nữa rồi.

Mọi người cẩn thận bơi thuyền nhỏ vào đầm sen của lão đầu, cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện đã có thể biểu hiện phong thái chính thống của nam nhi Vân Mộng ở trước mặt Lam Vong Cơ, dĩ nhiên hưng phấn vô cùng, còn đang định vén ống tay áo lên chuẩn bị ra trận thì lập tức bị Lam Vong Cơ cản lại, kéo tay hắn về.
Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói với y: “Lam Trạm, chẳng phải mấy ngày nay đã không cho ngươi cắn lên cánh tay sao, trên tay không có gì hết.”
Lam Vong Cơ lại nói: “Không có, cũng không được.”
Dục vọng độc chiếm của Càn Nguyên vô cùng lớn, có thể để Ngụy Vô Tiện cùng bọn họ hồ nháo, cùng nhau chơi đùa đã là sự nhẫn nại cực hạn của Lam Vong Cơ rồi.

Ngẫu nhiên quá gần gũi, nhưng vì thể diện của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đã cố nhịn không nói thẳng ra, chẳng qua sau khi đóng cửa thì mới giáo huấn hắn một phen, nhưng để người khác thấy tay trần của Ngụy Vô Tiện, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào, Lam Vong Cơ tuyệt đối sẽ không đời nào đồng ý.
Ngụy Vô Tiện thấy bộ dạng y rất kiên quyết, biết tiểu cổ hủ rất nhỏ mọn thù dai, liền nhẹ giọng xoa dịu: “Được rồi mà, không vén tay áo nữa, để vậy hái luôn nha.”
Ai ngờ để vậy hái cũng không được, Lam Vong Cơ cởi áo ngoài của mình ra mặc lên cho hắn, đến thắt lưng cũng cột lại đàng hoàng.
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Làm gì thế, Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ đáp: “Cẩn thận dính nước bị ướt.”
Dứt lời liền cúi người chỉnh lại vạt áo cho hắn, ngón tay như có như không nhẹ nhàng lướt qua hai điểm trên ngực hắn.


Nhũ tiêm Ngụy Vô Tiện nhạy cảm vô cùng, lúc làm luôn thích Lam Vong Cơ chơi hai chỗ đó của hắn, có khi chờ hoài mà Lam Vong Cơ không tới “chăm sóc”, hắn còn tự mình đưa vào miệng của người ta, bởi vậy không có lần nào mà hai đầu nhũ này không bị chơi đến sưng đỏ bất kham.
Mùa hè Vân Mộng rất nóng, giáo phục mùa hè của môn sinh Giang thị cũng mỏng hơn nhiều, ngày thường mặc cũng không sao, nhưng nếu để ướt nước thì hai điểm sưng lên trước ngực kia chắc chắn sẽ không giấu được.

Lam Vong Cơ đến ngay cả tay hắn cũng không muốn cho người khác nhìn thấy, huống chi là bộ phận riêng tư nhạy cảm thế này.

Nếu không phải vì không muốn để Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình bị quản thúc quá mức mà sinh ra khó chịu thì y đã gói hắn thành cái bánh chưng rồi mới thả ra ngoài gặp người.
Ngụy Vô Tiện kéo tay áo, bĩu môi nói: “Nhưng tay áo lớn quá, không dễ cử động, ta sẽ thua mất.”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ liền kéo mạt ngạch xuống, cuốn tay áo về phía sau cho hắn, dùng mạt ngạch mỏng dài vòng qua bả vai, đan chéo sau lưng cố định lại, buộc lại thành cái nơ nhỏ.

Khi mặc áo có tay áo rộng không tiện làm việc, mọi người đều dùng dây thừng buộc cao tay áo theo cách này.

