Bạn đang đọc Vọng Thần Hoa – Chương 22
Edit: Nynuvola
Không khí lạnh lẽo âm thầm xâm chiếm, khi Hoa Hành ra khỏi cửa, gió đông thổi qua khiến cậu rùng cả mình.
Mùa đông tới rồi.
Ông nội hoa đầu hẻm mặc chiếc áo bông rách cũ lâu đời, vừa trông thấy cậu liền cầm mấy cái bánh bột đã xếp sẵn trên xe đưa qua.
“Cầm lấy, giữ ấm tay!”
Hoa Hành nhận bánh, ném tiền vào cái hộp giấy dưới xe của ông.
Ông nội lớn tuổi rồi, thị lực không tốt lắm, giờ phút này ông đang cố hết sức ngẩng cổ đánh giá Hoa Hành.
“Gầy quá.”, Ông đau lòng nói, “Đừng học tập quá độ, phải ăn nhiều một chút.”
Hoa Hành nghe ông ca thán mãi, sau đó mới cầm bánh rời đi.
Ông nội Hoa làm bánh vừa thơm vừa mềm, cầm trong tay nóng hầm hập, cái lạnh bốn phía đều bị xua tan vài phần.
Cậu chậm rãi ăn và đi đến trường.
Năm nay mùa đông khá lạnh, Hoa Hành ăn mặc rất mỏng manh, đi trên đường chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá.
Khoảnh khắc Thúc Thần đứng dậy nhường đường cho cậu ngồi xuống, vô tình đụng phải tay Hoa Hành, lạnh đến mức hắn phải nhíu mày.
Chỉ chốc lát sau lão Hà cầm theo chiếc bình giữ nhiệt lớn màu đen bước vào, nhìn mọi người trong lớp bằng ánh mắt giám thị sắc bén.
Thấy tất cả đều nghiêm túc đọc sách, ông hài lòng mở cái nắp, thổi bớt hơi nóng uống ngụm trà, quăng ra tin tức chấn động.
Lão Hà nói: “Thứ năm, thứ sáu và thứ bảy tuần sau sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa đông.”
Cả lớp khe khẽ xì xào bàn tán, có hào hứng, cũng có nhàm chán.
Lão Hà tiếp tục mắt điếc tai ngơ với đủ loại nghị luận: “Lớp đầu lớp hai chú trọng thành tích, lớp cuối cấp chú trọng tham dự.
Tự nguyện báo danh, đừng ảnh hưởng học tập.”
Nói xong ông giao lịch đăng ký cho Triệu Minh, thong thả ung dung rời đi.
Triệu Minh vậy nhưng cực kỳ hưng phấn, cầm phiếu điền bắt đầu chỉ điểm giang sơn.
Lão Hà chân trước vừa bước ra khỏi phòng học, giây sau sau lưng Triệu Minh đã vây đầy người.
Cuộc chạy đua từng ngày với thời gian kèm theo cuộc sống học tập quá căng thăng, bất cứ hoạt động nào cũng mang ý nghĩa được nghỉ ngơi và thư giãn.
Tiền Giai cảnh giác nhìn ra cửa, xác định lão Hà thật sự đi rồi mới quay đầu hỏi: “Thần ca, Hoa Hành, hai người báo danh hạng mục gì vậy?”
Hoa Hành có chút khó xử.
Cậu từ trước đến nay độc lai độc vãng, cũng không tham gia hoạt động tập thể nào của lớp.
Dần dà, mọi người tự biết ý không hỏi cậu nữa.
Bạn cùng bàn Tiền Giai là Vương Tĩnh Khê vươn tay vỗ vỗ bạn, nhỏ giọng nói: “Không phải ai cũng muốn báo danh đâu!”
Cô vốn có ý tốt, sợ rằng hai người không giỏi thể thao.
Dù sao ở mấy lớp trước Hoa Hành hoạt động thể thao xong lập tức quay về lớp học, cũng không nán lại chơi bóng với mấy nam sinh khác.
Thúc Thần thì cuối cấp mới chuyển đến đây, lúc này tiết thể dục đã bị hủy bỏ.
Tiền Giai không hề bận tâm, nói: “Mấy môn vận động của Thúc Thần rất giỏi.”
Vương Tĩnh Khê: “Sao cậu biết được?”
Hoa Hành nhìn qua Tiền Giai, nội tâm cũng góp vui nói đúng vậy, sao cậu biết.
Tiền Giai cười thần bí: “Thì biết thôi, đúng không, Thần ca?”
Thúc Thần gật đầu.
Triệu Minh cầm phiếu chạy tới tìm Thúc Thần, dáng vẻ vội vã cứ như con tinh tinh lớn đang vui vẻ tìm đồ ăn trong thế giới động vật vậy.
“Đại thần cậu đăng ký hạng mục gì thế?!” Nhìn biểu cảm của cậu ta căn bản không thèm suy nghĩ xem liệu Thúc Thần có am hiểu lĩnh vực này không.
Hắn cầm phiếu báo danh lên xem, trên đó viết tên tuổi lung tung lộn xộn rối nùi, không có gì bất ngờ khi mục chạy 3000 mét trống hoác.
Thúc Thần viết tên mình dưới ô chạy 3000 mét, vẻ mặt của Triệu Minh như hận không thể hôn hắn một cái.
“Cậu muốn ghi danh 3000 mét?” Hoa Hành nhỏ giọng xác nhận.
Chạy 3000 mét rất mệt.
Thúc Thần cười nói: “Thể lực của tôi tốt lắm.”
Hắn nhìn cậu, ánh mắt vô tình hữu ý lập lờ.
Hoa Hành bắt được ý tứ đùa giỡn của hắn, nội tâm không khỏi nhớ đến một ít hình ảnh, chọn cách im lặng thay cho câu trả lời.
Không ngờ Triệu Minh vẫn chưa buông tha cậu: “Hoa Hành đăng ký gì nhỉ?”
Hoa Hành không nghĩ bản thân sẽ bị gọi tên, mất tự nhiên nói: “Còn, còn có mục nào thiếu người à?”
Triệu Minh gật đầu, cực kỳ quen thuộc nhét phiếu đền vào tay cậu.
Triệu Minh nghiêm túc: “Hoa Hành gầy gầy, có thể ghi danh nhảy cao đó.”
Thúc Thần nói tiếp: “Thân thể cũng rất mềm dẻo linh hoạt.”
Hoa Hành trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhưng gạt bỏ ẩn ý trong lời nói của Thúc Thần qua một bên, hai người bọn họ thật sự không sai.
Hơn nữa bạn bè xung quanh cũng đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cậu chăm chú.
Hoa Hành nhìn mọi người, cầm lấy cây bút trịnh trọng viết xuống tên mình.
Triệu Minh mở miệng hoan hô, cầm phiếu báo danh đi hãm hại thêm những người khác.
Đám liền đông tản ra, Tiền Giai cũng đuổi theo Triệu Minh để thảo luận.
Thúc Thần ngước mắt ngắm cậu, trong đó xen lẫn cả khích lệ.
Hai người không nói gì nhưng bầu không khí tựa hồ thoáng ẩn thoáng hiện từng luồng cảm xúc xao động.
Hoa Hành cúi đầu nhìn cây bút cầm trong tay.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia hoạt động tập thể.
Dường như có chút lạ lẫm, Hoa Hành nghĩ..