Đọc truyện Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục – Chương 17: Thị trấn Luxgish
Ngay buổi tối hôm đó, Bùi Phương Thảo đã chuyển hết đồ đạc cần thiết qua nhà Trần Văn Lâm đang thuê. Nàng chọn một căn phòng tại tầng dưới, còn Trần Văn Lâm thì vẫn ở tầng trên. Cho dù không ngại, nhưng hai người dù sao cũng là hai kẻ độc thân, nhà rộng như vậy, nếu còn không phải là người yêu, thì người tầng trên người tầng dưới là tốt nhất.
Có lẽ vì ăn mừng kiếm được công việc mới, và cả 1 Vàng kia nữa, Bùi Phương Thảo mua rất nhiều trái cây, nước ngọt về cất trong tủ lạnh, nàng còn mang sang đây bộ xay sinh tố hay xài hồi còn bán quán nước, nói rằng chơi game nhiều ít ra ngoài thì nên bổ sung trái cáy hoặc sinh tố cho cơ thể khỏe mạnh hơn.
Trần Văn Lâm cũng không có ý kiến gì, mặc dù đã được Yriel thế giới đưa cho 10% thực lực của nhân vật tại Yriel thế giới, thêm cả thời gian qua hắn cũng chăm chỉ bồi bổ cơ thể. Nhưng mà hai năm cày thuê thiếu thốn, tổn hại thân thể không phải trong thời gian ngắn là có thể bù đắp được. Hơn nữa bình thường hắn cũng khá lười, không có tập luyện thể thao gì, dùng trái cây bù cũng không sao.
Trần Văn Lâm lúc sắp xếp đồ đạc hộ Bùi Phương Thảo còn thấy nàng mang theo cả mấy quyển sách chỉ làm quản lý nhà hàng, cửa hàng này nọ. Hẳn là hồi trước nàng cũng có ước mơ mở một nhà hàng, hoặc cửa hàng của riêng bản thân.
………
Ba ngày sau, cuối cùng Trần Văn Lâm đã đến Thị Trấn Luxgish. Mặc dù chỉ là Thị Trấn, nhưng nơi này có vẻ rất phồn hoa, tường thành cao phải tầm 50 mét, một con hào rộng khoảng 4 mét bao xung quanh tường thành, lính canh vô cùng cẩn mật, có vài đoàn Trọng Kỵ Binh đi tuần xung quanh tòa thành này. Ở phía xa xa bên phải Thị Trấn Luxgish, hắn thấy một doanh trại quân đội khá lớn nằm ở đó, có lẽ chính là doanh trại quân đội của Vương Quốc White Wing, vừa để bảo vệ Thị Trấn Luxgish khỏi quân đội Light Elve đảo Yshin, vừa coi như là tai mắt trông coi Thị Trấn Luxgish. Có bãi chăn nuôi vài triệu chiến mã, không phải là nơi bình thường được.
Bên ngoài tòa thành này cũng rất nhộn nhịp, có lẽ trong thành là chỗ của những nơi quan trọng, còn đại đa số cư dân của Thị Trấn Luxgish đều sinh sống bên ngoài tòa thành. Người dân nơi này có vẻ khá là giàu có, đa số điều là làm nghề buôn bán, dựa vào việc thường xuyên có các thương gia lớn đến mua trang bị, vũ khí và chiến mã mà làm giàu.
Ở đây giống như một Thị Trấn thương mại vậy, cực kỳ phát triển về buôn bán. Dù sao thì gia tộc Luxgish cũng chỉ thắt chặt bên trong thành trì chính của họ mà thôi, còn ở bên ngoài thành, ngươi mang kiếm, pháp trượng, áo giáp, cung nỏ, đao, thương đến bán cũng chẳng sao. Khách hàng của gia tộc Luxgish chủ yếu là những thương đội lớn, Lãnh Chúa, quý tộc. Và còn cả White Wing Vương Quốc nữa.
Ở ngoài cho dù ngươi bán thế nào, thì cũng chỉ là bán lẻ cho những du hiệp kia thôi, ở đó chẳng ai đủ sức mua số lượng lớn vũ khí hay trang bị cả. Mà những cửa hàng bên ngoài, cũng chỉ đủ sức cung cấp lẻ tẻ, không thể so với gia tộc Luxgish được.
Đi vào trong khu đông người, Trần Văn Lâm mới biết được rằng doanh trại tư nhân Trọng Kỵ Binh của gia tộc Luxgish nằm ngay trong khu buôn bán này, đồng thời họ cũng phái ra khoảng 1000 người tuần tra bên ngoài khu dân cư, còn bên trong là do Hộ Vệ 5000 người của gia tộc Luxgish bảo đảm an ninh, duy trì trật tự và luật lệ của gia tộc Luxgish.
Đám người Trần Văn Lâm tiến đến gần cổng thành chính liền bị một đoàn Trọng Kỵ Binh chặn lại kiểm tra, khi hắn nói muốn đến đây giao dịch trang bị, vũ khí và chiến mã với Lãnh Chúa Luxgish, hơn nữa còn mang thân phận chứng minh mình cũng là một Lãnh Chúa thì mới được cho vào trong.