Lam Vong Cơ chỉnh lại phần tay áo buộc lại cho hắn, xem căng chùng thế nào, hỏi: “Có thoải mái không? Có chặt quá không? “
Dây buộc chặt vừa phải, nhưng không thích hợp chính là thứ dùng để buộc tay áo này! Mạt ngạch của Cô Tô Lam thị mang ý nghĩa đặc biệt, từ trước tới giờ Lam Vong Cơ quý vật này vô cùng, Ngụy Vô tiện vội vàng nói: “Lam Trạm! Mạt ngạch của ngươi, để ta dùng thì không tốt lắm!”
Lam Vong Cơ chỉ đạm nhiên nói: “Tốt.”
Chỉ một từ đơn giản đã khiến Ngụy Vô Tiện không hiểu sao thấy thẹn thùng, giống như từ khi có hắn, những đồ vật quan trọng mà xưa nay Lam Vong Cơ bảo bối, đều trở nên không quan trọng được bằng Ngụy Vô Tiện nữa.

Trong lòng ấm áp, ngửi thấy mùi đàn hương độc hữu của Lam Vong Cơ tản ra trên áo, đối diện với đôi mắt thanh thiển kia, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất thích, rất thích, thích vô cùng.
Bên này còn đang liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp thì Giang Trừng bên kia đã sớm vén ống tay áo lên, đạp một chân lên mép thuyền, đang muốn động thủ thì thấy Ngụy Vô Tiện trên người mặc quần áo Lam Vong Cơ, hô với qua: “Ngụy Vô Tiện, đang làm gì vậy? Sao còn mặc thêm áo, trước kia không phải đều cởi sạch sao?”
Lời vừa nói ra, hai mày Lam Vong Cơ liền nhíu lại, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng hô to chữa cháy: “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy! Ta cởi sạch hồi nào? Rõ ràng ta có mặc quần mà!”
Giang Trừng đứng đó cười to: “Rõ ràng hồi trước ngươi ngay cả quần cũng không mặc, ở truồng chạy nhông nhông, bơi khắp đầm sen ở Vân Mộng này, người khác có thể không biết, ta và a tỷ còn có thể không biết sao? Ha ha ha ha.”
Ngụy Vô Tiện thật muốn bay qua bịt cái miệng hắn lại, giải thích: “Đó là hồi còn nhỏ mà, khi còn bé không hiểu chuyện, có ai mà chưa từng cởi truồng chạy nhảy khắp nơi.”
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, không nói gì nhiều, chỉ đúng một chữ: “Ta.”
Ít nhất là từ khi có ký ức tới nay, với giáo dưỡng của Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ không cho phép bản thân ở trần trước mặt người khác.
Chỉ vừa nhìn ánh mắt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy mông bắt đầu phát đau.

Nhưng còn chưa kịp giải thích thì thuyền đã tới nơi, tam tứ ngũ lục hô to: “Bắt đầu!”
So với Ngụy Vô Tiện đang thất thần, đương nhiên động tác của Giang Trừng nhanh hơn một chút, đã hái được kha khá rồi.

Thấy vậy, Ngụy Vô Tiện sao còn bận tâm được gì nữa, dù sao so với việc thua Giang Trừng, còn phải nhìn tiểu nhân kia đắc chí, kê khuyển thăng thiên, Ngụy Vô Tiện thà là tình nguyện đưa mông cho Lam Vong Cơ xử lý còn hơn, lập tức xốc lại tinh thần, bắt đầu thi triển thân thủ.
Tam tứ ngũ lục vừa hô to cổ vũ, vừa ra sức hái sen lên thuyền, Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng mỗi người chiếm một bên, điên cuồng thu hoạch.
Lam Vong Cơ quả thật rất nhỏ mọn, dục vọng chiếm hữu cũng mạnh, còn rất hay uống giấm, nhưng thấy thiếu niên vui vẻ sảng khoái cười dưới ánh mặt trời, tóc buộc đuôi ngựa cao cao theo gió bay lên, thật sự bực bội giận dỗi khó chịu gì cũng có thể quên hết sạch.
Chỉ cần Ngụy Vô Tiện vui vẻ, thì Lam Vong Cơ cũng sẽ vui vẻ.
Cho nên khi Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lam Trạm! Ngươi cũng thử xem!”, Lam Vong Cơ lúc đó đã quên tất cả, tự nhiên vươn tay, cũng hái một cái.

