Đọc truyện Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục – Chương 16: Người ở chung
Chuyện Bane đánh bại hai Trinity và một Dedza, hay việc cuối cùng Urn xuất hiện, Trần Văn Lâm đều không biết, hiện giờ, hắn đang trên đường tiến về Thị Trấn Luxgish, chỉ còn ba ngày nữa là sẽ đến nơi.
Trên đường tìm hiểu được, Thị Trấn Luxgish mặc dù chỉ có 10000 binh lính, nhưng được xem là một thế lực rất đáng gờm. Lãnh Chúa Luxgish là người cực kỳ quan tâm về vấn đề quân sự, gia tộc Luxgish có một bãi chăn nuôi chiến mã rất lớn, lên đến hàng triệu con, họ có mỏ Kim Loại cao cấp, mấy mỏ Vàng, Bạc và Đồng.
Giàu có như vậy, nên quân đội tư nhân của Thị Trấn Luxgish 10000 người toàn bộ đều là thuần một sắc Trọng Kỵ Binh. Ngoài 10000 kỵ binh, họ còn có hộ vệ 5000 người, chủ yếu là hộ vệ chuyên điều khiển các loại vũ khí công thành hoặc thủ thành. Ngoài ra, ví Thị Trấn Luxgish là một vị trí quan trọng, cung cấp lượng lớn chiến mã cho White Wing Vương Quốc, nên Quốc Vương White Wing còn đặc biệt phái 10000 binh sĩ đến trú đóng bảo vệ Thị Trấn Luxgish, một phần cũng là giám sát.
Trọng Kỵ Binh là loại binh sĩ mang giáp kim loại từ đầu đến chân, kể cả chiến mã, không sợ cung tên và phép thuật mang sức mạnh trong tầm chống đỡ của giáp. Nên Thị Trấn Luxgish mặc dù nằm ở vùng khá hẻo lánh, nhưng loài Light Elve vẫn không thể chiếm lấy nơi này được.
Binh sĩ Light Elve chủ yếu là Cung Thủ, Pháp Sư, hoặc Kiếm Sĩ, đối đầu với Trọng Kỵ Binh của Thị Trấn Luxgish thì đúng là gặp khắc tinh.
Tìm hiểu thấy Thị Trấn Luxgish có rất nhiều chiến mã, Trần Văn Lâm vô cùng vui mừng. Hắn hiện giờ cực kỳ thiếu chiến mã để thành lập Kỵ Binh, theo Agatha Maskin đến tìm Luxgish hắn cũng không hi vọng mua được nhiều chiến mã, có lẽ chỉ cần vài chục con là đã may mắn lắm rồi. Bây giờ có hy vọng có thể mua được số lượng lớn chiến mã, hi vọng thành lập Kỵ Binh có thể nhanh chóng hoàn thành, có chiến mã, thời gian từ Thị Trấn Luxgish trở lại lãnh địa của hắn cũng sẽ nhanh hơn nhiều.
Thời gian trôi qua, Trần Văn Lâm nghe thấy thông báo đã hết tám tiếng, hắn liền rời khỏi Yriel thế giới.
Đứng dậy tập luyện vài động tác cơ bản, Trần Văn Lâm cũng không thấy buồn ngủ lắm, dù sao thì hiện tại hắn cũng đã quen lối sinh hoạt theo giờ đăng nhập Yriel thế giới. Trước khi vào Yriel thế giới là hắn đã ngủ đủ mười tiếng rồi.
Lần này Trần Văn Lâm quyết định cần tìm người giúp đỡ hắn quản lý lãnh địa, một mình hắn quả thật rất quá sức, nhất là như lần này, có việc phải ra ngoài thời gian dài, chỉ có thể để mặc lãnh địa tự phát triển. Mặc dù không có vấn đề gì, nhưng vẫn không hợp ý hắn được. Nhất là sau này khi lãnh địa phát triển lớn hơn, hắn càng cần người giúp đỡ.
Hiện tại Trần Văn Lâm có thể tin tưởng được, chỉ có một mình Bùi Phương Thảo mà thôi. Thời gian qua, gần như cứ hai ba ngày là hắn lại gặp Bùi Phương Thảo tán chuyện một lần, dù sao thì bình thường hết tám giờ đăng nhập, cũng không có gì làm, hắn liền đi tìm người bạn duy nhất này giải tỏa tâm tình. Dù sao thì đối mặt với một đám chuyên dùng nắm đấm như người tộc Nerz, cũng rất mệt mỏi, mặc dù nghe lời, nhưng chuyện gì cũng phải căn dặn rất kỹ càng.
Trần Văn Lâm đến phòng Bùi Phương Thảo gõ cửa, không lâu sau liền thấy bạn cùng phòng của nàng ra mở cửa. Đến đây nhiều lần rồi, nên cũng không lạ gì nhau, hắn chào hỏi xong liền nói:
– Phương Thảo đâu? mình tìm bạn ấy có chút chuyện.
