Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1012


Bạn đang đọc Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng – Chương 1012


Chương 1397
Cô vừa nói, vừa điều chỉnh giọng: “Nhưng nội quy nhà họ Lục các anh là cho phép cưới vợ lẽ, ông ấy yêu cầu tổ chức họp đại gia đình cũng được sự cho phép, em không có lý do gì để phản đối.”
“Vậy thì em nói trước khi tổ chức đi.

Dù sao thì cũng không phải một mình em là người đưa ra quyết định, còn có mấy người bà cụ, và các chú các thím nữa.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô.
Cô có chút tức giận: “Ông nội là người sáng suốt, biết tính toán mọi việc, thông minh hơn người, đối với bà nội cũng là một lòng một dạ, tại sao lại đặt ra thứ nội quy gia đình như vậy?”
Lục Lãnh Phong dang tay: “Đây không phải cho ông nội đặt ra, mà là do ông cụ đặt.”
Dáng vẻ của Hy Nguyệt vô cùng phẫn nộ: “Ông cụ lúc đó sống ở thời dân quốc, có thể có đến ba, bốn vợ, nhưng bây giờ đã là thế kỷ thứ hai mươi mốt rồi, pháp luật đã đưa ra quy định là chế độ một chồng một vợ.


Hiện tại ở nước chúng ta tỷ lệ nam nữ đang mất cân bằng một cách nghiêm trọng, số người độc thân đến ba mươi mốt triệu người, nếu như tất cả những người giàu có quyền lực như các anh đều lấy đến ba, bốn vợ, vậy số lượng người độc thân sẽ càng gia tăng hơn nữa, những người đàn ông không có tiền biết phải sống sao đây, chẳng lẽ đều trở thành hòa thượng hết sao?”
Mặc dù đã được thăng cấp đến đỉnh của Kim Tự Tháp, nhưng lập trường của cô vẫn là khuynh hướng rộng rãi hướng về quần chúng lao động.
Sau khi một người trở nên giàu có thì không thể quên cội nguồn, không thể quên công ơn sinh thành ra mình!
Lục Lãnh Phong lấm tấm mồ hôi: “Không nên vì một trường hợp đặc biệt mà cho rằng tất cả mọi người đều như thế, đàn ông nhà họ Lục bọn anh vẫn rất tự biết hạn chế.

Sở dĩ ông nội không bỏ đi nội quy này là bởi vì sau khi ông cụ đặt ra nội quy, cũng đã đặt ra một quy tắc, mỗi thế hệ thừa kế của nhà họ Lục có thể bổ sung, hoàn thiện đối với nội quy của dòng họ, nhưng nội quy mà ông cụ đặt ra thì một trăm năm cũng không thể thay đổi được.”
Hy Nguyệt tức hộc máu, sự bá đạo của người nhà họ Lục chắc chắc là do di truyền.
“Một trăm năm? Từ đó đến nay đã qua bao nhiêu năm rồi?”
“Đã được tám mươi năm rồi.” Lục Lãnh Phong nhún vai.
“Vậy phải hai mươi năm nữa em mới thoát khỏi cái nội quy này!” Hy Nguyệt cười lên hai tiếng.

Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu cô, ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều: “Sau này nội quy gia đình, em muốn sửa thế nào, đều sẽ do em quyết định.”
“Đây là lời anh tự nói, không được phép hối hận.” Cô cười tinh quái, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Lục Lãnh Phong lấy một quả cherry đẩy vào miệng cô, ăn xong bỏ hạt ra nói tiếp: “Thím họ lúc còn trẻ không phải là một ngôi sao lớn sao? Tuy rằng bây giờ thím ấy đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn còn rất quyến rũ, chú họ sao lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy chứ, thật là cặn bã quá đi.

Sau này nếu em già đi, anh cũng sẽ ghét bỏ em mà đi tìm cỏ non ở ngoài kia không?”
Lục Lãnh Phong búng vào trán cô: “Anh là người nông cạn như vậy sao?”
Cô hờn dỗi liếc xéo anh một cái: “Không phải bây giờ, nhưng con người đều sẽ thay đổi, sau này về già anh sẽ trở nên như thế nào, em cũng không thể đoán được.”
Anh dang tay kéo cô vào lòng, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Đồ ngốc, không ngờ em lại quan tâm anh đến vậy.”
Đôi mi cong dày của cô khẽ động, lộ ra vẻ gian xảo: “Dù sao em cũng là người phụ nữ bị anh ruồng bỏ, đề phòng trước, ít nhiều cũng tính toán chút thì đó cũng là đều bình thường.

Điều này và chuyện tình cảm không liên quan gì đến nhau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.