Ngụy Vô Tiện lại cười to: “Ha ha ha! Lam Trạm! Đã cầm Thanh Tâm Linh, trộm đài sen, về sau ngươi chính là thành viên của tiểu đội Vân Mộng chúng ta rồi!”
Vì thế, vị Lam Vong Cơ đang cầm đài sen kia, lần đầu tiên quên hết cái gì gọi là quy củ, cái gì gọi là giáo dưỡng, cái gì gọi là lễ nghĩa, yên lặng gật đầu một cái.
Bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên rất nhanh đã bị phát hiện.

Lục sư đệ tuổi còn nhỏ, chủ yếu là phụ trách canh gác, bỗng nhiên hô to: “Lão đầu đến rồi! Chạy mau!”

Mọi người vội vàng dừng tay, Ngụy Vô Tiện vừa hô to: “Lam Trạm! Chạy mau!” vừa tranh thủ hái thêm mấy cái nữa, Lam Vong Cơ lập tức cầm sào tre lên, tốc độ rất nhanh, nhưng dù sao y cũng không có kinh nghiệm này, phản ứng vẫn chậm hơn bọn Giang Trừng một chút.

Hơn nữa, y thật không ngờ thuyền của lão đầu lại đến nhanh như vậy!
Gần như chỉ trong nửa khắc, lão đầu đã đi tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, ông quát to: “Ta biết ngay là mấy đứa tụi bay mà! Lần này bị ta bắt ngay tại trận rồi nha! Đám vô lại tụi bay…”
Lão đầu giơ cao sào tre lên, liền đập về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện theo bản năng nhắm mắt lại, thầm nghĩ lâu quá không hái, lụt nghề rồi, haizz.

Mà thôi bỏ đi, cũng may nhìn lão đầu rất có tinh thần, muốn đập thì cứ đập đi.
Hắn nhắm chặt mắt lại, chờ thanh sào tre kia hạ xuống, nhưng lại chỉ cảm thấy có vật gì đó chạm nhẹ vào đầu thôi.
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc mở mắt ra, lão đầu quả thật có đập xuống, nhưng căn bản không hề dùng sức.

Thấy ông thu sào tre lại, hiếm khi gặp mặt mà lão đầu tính tình cổ quái này không có phùng mang trợn mắt với hắn mà chỉ nói một câu: “Mấy đứa vô lại kia, cảm ơn mấy đứa đã cứu ta.” Sau đó, ông gõ lên mép thuyền, nói: “Đứa nhỏ này đã kể hết với ta rồi, vậy nên hôm nay ta không chấp chuyện này.

Nhưng lần sau để ta bắt gặp dám tới đây trộm sen của ta nữa, ta nhất định sẽ gõ đầu từng đứa một, biết chưa!”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lão đầu, ông phải nghĩ cho thiệt kỹ nha, bỏ qua cơ hội này rồi, sợ rằng ông vĩnh viễn cũng không gõ được con nữa đâu.

Dù sao ông sẽ càng ngày càng già, còn con sẽ càng ngày càng lợi hại.”
Người Vân Mộng tự có dân phong riêng của mình, nhìn như đang đả kích lẫn nhau, nhưng thật ra ai nấy đều cười rất vui vẻ.

Tiểu thủy quỷ có thể cảm nhận được niềm vui của bọn họ, thật ra nó cũng rất muốn cảm ơn Ngụy Vô Tiện, nhưng nó lại không biết nói chuyện, hơn nữa còn không thể rời khỏi nước, bỏ qua lần này rồi, nó có thể sẽ không còn cơ hội để bày tỏ nữa.

Nó nhớ lại trước kia, thấy bọn người Ngụy Vô Tiện bơi lội trên sông, té nước đùa giỡn với nhau rất vui vẻ, nên nó cũng muốn học theo như vậy.
Nó bỗng nhiên trồi lên mặt nước, bơi về phía Ngụy Vô Tiện đang ở cạnh thuyền, hất nước tạt lên.

