Vọng Môn Nhàn Phi

Chương 35: Yến tiệc [hạ]


Bạn đang đọc Vọng Môn Nhàn Phi – Chương 35: Yến tiệc [hạ]


“Tiểu Lê Nhi nói không sai, rất có khí thế.” La Kình Thiên trong lòng vừa cao hứng vừa cảm khái. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn Mục Thanh Lê, một đôi mắt dạt dào ý cười xinh đẹp giống như nương nàng. Sờ sờ đầu của nàng, đè thấp âm thanh nhẹ giọng thở dài: “Ngươi quỷ nha đầu này rốt cuộc có hiểu hay không.” Thất khiếu linh lung tâm* được thiên hạ, đáng tiếc rất đơn thuần thiện lương. Hiểu được này thế gian lá mặt lá trái**, lại không thèm đếm xỉa đến.
Mục Thanh Lê nhìn ánh mắt hắn mê ly, đoán rằng hắn có thể là xuyên thấu qua nàng nghĩ tới những người khác, cũng không nói gì, cầm lấy chén rượu trước mặt đưa lên miệng thường (thưởng thức, chắc mới ngửi ngửi xíu) một ngụm.

“Ba” Một chưởng chụp cái đầu nho nhỏ của nàng, La Kình Thiên đã khôi phục thái độ bình thường, bắt lấy chén rượu trong tay, trừng mắt nói: “Còn tuổi nhỏ, uống rượu cái gì!”

Mục Thanh Lê nhất thời cảm giác da đầu ngứa ngứa, lại cùng hắn trừng mắt nhìn nhau, nói cứ như là đúng rồi: “Không phải ngoại công luôn nói ‘Luôn theo ý ngươi, có khí thế của ta’ sao? Ta là tôn nữ (cháu gái) ngoại công, phải có phong thái ngoại công! Ăn thịt há to mồm ăn, uống rượu mở to mồm uống, ngoại công chẳng lẽ không thích?” Nhìn bộ dáng La Kình Thiên trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được phá ra cười “Xì”, cuối cùng một tiếng đã muốn hoàn toàn là dí dỏm khẩu khí: “Không đúng sao?”

“Quỷ nha đầu! Quỷ nha đầu!” La Kình Thiên đánh cũng không được, mắng cũng không xong, bất đắc dĩ cười.

Mục Thanh Lê thân thủ đoạt lại chén rượu của hắn, cùng chạm với hắn, vẻ mặt chính khí: “Lê Nhi kính ngoại công một ly, ngoại công uy vũ!” Không đợi hắn đáp lại, đã ngửa đầu uống sạch.

La Kình Thiên muốn ngăn cũng không ngăn được, lắc đầu cười, “Hảo! Có Tiểu Lê Nhi một câu này, ngoại công uống!” Lòng tràn đầy vui mừng uống cạn chén rượu này.

Lúc này, những người khác cũng tiến đến kính rượu. Mục Thanh Lê ngây người một hồi liền cảm thấy không thú vị, đột nhiên một bàn tay trắng noãn nhỏ bé tiến vào, giật giật góc áo nàng. Bên tai còn có tiếng nói nho nhỏ trong trẻo cô gái: “Thanh Lê tỷ tỷ, Thanh Lê tỷ tỷ!”

Mục Thanh Lê quay đầu nhìn lại, một thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm một bên, khi nhìn thấy Mục Thanh Lê thấy được mình, liền vui vẻ nở nụ cười. Nữ hài (bé gái) thoạt nhìn cũng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn, mắt hạnh xinh đẹp cùng cái mũi nhỏ, mặc váy màu xanh nhạt, trông như một cái cây vừa đón mưa xong lại hứng nắng, đáng yêu rực rỡ vô cùng.

Nàng ta nghĩ không ai nhìn thấy nàng ta đang lén lút, trên thực tế những động tác của nàng ta đều bị mọi người trong này thấy rõ.


Quân Vô Cung thanh âm lúc này truyền xuống: “Tiểu Lê Nhi cũng đi chơi đi, Tấn vương, mang muội muội ngươi cùng đi chơi.”

Quân Vinh Sanh chậm rãi đứng lên, gật đầu đầu. Tao nhã đi đến bên người nữ hài tử cùng Mục Thanh Lê, khẽ cười nói: “Cửu công chúa, ngươi kéo như vậy, sẽ làm xiêm y Mục đại tiểu thư hư mất.”

Tiểu cô nương, cũng chính là cửu công chúa Quân Phi Vũ vừa nghe lời này liền sợ tới mức vội vàng thu lại tay nhỏ bé, mặt đỏ lên, liên tục lắc đầu: “Ta, ta không phải cố ý, ta chỉ là muốn cùng Thanh Lê tỷ tỷ chơi đùa thôi.”