Cô bạn kia liền nói:
– Nó đang ra ngoài mua đồ ăn, Lâm đợi chút nó về giờ.
Không lâu sau, Bùi Phương Thảo mang theo chút rau, thịt chưa chế biến về phòng, nhìn thấy Trần Văn Lâm liền cười nói:
– Vừa đến à? Ở lại tí nữa ăn cơm luôn, mình chuẩn bị nấu ăn nè.
Trần Văn Lâm thấy thế liền nói:
– Bạn cất đồ vào tủ lạnh đi, hôm nay mình mời cả ba bạn đi ra ngoài ăn tiệc.
Cô bạn lúc nãy mở cửa cho Trần Văn Lâm nghe vậy liền cảm thán:
– Đúng là cựu tuyển thủ chuyên nghiệp nha, bây giờ giàu rồi. Mới kiếm được khoản nào à?
Trần Văn Lâm gật đầu cho qua nói:
– Ừ, cũng được kha khá, lăn lộn không tệ lắm mà. Mấy bạn đi cho vui nha.
Bùi Phương Thảo cũng không ngại, dù sao thì cả đám cũng biết Trần Văn Lâm trong Yriel thế giới làm ăn không tệ lắm, từ một game thủ nhà nghèo, bây giờ có thể thuê nguyên một căn nha hai tầng lớn. Mời ăn một buổi quả thật là chẳng sao cả.
Cả đám đến một quán ăn gần đó, ăn uống vui vẻ xong, Trần Văn Lâm kêu Bùi Phương Thảo qua nhà thuê của hắn có chút chuyện cần nhờ. Mà thời gian gần đây, Bùi Phương Thảo cũng đã đến nhà hắn chơi mấy lần, không hề lạ lẫm gì nên cũng không phản đối.
Về đến nhà, Trần Văn Lâm liền đi hỏi:
– Bây giờ bạn làm gì trong Yriel thế giới, gia nhập với Bang Hội nào chưa?
Bùi Phương Thảo nghe hỏi vậy liền ỉu xìu:
– Gà mờ như mình thì ai dám nhận vào Bang Hội chứ, vẫn làm người khai thác vật liệu thôi, cố mãi mới lên được cấp 11, có điều, bây giờ giá Đồng cao hơn nhiều rồi, nhưng vì cày cấp, thành ra mình kiếm còn được ít tiền hơn trước.
Trần Văn Lâm hỏi tiếp:
– Bạn biết quản lý không? Sơ sơ thôi cũng được.
Bùi Phương Thảo nghe vậy liền nói:
– Có việc cho mình à? Quản lý mình cũng học gần hai tháng thôi. Có việc không, mình sẽ cố.
Trần Văn Lâm gật đầu nói:
– Đúng là mình có chuyện cần bạn giúp đỡ. Nhưng mà bạn không được để lộ ra, nếu mà mình bị biết, thì mấy tập đoàn lớn kia không bỏ qua cho mình đâu.
Lần này thì Bùi Phương Thảo lại có vẻ chần chờ:
– Nguy hiểm vậy à, hay là thôi. Mình không cần biết cũng được.
Trần Văn Lâm thấy vậy không khỏi bật cười:
– Đúng là rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần bạn không nói cho ai biết là được mà. À mà trong game, bạn dùng tính danh thật hay giả?
Bùi Phương Thảo thở phào nói:
– Mình dùng tên giả, bề ngoài cũng khác. Do chọn khác khu nên mấy người bạn cùng phòng cũng không biết nhân vật của mình là ai đâu.
Trần Văn Lâm nghe thế càng yên tâm hơn, không do dự nữa, hắn liền đi vào việc chính:
– Mình cần bạn hỗ trợ mình quản lý lãnh địa, cũng đơn giản thôi, ban đầu mình cũng không quen, nhưng chỉ một thời gian sau là quen ngay. Mình cũng chỉ có mình bạn là tin tưởng được, nên chỉ bạn là giúp được mình được thôi.
– Ồ, quản lý lãnh địa hả, mình sẽ cố gắng. Mà bạn cũng ở Seval à.
Trần Văn Lâm gật đầu:
– Mình cũng ở Seval, bạn đủ Đồng để đi Truyền Tống Trận không?
Bùi Phương Thảo ngại ngùng nói:
– Không đủ, tốn 1 Bạc lận đó, có bao nhiêu Đồng mình đều bán hết rồi.
Trần Văn Lâm cười nói:
– Không sao, tên nhân vật của bạn là gì, để mình chuyển qua.
Bùi Phương Thảo nhanh chóng nói:
– Nhân vật của mình tên là Helen Zilch, cấp 11, chức nghiệp Nguyên Tố Pháp Sư, khu vực Seval. Hì hì, giao dịch Đồng nhiều rồi nên mình cũng rõ chuyện này mà.
Trần Văn Lâm nhắm mắt một lát rồi nói:
– Mình chuyển qua cho bạn 1 Vàng rồi đó. À đúng rồi, nhân vật của mình thì hẳn là bạn cũng biết, chính là Jake Markham đó.
