Vọng Môn Nhàn Phi

Chương 36: Hạ dược?


Bạn đang đọc Vọng Môn Nhàn Phi – Chương 36: Hạ dược?


Một loạt tiếng bước chân cùng âm thanh huyên náo của mọi người truyền đến, trên cỏ hai người Quân Vinh Lâm cùng Mục Tử Vi không thể không nghe được. Mục Tử Vi hoảng sợ mở to hai mắt, không để ý tới Quân Vinh Lâm còn đang dây dưa, bối rối đứng lên kéo lại quần áo, chỉ thấy nàng sợ tới mức hồn cũng bị dọa cho chạy mất. Quần áo nàng không biết từ lúc nào thì đã bị rách nát nhăn nhúm, toàn thân đều là màu hồng hồng tím tím do dấu hôn để lại.

Quân Vinh Lâm thật là không có làm đến bước cuối cùng, nhưng những cái nên làm đều đã làm. Mục Tử Vi giận đến tím mặt, nhíu mày trừng mắt nhìn Quân Vinh Lâm, miệng run run lại cố nén không mắng.

Quân Vinh Lâm cũng nhìn nàng một cái, mày cũng từ từ nhíu lại, đối với biểu cảm này của nàng thấy thật sự khó coi, suy nghĩ một chút lại thấy chính mình vừa hôn khắp thân thể của nàng mới cảm thấy có chút khó chịu.

“Lâm ca ca, ngươi chắn giùm, Vi Nhi đi trước!” Mục Tử Vi không để ý hắn hiện tại là cao hứng hay là như thế nào, thầm nghĩ nếu cái dạng này của mình bị bắt gặp thì xong đời. Sốt ruột tính lên tiếng xong sẽ chạy.

Mục Thanh Lê làm sao để làm nàng chạy, không do dự từ trong bụi cỏ nhảy ra, vui cười đối diện với kinh hãi sững sờ của hai người nói: “Như thế nào? Làm xong rồi muốn chạy a?”

Mục Tử Vi vừa nghe làm sao đoán không ra ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ở một bên xem từ lâu, những người đó cũng là nàng mang đến! Nghĩ đến đấy tức giận ngập đầu, chỉ vào Mục Thanh Lê há mồm muốn mắng, ngay sau đó lại nhịn xuống, xoay người bỏ chạy đi.

“Hừm.” Mục Thanh Lê khẽ cười, nhặt lên một miếng đá ném trúng vào huyệt vị trên đùi Mục Tử Vi, nhìn nàng ngã xuống.

Đám người phía sau rốt cục cũng đến, nhìn một màn trước mắt từng đợt từng đợt tiếng kinh hô vang lên.


Mục Tử Vi sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ đảo quanh, hai hàng nước mắt liền túa ra, thê lương nhìn Mục Thanh Lê lên án nói: “Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ ngươi là vì sao? Ngươi…… Ngươi hạ dược ta cùng An Vương, ngươi…… Ngươi có ý gì! Ô ô, Vi Nhi rốt cuộc làm sai cái gì. Ô ô……”

Toàn bộ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mục Thanh Lê, không ít kẻ đang vui sướng khi người gặp họa.

Quân Vinh Lâm mày càng nhăn chặt, ánh mắt nhìn Mục Tử Vi có chút phức tạp. Hắn không biết nàng lại biến hóa như vậy? Nàng hiện tại như vậy chính là thiện lương Vi Nhi kia sao?

“Ta hạ dược?” Mục Thanh Lê cười lạnh, nếu nàng muốn giả bộ, vậy giả bộ càng phải đáng thương một chút đi. Vài bước đi tiến lên, “Ba!” Một tát ngay trên mặt Mục Tử Vi, lạnh giọng hỏi: “Ta hạ dược?”

“Ô…… Đại tỷ tỷ!” Mục Tử Vi trong lòng cười lạnh, đắc ý. Lần này liền nhịn không nổi nữa? Hãy chờ xem, mọi người nhất định đều cảm thấy ta nói mới là đúng!

