Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 23
Edit: Nynuvola
“Trước tiên cậu hãy thực hiện một bài chạy cự ly ngắn để lấy đà, chạy lộ trình thẳng trước rồi chuyển sang khúc cua.
Tiếp theo huy động sức mạnh của cánh tay và chân nhảy vượt qua xà.
Nghiêm túc nghe kỹ lời tôi đó, Hoa Hành.”
Thúc Thần đứng cách tấm đệm nhảy cao không xa, kiên nhẫn giải thích những yếu tố cần thiết cho mục nhảy cao.
Hoa Hành đứng trước mặt hắn ngẩng đầu, hơi thất thần.
Thúc Thần hỏi: “Nãy giờ tôi nói cái gì rồi?”
Thấy Hoa Hành ngắc ngứ, hắn nói: “Suy nghĩ linh tinh gì đấy? Thích nhìn tôi đến vậy à?”
Bọn họ đứng trên sân vận động, đa số mọi người lúc này đều đang luyện tập trên đường chạy nhựa, Thúc Thần quay lưng về phía đám đông, vẻ mặt nhàn nhạt, không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.
Nhác thấy Hoa Hành đang cúi đầu không dám nhìn mình, có người xấu hổ vì bị phát hiện, bối rối vì bị đương sự túm được, Thúc Thần trộm nghĩ, hóa ra cậu thật sự thích hắn.
Nhìn cái kiểu kia e là có nói tiếp cũng không hiệu quả, thế nên Thúc Thần bèn buộc chặt dây giày của hắn, tự làm mẫu cho Hoa Hành xem một lần.
Hắn đứng yên rồi bắt đầu chạy lấy đà và nhảy qua xà, mỗi động tác đều dứt khoát trơn tru, không chút sơ sót nào, Hoa Hành nhìn tới không chớp mắt.
Tấm đệm và nệm quân dụng màu xanh lục hơi díu lại, Thúc Thần không chịu rời khỏi, hắn lùi về sau một chút rồi vẫy tay với Hoa Hành, ra hiệu bảo cậu nhảy.
Hoa Hành hít sâu một hơi, chạy theo con đường mà mới nãy Thúc Thần chạy, dùng sức bật người lên nhưng nhanh chóng kéo theo cả thanh chắn ngang rơi xuống.
Thanh chắn lăn hai vòng rồi nằm ra đất đầy đáng thương, còn Hoa Hành đập vào tấm đệm nảy lên hai lần.
Đau thì không đau mấy, chỉ là hơi thần người ra.
Cậu hoàn hồn nằm im, ngước lên nhìn khuôn mặt của Thúc Thần đang không ngừng đánh giá cậu.
Góc độ này khá kỳ quặc, có điều Thúc Thần nhìn kiểu gì cũng đều rất đẹp trai, mặt hắn không có biểu cảm nào, nhưng đôi con ngươi ẩn hiện ý cười.
Hắn vui vẻ.
Sự nhận thức này khiến cậu cũng vô thức hào hứng theo, hòa tan cảm giác ngượng ngùng khi lần đầu tiên nhảy cao thất bại thảm khốc.
Thúc Thần vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào má Hoa Hành, xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay nhanh chóng lan truyền đến tận trái tim hắn.
Tại sao lúc trước hắn lại thấy cậu lạnh nhạt và khó tiếp cận nhỉ?
Rõ ràng người này mềm yếu như thế, ngay cả lớp vỏ bảo vệ bên ngoài kia cũng đầy mong manh dễ vỡ.
Hắn khẽ khàng rút tay về: “Chạy lấy đà cần phải tăng tốc, sau đó dồn sức lực, đừng sợ đụng trúng thanh chắn, luyện thêm vài lần nữa.”
Khi cuộc sống của một người phong phú bận rộn, mọi chuyện sắp xếp kín mít thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, giống như con cá trượt khỏi khe đá, chưa ai kịp phản ứng nó đã đột ngột vụt đi rồi.
Hoa Hành phải chăm chỉ học tập, lưu tâm nhiều môn, sắp xếp thời gian hợp lý để làm bài tập, xem lại bài vở và ghi chép, về nhà còn giặt giũ quần áo, tự lo cho sinh hoạt hằng ngày của bản thân và muốn giành ra thêm chút thời gian ở cùng Thúc Thần.
Hai tuần cứ thế mà trôi vèo đi, Hoa Hành vẫn chưa kịp nhận ra rằng ngày mai không có tiết.
Nhất Trung trước giờ luôn học bù vào thứ bảy, nhưng tuần này chỉ học có ba ngày, thật khiến người khác không khỏi hoảng hốt.
Buổi sáng thứ năm trong lớp đã ồn ào náo nhiệt, một đám học sinh la hét thất thanh như bầy khỉ xổng chuồng.