Bùi Phương Thảo ngơ ngác hỏi:
– Jake Markham là tên nhân vật của bạn à? Nổi tiếng lắm à. À mà sao bạn có nhiều Vàng thế, 1 Vàng, là nhiều lắm đó.
Lần này đến lượt Trần Văn Lâm ngơ ngác theo hỏi:
– Đệ Nhất Lãnh Chúa, hạng 1 cấp độ, bạn không biết à?
Bùi Phương Thảo ồ lên:
– Wow, hạng 1 cấp độ, bạn nói thật à?
Trần Văn Lâm hỏi lại:
– Thế bạn biết OneEW Edgar Winter không?
Bùi Phương Thảo hỏi lại:
– OneEW Edgar Winter là ai? Cũng giống bạn à?
Bó tay, đúng là gà mờ. Trần Văn Lâm không lăn tăn mấy vấn đề này nữa mà nói:
– Tốt rồi, ngày mai bạn kiếm một tòa thành trì rồi dùng Truyền Tống Trận chuyển đến Thị Trấn Luxgish nha. Ở đó chờ mình tầm ba ngày là mình sẽ tới. Đúng rồi, tiền lương mỗi tháng của bạn sẽ là 5 Vàng, có thể dùng vào bất kỳ việc gì bạn muốn.
Bùi Phương Thảo lặp lại coi như tự nhắc:
– Thị Trấn Luxgish, ba ngày. Được, mình biết rồi. Tên nhân vật của bạn là Jake Markham đúng không, mình nhớ. Mà thôi mình về đây. Mình muốn tìm hiểu thêm để còn chuẩn bị việc quản lý lãnh địa nữa. Gặp lại bạn sau.
Trần Văn Lâm đưa Bùi Phương Thảo ra ngoài, như nhớ thêm gì đó rồi nói:
– Nếu muốn, bạn dọn qua đây ở cũng được, cho tiện, cũng không bị lộ thân phận nữa.
Bùi Phương Thảo cũng là người hiểu chuyện, nghe Trần Văn Lâm dặn việc này quan trọng và cần giữ bí mật như vậy, nàng cũng không ngại cái gì gọi là một trai một gái ở chung nhà, dù sao thì căn nhà này rất rộng, ở cùng cũng chả sao. Ở cùng hai người bạn kia, lộ ra thì hỏng việc lớn. Công việc Trần Văn Lâm cho nàng tiền lương quả thật cực kỳ cao, 5 Vàng, tương đương với 50000 Đồng, với tỉ giá 1 Đồng đổi lấy 20 MoE như hiện tại, thì tương đương với mỗi tháng nàng kiếm được 1000000 MoE, một khoản tiền khổng lồ mà trước đây Bùi Phương Thảo không dám nghĩ đến, cho dù có cố gắng cả đời, chưa chắc nàng đã kiếm đủ số tiền đó. Nên nàng rất trân trọng công việc này.
Bùi Phương Thảo đồng ý luôn nói:
– Ừ, hôm nay mình sẽ dọn qua đây cho tiện. Ở bên kia mà làm việc cho bạn cũng không ổn lắm, dù sao thì cũng cần bí mật mà.
Trần Văn Lâm dặn thêm:
– Bạn mang quần áo thôi nha, bên này đầy đủ cả rồi. Ha ha, sau này có người nấu cơm cho rồi, cũng không cần suốt ngày đi ăn quán nữa, mình cũng chán cơm quán lắm rồi.
Bùi Phương Thảo trêu lại:
– Thế có thưởng thêm tiền làm đầu bếp không?
– Ầy, có chứ.
……
Trở về phòng, Bùi Phương Thảo cũng không muốn tốn nhiều thời gian, liền sắp xếp quần áo vào vali.
Hai người bạn cùng phòng thấy vậy, một người cực kỳ ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, mày chuẩn bị đi đâu à?
Bùi Phương Thảo cũng không dấu diếm mà nói thẳng:
– À, tao qua bên nhà Lâm ở, bạn ấy vừa thuê tao làm việc trong Yriel thế giới. Qua đó ở cho tiện với công việc luôn ấy mà.
Một cô bạn khác nghe thấy vậy liền chế nhạo:
– Có thật là thuê làm việc không? Hay chúng mày chuẩn bị cưới luôn rồi. Nhanh quá đấy.
Bùi Phương Thảo liền phủ nhận:
– Chỉ là làm việc thôi, không như bọn mày nghĩ đâu. Sau này nếu được, tao cũng nhờ Lâm kiếm việc cho hai bọn mày. Đi khai thác hoài chán lắm.
Hai cô bạn kia nghe thế liền không bám vấn đề yêu đương kia nữa mà nói:
– Nhớ nhá, có việc nhớ kêu bọn tao đó.
– Tất nhiên, được là tao kêu hai bọn mày ngày. Mà thỉnh thoảng sang đó chơi với tao cho vui, cũng gần mà.