Mục Thanh Lê rõ ràng nhìn thấy đắc ý ghen ghét trong ánh mắt nàng,“Hừ hừ” cười hai tiếng, trực tiếp ngồi trên thân thể của nàng, trở tay “Ba ba ba ba –” âm thanh da thịt làm người ta nhức nhối liên tục vang lên.

Nhìn Mục Thanh Lê bộ dáng càng đánh càng hăng say, quyền quý tử nữ ở đây đều bắt đầu run lên, không thể tin mắt mình. Này, Mục Thanh Lê này làm sao có thể làm như vậy, rất bá đạo! Hoàn toàn không nói đạo lý!


“Nói a! Ta hạ dược sao? Hay không phải ta hạ dược?” Mục Thanh Lê thu hồi tay lại, một cước đá xuống mới đứng lên, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống nàng.

“Ô, đừng…..” Mục Tử Vi không hề để ý hình tượng té trên mặt đất, bộ dáng thành đầu heo, mọi người cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng.

“Mục Thanh Lê!” Lưu Ngọc Yến trong đám người rốt cục phục hồi tinh thần lại, phẫn nộ hướng Mục Thanh Lê kêu lên: “Có kẻ đánh người như ngươi vậy sao? Tử Vi là muội muội ngươi a! Ngươi chẳng những hạ dược nàng còn đánh nàng như vậy!”

Mục Tử Vi trên mặt đất hừ hừ vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng tất cả mọi người đều tin là tiểu tiện nhân này hạ dược.

Mục Thanh Lê không chút nào để ý lại đá một cước vào Mục Tử Vi, ngửa đầu, vuốt môi: “Ta đánh thì thế nào? Ngươi làm gì ta?”

Ngông cuồng! Bá đạo! Điêu ngoa!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, thật đúng là không có ai có thể làm gì nàng.

Mục Thanh Lê nhìn nhìn bộ dáng đầu heo của Mục Tử Vi, tâm tình sảng khoái cười vài tiếng, sau đó nói: “Ngươi nói ta hạ dược? Cửu công chúa, Tấn vương, các ngươi cùng ta đều nhìn thấy nàng cùng An Vương yêu đương vụng trộm như thế nào, đi ra làm chứng nào?”


Lời này vừa nói ra, mọi người kinh hãi, Tấn vương cùng cửu công chúa cũng thấy được? Chẳng lẽ là Mục Tử Vi nói dối?

Mục Tử Vi toàn thân cứng ngắc.

Cửu công chúa Quân Phi Vũ sắc mặt đỏ lên, nhìn nhìn Mục Thanh Lê lại nhìn xem Mục Tử Vi, cúi đầu nói: “Thanh Lê tỷ tỷ không hạ dược, Thanh Lê tỷ tỷ cùng ta còn có Tấn vương ca ca cùng một chỗ, nhìn thấy, nhìn thấy An Vương ca ca cắn, cắn nàng.” Ngón tay nho nhỏ chỉ hướng Mục Tử Vi.

Mọi người lại nhìn về phía Quân Vinh Sanh.

Quân Vinh Sanh cười yếu ớt khẽ gật đầu.

Thanh danh Tấn vương ở trong giới quyền quý Đông Tống vốn có tiếng tốt, một cái gật đầu này của hắn, tất cả mọi người không có một chút hoài nghi, ánh mắt lại nhìn hướng Mục Tử Vi nhất thời trở nên quỷ dị. Giả bộ! Tất cả vừa mới đều là do nàng giả bộ!?

Vẻ mặt Lưu Ngọc Yến cũng không thể tin.

“Ô! Ô ô –” Mục Tử Vi rốt cuộc bất chấp, sợ tới mức thật sự khóc lên. Tại sao có thể như vậy, Tấn vương, Tấn vương làm sao có thể nhìn thấy! Hắn thấy được, hắn thấy được ta xấu như vậy, làm sao bây giờ! Ánh mắt nhìn đến khuôn mặt Mục Thanh Lê, một sự ghen ghét mãnh liệt đốt cháy lòng nàng, không lấy khí lực từ nơi nào, mạnh mẽ đứng dậy, toàn thân tự nhiên ngưng tụ thành một chưởng hướng về Mục Thanh Lê, thét chói tai the thé: “Tiện nhân! Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi!”