Lão Hà ghé mắt vào phòng học, dùng ánh nhìn khinh miệt liếc đám nhóc trong lớp, đoạn dẫn theo mọi người ra sân vận động.
Lễ khai mạc còn có thể gọi là quần ma loạn vũ, năm một và năm hai đều mặc những bộ trang phục kỳ lạ, tựa hồ một đại hội cosplay quy mô lớn.
Trông xa xa còn thấy mấy nhóm học sinh mặc quần áo của bốn thầy trò Đường Tăng đính kèm hai người sắm vai bạch long mã.
Khi mang phích nước đi ngang qua một lớp năm hai khoa tự nhiên, cả đoàn bị sương trắng lượn lờ bao phủ, cơ mặt đám học trò cuối cấp đều tê rần.
Mãi cho đến lúc xem được màn trình diễn máy bay không người lái, mọi người mới dần bình tĩnh lại.
Chờ các hạng mục thi đấu chính thức bắt đầu, nhóm người từ từ tản ra.
Thi đấu, làm cổ động viên hay tự chơi phần của mình, những chuyện như vậy rất hiển nhiên.
Lão Hà bảo đám học trò của mình đừng về lớp học—— Ông hy vọng chúng có thể thư giãn một chút.
Thế nên Hoa Hành trơ mắt nhìn mấy bạn học chẳng biết lôi ở đâu ra một tờ đề, đặt trên đầu gối, không thèm để ý xung quanh mà ngồi giải bài.
Thúc Thần liếc cậu vài lần, khẽ nói: “Muốn đi dạo không?”
Hoa Hành ngoan ngoãn đứng lên, cũng không hỏi hắn đi đâu.
Thúc Thần dắt cậu về hướng luyện nhảy xa, đây là bộ môn thi đấu ngày hôm nay của họ.
Lúc hai người chen vào đám đông, thấy rõ ràng một nam sinh đang lùi về sau lấy đà để nhảy, vẻ mặt nghiêm túc, động tác chuẩn mực.
Người kia nửa ngồi xuống xoay cổ tay, dừng lại rồi xoay tiếp, lại dừng, giống như phải làm đủ công đoạn chuẩn bị mới được.
Những người vây xem đều chìm trong bầu không khí căng thẳng này, ngay cả thở cũng không dám, chờ nam sinh kia nhảy xong.
Bỗng thấy nam sinh hít sâu một hơi, tay giơ lên, vươn chân chạy tới, cậu ta sắp nhảy!
Hoa Hành đứng trước nam sinh kích động nghểnh cổ.
Sau đó thanh niên nọ quỳ xuống, đầu cúi chạm đất, tư thế quỳ tiêu chuẩn này đã mãi mãi lưu lại trong máy quay của các thành viên ban thông tin ở trường.
Lúc Triệu Minh lên sân khấu, mọi người bốn phía hô hào rất cuồng nhiệt, thầy giáo ghi điểm cũng cười, khiến cậu ta bất giác cười theo.
Nhưng động tác của Triệu Minh không hề láo nháo, nhảy lần sau lại xa hơn lần trước.
“Làm tốt lắm, Triệu Minh!” Bạn bè trong lớp đứng đối diện Hoa Hành và Thúc Thần, hưng phấn vẫy tay với Triệu Minh.
Cậu ta vui vẻ đáp lại, cũng phất tay với họ, thấy Thúc Thần và Hoa Hành đứng lẫn trong đám đông bèn giơ tay vẫy vẫy hai người.
Thúc Thần mỉm cười gật đầu trong khi Hoa Hành có chút ngắc ngứ không biết phải làm sao.
Cậu do dự muốn chào hỏi với Triệu Minh nhưng không rõ phải hành động thế nào.
Không đợi cậu đáp lại, Triệu Minh đã quay đầu nhìn điểm của giáo viên.
Trong lòng Hoa Hành chợt sinh ra một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Ăn trưa xong, Thúc Thần kéo Hoa Hành trở về ký túc xá.
Hoa Hành vốn còn tưởng rằng Thúc Thần muốn làm này nọ gì đó, kết quả lúc về tới phòng hắn tiện tay cầm một cuốn sách đọc, miệng thì bảo cậu lên giường ngủ.
Hoa Hành cởi áo ngoài ngồi trên giường, lén lút quan sát Thúc Thần.
Hắn lật dở một trang, đột nhiên mở miệng: “Không ngủ à?”
Hoa Hành hoảng sợ, vội trùm chăn ngượng ngùng nói: “Ngủ.”
Thúc Thần ngẩng đầu trừng cậu một cái: “Buổi chiều nay cậu phải thi nhảy cao, nghỉ ngơi cho tốt.”