Bình thường thương đội hoặc quý tộc thường, căn bản không được phép mang theo binh lính tiến vào bên trong thành trì, nhưng mà Lãnh Chúa là ngoại lệ. Lãnh Chúa là quý tộc có tước vị được đích thân White Wing Quốc Vương phong đất, được phép sỡ hữu tư binh, lập pháp luật trên đất của mình, nên cho dù là một Lãnh Chúa bình thường nhất, hay là Lãnh Chúa mất đất đi chăng nữa, thì vẫn là tầng lớp cao quý của White Wing Vương Quốc.
Lãnh Địa của Lãnh Chúa thường đều nằm ở những khu vực xa xôi, hẻo lánh, nằm khá gần biên giới, nhằm trợ giúp White Wing Vương Quốc chống lại quân đội người Light Elve hoặc quân đội của Vương Quốc khác. Nên mỗi Lãnh Chúa đi đến bất kỳ nơi nào trên Vương Quốc phụ thuộc đều nhận được sự tôn trọng. Trần Văn Lâm mặc dù hiện tại chỉ là Lãnh Chúa Thôn Markham mà thôi, nhưng thân phận của hắn vẫn là Lãnh Chúa, xứng đáng được gia tộc Luxgish tôn trọng, nên hắn mới được phép mang số lượng nhỏ tư binh của mình tiến vào thành chính của Thị Trấn Luxgish.
Đoàn người Trần Văn Lâm có tới 14 người là binh sĩ, nên cho dù là trên đường đi, cũng bị Trọng Kỵ Binh theo sát. Khi hắn vừa vào trong thành, thì thấy một cô gái xinh xắn tóc vàng, dáng người cao gầy, mặc đồ Pháp Sư, tay cầm Pháp Trượng chạy đến. Hắn nghĩ một chút liền nói với đám binh sĩ của mình:
– Là người quen, để cô ấy đến gặp ta.
– Vâng thưa Lãnh Chúa đại nhân.
Cô gái xinh xắn kia chạy tới liền hỏi:
– Văn Lâm hả, là bạn đúng không?
Nghe giọng nói quen thuộc, không phải Bùi Phương Thảo thì là ai, Trần Văn Lâm cười nói:
– Là mình nè. À đúng rồi, ở đây bạn phải gọi mình là Jake nha. Nhớ đó, nếu không thì lộ hết. Ở trong này mình cũng gọi bạn là Helen.
Bùi Phương Thảo gật đầu nói:
– Jake, mình nhớ rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu? Mà đây là binh lính của bạn à? Đúng là Đệ Nhất Lãnh Chúa có khác, thật là oai.
Trần Văn Lâm xác nhận:
– Là binh sĩ của mình đó. Bây giờ bạn đi theo mình, có chuyện cần làm. Lát nữa bạn cứ im lặng đi theo là được, mọi chuyện cứ để mình lo. Mình có chuyện quan trọng cần bàn với Lãnh Chúa của Thị Trấn Luxgish, tạm thời chưa lên quan đến công việc của bạn lắm. Đến khi xong việc, rời khỏi đây, mình sẽ đưa tư liệu cho bạn nghiên cứu, rồi hỗ trợ mình quản lý lãnh địa.
Bùi Phương Thảo gật đầu nói:
– Yên tâm đi, mình nhớ rõ. Không nói gì là được. À mà mình tìm hiểu rồi. Bạn đúng là nổi tiếng thật đó, không biết bao nhiêu người đang cố gắng tìm bạn, ai cũng nghĩ bạn là người của Liên Bang hoặc Đế Quốc. Hì hì, ai nghĩ được Đệ Nhất Lãnh Chúa Jake Markham trong truyền thuyết lại là một người Đại Nam nhỏ bé chứ.
Trần Văn Lâm cười nói lại:
– Cứ để họ đoán thôi, chẳng làm sao cả, chỉ cần hai chúng ta biết là đủ rồi. Mình là người Đại Nam càng tốt, càng khó bị lộ diện. Với lại cho dù họ có tìm ra mình, cũng chẳng biết cách tìm được loại lệnh bài đó đâu. Mình cũng chỉ là ngẫu nhiên với may mắn mới tìm được thôi.
Bùi Phương Thảo nghi hoặc hỏi lại:
– Bạn cũng không biết thật à? Mà hình dạng của bạn trong này khác thật. Bên ngoài thì có cao một chút, nhưng mà gầy ơi là gầy. Trong đây thì cơ bắp thế, đúng là ăn gian.
Trần Văn Lâm liếc mắt phản đối:
– Đâu phải do mình chứ. Tộc Nerz ai cũng to cao kiểu này cả. Mà bạn cũng đâu giống. Làm gì cao đến 1 mét 75 thế này.
– Hừ, bên ngoài mình cao cũng không kém đâu.
– Ừ thì không kém, tầm 3 mét chia 2 thôi.