Quân Vinh Sanh sờ sờ đầu nàng để trấn an, nghiêng mắt ôn nhuận nhìn về phía Mục Thanh Lê, mỉm cười mời: “Bên ngoài ánh trăng rất đẹp, Mục đại tiểu thư có thể nguyện ý cùng ta đi ra ngoài ngắm?” Tay áo bị kéo kéo, thấy thần sắc Quân Phi Vũ cầu xin chờ đợi, giọng cũng trở nên thân cận: “Cửu công chúa cũng rất muốn đi chơi cùng Mục đại tiểu thư.”

Mục Thanh Lê vui vẻ đáp ứng. Đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài.

Bên ngoài phần lớn đều là con của các thị thiếp, ruột thịt cũng có, chỉ là so với trong đại điện thì ít hơn, phần lớn tuổi tác xấp xỉ nhau.

Trong cung điện tuy rằng cũng có khối băng lạnh***, nhưng không thể so với bên ngoài. Mục Thanh Lê tinh thần sảng khoái mỉm cười, nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy ý cười bên môi Quân Vinh Sanh, tươi cười kia rõ ràng lộ ra thông tin ‘Sớm biết sẽ như thế này mà’.

(Chỗ này ta muốn chú thích thêm một xíu: Vì diễn tiến thời gian trong truyện đang là mùa hè => nóng => để băng giống quạt hơi nước thời hiện đại ^^)

Mục Thanh Lê ngẩn ra, sau đó cười cười. Khó trách hắn bằng hữu nhiều như vậy, tinh tế hiểu lòng người thực làm cho người ta thích.

Quân Vinh Sanh thẳng thắng nói: “Hôm nay không khí khô nóng, cũng may ban đêm còn chút ít gió mát. Mục đại tiểu thư cảm thấy thế nào?” Đồng tử nhợt nhạt mà bỡn cợt khẽ chuyển động một chút, tựa như hổ phách lóng lánh thấu triệt u quang, “Mục đại tiểu thư có hứng thú cùng đi hưởng gió không?”


“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!” Quân Phi Vũ sốt ruột kêu to.

“Hảo.” Mục Thanh Lê vốn tưởng đi một mình, bất quá có hắn dẫn đường cũng miễn đi loạn.

Trăng thanh gió mát, bóng đêm từ từ tràn về.


Quân Vinh Sanh nhìn nữ tử bên người, bất quá vừa mới đến tuổi cập kê, thiếu nữ mười bốn tuổi hãy còn non nớt, váy màu hồng nhạt trên thân thể nàng càng thêm mềm mại. Khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng như càng thêm phát sáng, tựa như hoa quỳnh đêm đang nở trên sông. Phù dung sớm nở tối tàn, Tao nhã không gì so sánh nổi.

Trước đây chưa bao giờ cảm thấy nàng xinh đẹp như vậy, đôi đồng tử kia mỗi khi nhìn qua đều giống như có thể thấu triệt lòng người, trong sáng băng thanh, muốn nói mà thôi. Nếu lớn lên một ít, mê hoặc bao nhiêu con người?

Mục Thanh Lê bị hắn nhìn có chút lâu cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, quay đầu nhìn lại, liền thấy đồng tử hắn trong sâu thẳm có tia sáng, trên da thịt tuyết trắng, làm cho người ta hãm sâu vào, không thể giãy dụa. Mục Thanh Lê ngẩn ra, giật mình. Hắn suy nghĩ cái gì?

Quân Vinh Sanh cũng nhận thấy chính mình thất thố, giấu đi thần thái đáy mắt, ra vẻ tự nhiên tùy ý, mỉm cười mở miệng muốn nói, nhưng đột nhiên truyền vào lỗ tai là âm thanh làm cho hắn ngừng lại.

“Ngô…… Ngô, Lâm ca…… Ca ca, chậm một chút……”

“Loạt xoạt” âm thanh vật liệu may mặc ma sát cùng mặt cỏ truyền đến.


Mục Thanh Lê cước bộ dừng lại, khóe miệng nổi lên một chút châm chọc. Mục Tử Vi, Quân Vinh Lâm, này hai người thật đúng là không biết trời cao đất dày, dám trong này yêu đương vụng trộm? Còn lại để mình chứng kiến được, thật là oan gia ngõ hẹp?

Quân Vinh Sanh thân thể cũng bất động, nhìn nàng một cái.

Quân Phi Vũ không rõ vì sao đột nhiên ngừng, bên tai cũng nghe một ít mơ mơ màng màng âm thanh, không khỏi kêu lên: “Tấn vương ca ca, kia…… Ngô!” Một bàn tay che miệng nàng, Quân Vinh Sanh thấp giọng nói: “Cửu công chúa, xuỵt.”