Hoa Hành cảm thấy lời nói của hắn như có ẩn ý.
Buổi chiều vừa đến, nơi nhảy cao đã có rất nhiều người vây xem, so với buổi sáng còn nhiều hơn, đông đúc chật chội như nêm cối, chỉ có thể thấy từng lớp dày đầu tóc đen của mọi người.
Nhất thời Hoa Hành thật sự muốn ôm số báo danh bỏ của chạy lấy người.
Nhưng Thúc Thần không cho cậu kịp làm gì cả, hắn nắm chặt cánh tay Hoa Hành, kéo cậu đi đến chỗ thí sinh đang xếp hàng.
Tất cả vận động viên nhảy cao đều là nam sinh cao gầy, có không ít soái ca, thời gian ngắn ngủi nhưng mức đánh giá cao, tiếng vỗ tay cổ vũ xung quanh chưa từng gián đoạn.
Hoa Hành đứng đằng sau, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Thúc Thần vô cùng buồn cười, vươn tay ôm cậu, dáng dấp anh em tốt hơi ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Lúc tập cậu nhảy đều khá ổn, phải tự tin lên, có được không nào?”
Hoa Hành gật đầu.
Thúc Thần nhìn đôi môi khô nứt của cậu, xoay người ra ngoài tìm bình nước, đưa Hoa Hành uống mấy ngụm.
Giây phút nghe thấy trọng tài gọi tên mình, Hoa Hành hít sâu một hơi, tay chân tiến lên cũng bủn rủn vô lực, dạ dày co thắt như bị cục đá đè nặng lên.
Cậu đứng ở vạch xuất phát, nội tâm không khỏi lo lắng, cứ nhìn về phía sau mãi.
Thúc Thần đang lẫn trong đám người, nữ sinh bên cạnh đang trộm ngắm hắn mà tầm mắt hắn chỉ dừng nơi Hoa Hành, trên mặt mang theo ý cười, giống như muốn nói: “Nhảy đi, cố lên.”
Nụ cười kia khác với ngày thường, tuy rằng không rõ khác nhau chỗ nào, nhưng bản thân cậu luôn cảm thấy không giống trước.
Tựa hồ nụ cười này là dành riêng cho mình cậu.
Tảng đá lớn trong lòng Hoa Hành rơi xuống đất, cậu quay người lại chạy lấy đà, dồn sức rồi bật cao người.
Bóng dáng của thiếu niên trên không trung phác họa nên một đường cung xinh đẹp, góc áo hơi xốc lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ.
Tuy trời đã bắt đầu vào đông nhưng vẫn thấp thoáng ánh mặt trời.
Ánh nắng vàng kia đổ xuống, không nóng rẫy nhưng đủ sáng rọi, phủ quanh người Hoa Hành một tầng nhiệt quang.
Cậu nhảy qua rồi chạy lại, giống một chú cún đáng yêu đang quay về tìm chủ nhân.
Thúc Thần khoác thêm áo đồng phục lên người cậu, còn sờ sờ đầu cún nhỏ.
Trọng tài không ngừng điều chỉnh độ cao, thanh chắn ngang ngày càng cao, Hoa Hành từ thành thạo trở nên cực kỳ cẩn thận, cuối cùng cũng chạm đến giới hạn.
Ánh mắt cậu nhìn thanh chắn rơi rơi trên mặt đất, đi thẳng tới chỗ của Thúc Thần.
Hắn đang nói gì đó với một nữ sinh cầm máy ảnh, Tiền Giai, Triệu Minh và nhiều bạn học khác lập tức chạy lại quây quanh Hoa Hành.
“Hoa Hành, cậu giỏi ghê á!” Tiền Giai hào hứng.
Triệu Minh vỗ đốp đốp vào vai cậu, sức lực cực mạnh, thiếu chút nữa làm cậu khuỵu cả đầu gối.
Đây là trải nghiệm mà xưa giờ cậu chưa từng thử qua, được bạn bè xúm xít, còn nhận lời khen của họ.
Hoa Hành đỏ mặt.
Thúc Thần đứng bên cạnh nhìn.
Trong nháy mắt kia, trên sân vận động truyền đến tiếng ồn ào vang dội, đám đông đều yên lặng lùi xa, chỉ để lại lời trêu ghẹo và Hoa Hành đứng đó với khuôn mặt ửng hồng, tạo nên một bức tranh vui tươi sáng ngời.
Cô bạn cầm máy ảnh đã rời đi, Thúc Thần lôi di động ra, điều chỉnh tiêu điểm vào mặt Hoa Hành, phóng to lên, khẽ bấm lách tách, để khung cảnh này trở thành vĩnh cửu..