“A –” Mọi người kinh hãi.


Mục Thanh Lê tùy ý né đi, “Phanh” một cước đã đá nàng ra ngoài.

Mục Tử Vi giống như quả cầu bị đá đi, trẹo đầu liền hoàn toàn hôn mê. Mặt đầu heo, quần áo không chỉnh tề, hơn nữa bộ dáng té xỉu này làm ọi người nhìn thấy thật sự khó coi.

Mục Thanh Lê trừng mắt, nhìn về phía Quân Vinh Lâm, khinh miệt nói: “An Vương, ta đã nói rồi sẽ làm các ngươi hữu tình thành thân thuộc, làm gì không chịu nổi như vậy ? Hiện tại là yến tiệc chúc mừng ngoại công ta, thế này chẳng những là đã đánh mất thể diện hoàng gia ngươi, cũng không chừa thể diện cho ngoại công ta. Bộ dáng như quỷ phong lưu háo sắc giống ngươi như vậy, thực làm cho người ta chẳng muốn thấy.” Khoát tay, cười thuần lương vô hại, ý bảo hắn nhìn xem Mục Tử Vi, lại nói: “Tử Vi là nhân tình của ngươi, cái này giao cho ngươi, ta sẽ không phụng bồi.” Xoay người nghênh ngang mà đi, chỉ lưu lại bóng dáng linh lung tinh tế.

Quân Vinh Lâm đáy mắt vừa tức giận lại căm phẫn, gầm nhẹ vài tiếng, mắt đỏ trừng hướng đám người vây xem.

Mọi người thần sắc khác nhau, đa số cười nhạo, chậm rãi tản ra rời đi. Trong đám người Lam Tú Ngọc tức giận đến mặt xanh mét, móng tay bấm mạnh vào trong lòng bàn tay. Bên người thỉnh thoảng lại có khác phụ nhân cười nhạo cùng ánh mắt trêu tức nhìn nàng, Hàn Cơ cơ thiếp của đại học sĩ mỉm cười nói: “Lam tiểu thiếp, ngươi cũng chớ quá xúc động. Không hổ là nữ nhi của ngươi, nhìn xem, làm cho An Vương say mê háo sắc như thế, không kém ngươi bao nhiêu, hảo nữ nhi a.” Phụ nhân chung quanh cũng cười rộ lên.

Lam Tú Ngọc cười không nổi, khóe mắt run run, trong mắt chỉ thấy tơ máu rét lạnh, cười nói: “Hàn cơ quá khen, thật đúng là khiến ngươi hâm mộ. Ai chẳng biết ngươi làm thiếp đã hơn sáu năm, đại học sĩ ghé viện ngươi cũng chỉ mười ngón đầu ngón tay đếm lại. Ha ha ha ” Phẫy phẫy ngón tay một chút, cười duyên nhìn mặt Hàn Cơ xanh mét, lại bồi thêm một câu: “Cũng là, hoa tàn ít bướm, vô sắc vô tri, nam nhân thích mới là lạ.”

“Hừ!” Hàn Cơ cười lạnh, trừng mắt nhìnnàng: “Ngươi ngay tại này đắc ý, ta không có răng nanh mỏ nhọn như ngươi vậy, để xem ngươi thu dọn tàn cuộc lần này như thế nào!” Phất tay thật mạnh áo mà đi, tay áo này cố tình chạm đến trên mặt Lam Tú Ngọc.

Lam Tú Ngọc có cảm giác các nàng vừa nhìn lại cười cho đã mới rời đi, thẳng đến khi nhìn không thấy bóng dáng các nàng mới thu lại khuôn mặt tươi cười. Mặt tái nhợt, nghiến răng nghe mà phát lạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.