Ngụy Vô Tiện tròn mắt, một đòn không lý do này, quá đột ngột, khiến hắn né không kịp! Nhưng hương đàn nhàn nhạt bay tới còn nhanh hơn, bóng người màu trắng lập tức che trước người, giúp hắn chắn lại.
Lam Vong Cơ vì bảo hộ Ngụy Vô Tiện hộ ở sau lưng mình, bị nước làm ướt, quần áo dính lên người, dán vào da thịt.
“Lam Trạm!” Ngụy Vô Tiện kêu lên, thấy cả người y ướt đẫm, tóc cũng ướt nhẹp nhỏ nước tong tỏng, mặt càng thảm hơn, ngay cả lông mi cũng nhỏ nước xuống.

Lam Vong Cơ có bao giờ phải chịu bộ dạng quẫn bách đến thế này, Ngụy Vô Tiện muốn đưa tay lau cho y, Lam Vong Cơ tự động lui về phía sau một chút, không cho hắn chạm vào.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi né ta làm gì, cả người ướt hết rồi kìa.”
Lão đầu vừa nhìn liền biết không hay rồi, thiếu niên áo trắng này khí chất bất phàm, vừa nhìn liền không phải là người bình thường, bây giờ lại trở nên chật vật như thế, thật không ra thể thống gì.

Hình như tiểu thủy quỷ cũng cảm nhận được mình đã làm sai, ngâm mình trong nước không biết phải làm sao.

Lão đầu vội vàng nói: “Thực xin lỗi, công tử, nó không hiểu chuyện, chẳng qua là nó muốn cảm các ngươi thôi, nó không có ác ý gì đâu.”
Lam Vong Cơ vuốt nước trên mặt xuống, nói: “Không sao.”
Lúc này, bọn Giang Trừng không thấy Ngụy Vô Tiện đuổi theo, nên quay đầu lại tìm hai người.

Thấy Lam Vong Cơ cả người ướt đẫm, nên gọi tam sư đệ lên thuyền của hai người, chống thuyền nhanh chóng đưa y về thay quần áo.
Trở lại phòng, Ngụy Vô Tiện liền đi lấy nước nóng cho Lam Vong Cơ.

Khi thấy Ngụy Vô Tiện bê một cái thùng tắm thật lớn tiến vào, còn có chút kỳ quái, nhưng khi Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện tự cởi quần áo nhảy vào trong, gác tay lên cạnh thùng tắm, mỉm cười xấu xa, y liền biết Ngụy Vô Tiện muốn làm gì.
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lam Trạm, mau vào đây đi, mặc quần áo ướt không khó chịu sao?”
Lam Vong Cơ có chút chần chờ, dù sao bây giờ đang là ban ngày, trong Liên Hoa Ổ có không ít người, tiếng qua lại bên ngoài nghe thấy cũng khá rõ, y hỏi: “Vì sao?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Lần trước lúc say, ngươi đã nói vô cùng muốn tắm chung với ta, hơn nữa ta cũng đã đồng ý là lần sau sẽ cùng tắm với ngươi.


Vừa rồi vào nhà tắm, thấy trong đó có thùng tắm lớn này, nên ta lấy ra xài.”
Hắn cũng không tính là nói dối.

Tuy Lam Vong Cơ không nói hai chữ “vô cùng”, nhưng quả thật Lam Vong Cơ rất để ý đến việc hắn đã cùng người khác tắm chung.

Thấy y vẫn đứng bất động, Ngụy Vô Tiện liền vỗ vỗ lên thùng tắm, lại nói: “Được rồi, đừng đứng đó ngượng ngùng xoắn xuýt nữa, có gì mà chúng ta chưa làm đâu, huống chi chỉ là tắm thế này!”
Thành thật mà nói, sợ.

Chỉ cần Lam Vong Cơ bước vào thì nhất định không chỉ đơn thuần là tắm rửa được nữa.

Dù Lam Vong Cơ có lực nhẫn nại cao đến đâu đi nữa thì cũng không có đủ tự tin nhịn được sự cám dỗ này.
Ngụy Vô Tiện thấy mắt y lóe tới lóe lui, rõ ràng là bị hắn trêu chọc đến quẫn bách không chịu nổi, nhưng khi thấy y vẫn đứng đó bối rối không động đậy gì, trong lòng hắn thật vui chết đi được, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với y: “Lam Trạm, lại đây, nói ngươi nghe cái này nè.