Quân Phi Vũ mở to hai mắt nhìn, sắc thái bên trong đều là ngạc nhiên kinh hỉ, kéo tay Quân Vinh Sanh xuống, lại lắc lư đứng lên, đè thấp âm thanh vui vẻ kêu:“Tấn vương ca ca, ta muốn xem, ta muốn xem.”

Quân Vinh Sanh nhìn về phía Mục Thanh Lê.

Mục Thanh Lê tay thả tùy ý, trong mắt hiện lên giảo hoạt: “Đương nhiên muốn xem.” Nếu bọn họ dám yêu đương vụng trộm, như vậy nên thừa nhận tất có hậu quả này. Cơ hội đưa đến trước mắt, nàng không thể buông tha.

Quân Vinh Sanh sóng mắt nhẹ nhàng lan ra, vỗ vỗ đầu Quân Phi Vũ, hứng thú dạt dào ôm nàng mà cước bộ không tiếng động tiêu sái đến ẩn nấp một địa phương, đẩy bụi cỏ ra, lập tức nhìn thấy cảnh sắc phóng đãng bên trong.

Trên cỏ, Quân Vinh Lâm giống như phát cuồng ôm hôn Mục Tử Vi, quần áo trên người Mục Tử Vi đều bị xé nát, thần sắc vừa khoái hoạt lại có lo lắng.“Tê kéo” Một tiếng, xiêm y trước ngực nàng bị xé rách, lộ ra cái yếm có hoa văn hoa sen. Quân Vinh Lâm mắt đỏ lên, thân thủ đem cái yếm kéo lên, một tay cầm mềm mại trước ngực, cắn một cái.

“A ~” Mục Tử Vi kêu sợ hãi một tiếng.

“……” A! Quân Phi Vũ mặt đỏ lên, thiếu chút nữa kêu đi ra, miệng lại bị Quân Vinh Sanh bịt kín.

“Lâm ca, ca, không cần ~ ngươi làm sao vậy? Chậm một chút, Vi Nhi, a, Vi Nhi đau ~” Mục Tử Vi cắn môi, thân thủ đẩy đẩy ngực Quân Vinh Lâm, trong ánh mắt tràn ngập thượng kinh hoảng. Này…… Đây là làm sao vậy? Lâm ca ca không phải vẫn thực thương tiếc nàng sao? Chỉ cần nàng muốn ngừng, hắn nhất định sẽ ngừng! Vì sao hôm nay cố tình như vậy? Nơi này, nơi này nếu như bị phát hiện!

Không được!


Mục Tử Vi không dám tưởng, tay đẩy Quân Vinh Lâm thủ cũng dùng sức một chút, âm thanh nhu thuận: “Lâm ca ca, Vi Nhi, Vi Nhi sớm muộn gì đều của ngươi. Ngươi không nên gấp gáp a!” Cảm giác được Quân Vinh Lâm động tác chậm lại một ít, nàng không ngừng cố gắng: “Lâm ca ca, ngươi cùng đại tỷ tỷ hôn ước còn chưa có giải, Vi Nhi, Vi Nhi thật sự…… A! Lâm ca ca, ngươi làm cái gì!?”

“Rẹt” xé quần của nàng, Quân Vinh Lâm mắt đỏ ngầu khẽ ngẩng đầu, khàn khàn gầm nhẹ: “Không cần nhắc tới nàng.”

Mục Tử Vi hoảng sợ, vội vàng thét chói tai: “Vi Nhi không nói, không đề cập tới, Lâm ca ca, ngươi, ngươi không cần! Vi Nhi nếu không còn thân xử nữ, như vậy……”

Quân Vinh Lâm lạnh lùng mà giận nói: “Ta không làm đến cuối cùng.” Xuống tay càng thêm thô lỗ.

Mục Tử Vi nghe xong này nói mới thở phào một hơi, cũng không còn sợ gì liền cùng hắn dây dưa một chỗ.

Mục Thanh Lê dù có hứng thú nhìn, quay đầu nhìn về phía Quân Vinh Sanh, hỏi: “Bên cạnh ngươi hẳn là có ám vệ hoặc là thuộc hạ linh tinh nhỉ?”

Quân Vinh Sanh gật đầu, nhìn của lưu quang trong ánh mắt nàng tràn đầy màu sắc. Nàng có thể làm cái gì?

Mục Thanh Lê bỡn cợt nói: “Phái người đi ra bên ngoài thỉnh mọi người đến đây.”

Quân Vinh Sanh nhìn hai người đang cao hứng trên mặt cỏ, lại nhìn Mục Thanh Lê, cười nhạt: “Mục đại tiểu thư nghĩ ta sẽ giúp ngươi?”
Mục Thanh Lê liếc mắt,“Giúp hay không giúp?”

Quân Vinh Sanh nhẹ giọng mỉm cười nói: “Mục đại tiểu thư không cần quên ân tình lần này của ta.” Tay làm một động tác, đã phái người đi thỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.