……
Trần Văn Lâm quan sát thử những binh sĩ Trọng Kỵ Binh này, khi nhìn thấy thông tin trang bị, hắn vô cùng kinh ngạc, toàn bộ đều là trang bị phẩm chất màu Lam 3 sao.
Trọng Kỵ Binh Luxgish
Tên:……
Tuổi: 34
Chức nghiệp: Kỵ Binh.
Cấp: 25.
Trang bị: Trọng Giáp Luxgish, Trường Kiếm Luxgish, Khiên Kỵ Binh Luxgish, Trường Thương Luxgish, Bao Tay Hợp Kim Luxgish, Giày Hợp Kim Luxgish, Mũ Giáp Luxgish,…
Thuộc tính đủ bộ Lam 3 sao Trọng Kỵ Binh Luxgish: Loại bỏ hoàn toàn sát thương cuae tất cả các mũi tên có phẩm chất dưới Lam 3 sao được bắn ra từ cung tên có phẩm chất dưới lam 3 sao. Kháng 70% sát thương phép thuật của Pháp Sư cấp 35 trở xuống. Những vũ khí cận chiến phẩm chất Lam 1 sao trở xuống không thể xé bỏ lớp giáp.
Lam 3 sao, thuộc tính cộng dồn thật sự kinh khủng, thảo nào người của Thị Trấn Luxgish không sợ quân đội Light Elve. Đúng là hình người xe bọc thép chính hiệu.
Bên trong thành chính của Thị Trấn Luxgish thì vô cùng vắng vẻ, không hề nhộn nhịp như phía bên ngoài. Trong này không có các cửa hàng, quán ăn, nhà nghỉ.
Trong này chỉ có các tòa nhà hành chính, hoặc nơi ở cho quan viên Thị Trấn Luxgish sinh sống, ngoài ra còn có các đài tưởng niệm các đời Lãnh Chúa Luxgish, bia tưởng niệm binh sĩ hi sinh trong chiến tranh, tượng thờ Thần Chiến Tranh Zeta, tượng thờ Thần Alren – vị thần tạo ra Nhân Loại,. Còn có Nhà Nguyện, Viện Pháp Sư, Tinh Tượng Đài.
Quảng trường duyệt binh, kho vũ khí, trang bị và cả Lâu Đài Lãnh Chúa, nơi mà Lãnh Chúa Luxgish và đa phần người nhà gia tộc Luxgish sinh hoạt.
Lớn nhất phải kể đến khu rèn trang bị và áo giáp của gia tộc Luxgish, cho dù có tường cao bao quanh, nhưng vẫn có thể thấy khói bụi nổi lên từ những lò rèn trong đó, nhìn sơ qua mặt trước, Trần Văn Lâm đoán bên trong chắc phải có đến cả nghìn lò rèn chứ không ít. Gia tộc Luxgish thu nhập dựa vào bốn thứ: Mỏ Vàng, cung cấp số lượng lớn trang bị chiến tranh, bán chiến mã và thu thuế khu chợ bên ngoài. Trong đó nổi danh nhất chính là cung cấp trang bị chiến tranh và bán chiến mã, nên việc có rất nhiều lò rèn là chuyện hiển nhiên.
Còn về phần bãi nuôi ngựa, chắc chắn là bí mật mà chỉ có cao tầng gia tộc Luxgish biết nằm ở đâu. Hàng triệu chiến mã, số lượng cực kỳ khổng lồ, không thể nằm bên trong tòa thành này được.
Trên đường đi, Trần Văn Lâm không khỏi cảm thán sự giàu có và hùng mạnh của Thị Trấn Luxgish, không biết bao giờ Lãnh Địa Markham của hắn mới có thể phát triển như vậy được. Quy mô này không phải trong thời gian ngắn là có thể làm ra, hẳn là gia tộc Luxgish cần rất nhiều thế hệ để có thể phát triển lãnh địa của mình được như hiện tại.
Từ Trần Văn Lâm, 14 binh sĩ Thôn Markham, hiện tại có thêm Bùi Phương Thảo, số lượng tăng lên thành 16 người. Dưới sự hộ tống của Trọng Kỵ Binh Thị Trấn Luxgish, Trần Văn Lâm và Bùi Phương Thảo được đưa đến một tòa nhà khá lớn, nghe nói đây chính là Sảnh Chính, nơi tiếp khách của Lãnh Chúa Luxgish. Còn về phần binh sĩ Thôn Markham, thì phải đứng ở phía bên ngoài chờ, trong này là nơi tiếp đón khách quý của Thị Trấn Luxgish, binh sĩ chắc chắn là không được mang vào.
Trần Văn Lâm và Bùi Phương Thảo chờ đợi cũng không lâu lắm, một người trung niên cao lớn, ăn mặc quý phái tiến đến hỏi:
– Ta chính là Blade Luxgish, Lãnh Chúa Thị Trấn Luxgish. Ngài hẳn chính là Lãnh Chúa Jake Markham. Nghe nói ngài tìm ta có việc?