Lam Vong Cơ lại gần, bị Ngụy Vô Tiện quàng tay lên ôm cổ kéo sát lại bên người, hơi nước ẩm ướt nóng bốc lên quyện vào hơi thở nóng bỏng giữa hai người, làm hương sen thanh nhã kia càng thêm thơm ngọt.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nói cho y biết: “Lam nhị công tử, ta đã dán Cách Âm phù rồi, là ta vừa mới vẽ ra đó.

Ha ha ha ha ha! A, a! Ôi! Nhẹ một chút, Lam nhị công tử! Ưm…!A….”.
Nhẹ thì không đời nào nhẹ được rồi, không có gì phải bận tâm, đương nhiên so với bình thường Lam Vong Cơ lại càng tàn nhẫn hơn, ngoan độc hơn.

Ngụy Vô Tiện từ trong sự cuồng bạo bất ngờ ấy tìm được lạc thú, bên dưới càng thít chặt hơn, hưng phấn vô cùng.
Lúc Giang Trừng về phòng, đi ngang qua phòng Ngụy Vô Tiện thì thấy khe cửa dưới phòng tràn ra một vũng nước lớn, không hiểu sao tự dưng phòng có nước tràn ra, bèn đứng ngoài gọi vào: “Ngụy Vô Tiện! Ngươi nuôi cá trong phòng sao?”
Không ai trả lời, hắn lại gọi tiếp: “Ngụy Vô Tiện! Ngươi có ở trong đó không? Phòng ngươi tràn nước ra rồi kìa! “
Vẫn không ai để ý, tam tứ ngũ lúc phía sau gọi hắn: “Nhị sư huynh, huynh không ra đếm đài sen sao?”
Giang Trừng nghĩ, đúng ha! Thắng bại tương đối quan trọng hơn, ai thèm quan tâm phòng Ngụy Vô Tiện có ướt hay không chứ! Vậy nên Giang Trừng đi ra đếm sen, đếm xong biết được mình lại thắng, cho nên chuyện kỳ lạ phòng cạnh mình tự dưng có nước tràn ra cũng quên luôn, mà hơn nữa, có lẽ là do tâm tình tốt, nên đêm đó hắn ngủ một giấc rất ngon.
Ngày hôm sau liền nghe thấy tiếng Ngu phu nhân quát mắng ầm ĩ: “Cái gì? Ngụy Anh làm bể thùng tắm mới mua rồi?!!!”
Giang Trừng nghĩ, hèn chi hôm qua chảy ra nhiều nước như vậy.

Tên Ngụy Vô Tiện này thật là, cho rằng trốn biệt trong phòng không lên tiếng là mẹ hắn tra không ra là hắn làm bể sao.

Tam tứ ngũ lục vừa thấy Giang Trừng liền vội vàng kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Nhị sư huynh, hôm qua huynh, có phát hiện ra chuyện gì lạ không?”
Giang Trừng nghĩ, chẳng phải là Ngụy Vô Tiện lúc lấy nước tắm cho Lam Vong Cơ, không cẩn thận làm bể thau tắm, làm nước chảy ra đầy sàn thôi sao.

Vậy nên hắn trả lời: “Có gì lạ đâu.”
Tam tứ ngũ lục đỡ trán, ai nấy đều muốn nói: Nhị sư huynh, hay là huynh đổi phòng với bọn đệ đi….
Khi Giang Trừng đang cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều rất bình thường, Liên Hoa Ổ nghênh đón một vị khách không mời mà đến, Kim Tử Hiên.
TBC
*******************
Tui cảm thấy, chương này nên tên là “Mất ngủ” thì đúng hơn! Vì sao 2 ng ra sức mà ng chịu khổ lại là Trừng?
Lam Vong Cơ chắn nước thủy quỷ hất lên người Ngụy Vô Tiện, không phải vì sợ thủy quỷ tấn công Tiện, mà là sợ nước làm ướt áo khiến Tiện lộ hàng nha!
Khi Trừng cảm thấy mọi chuyện bình thường thì Kim Tử Hiên tới.

Dĩ nhiên tỷ phu sẽ phá vỡ sự bình thường giả tạo này của Trừng.

Tỷ phu đang cảm thấy áp lực!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.