Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Chương 11


Đọc truyện Vợ tôi bị tinh thần phân liệt – Chương 11:

“Đúng vậy, cậu diễn viên nhỏ này có năng lực rất mạnh, ứng phó tại hiện trường cũng rất nhanh,” Hiệu trưởng Lưu máu nóng bốc lên đầu, năng lực nhìn mặt nói chuyện cũng vì đó mà giảm đi rất nhiều, “Ngài nhìn xem ánh mắt nhìn người thật sự là không có gì để nói.”
 
“Đi được rồi.” Giang Dự Thành ngắt lời ông ta.
 
Không nói thêm nhiều hơn một chữ, ngay cả không kiên nhẫn muốn đuổi khách cũng biểu đạt đầy đủ.
 

 
Hiệu trưởng Lưu cũng vội nói: “Vậy được, trước mắt tôi về đã. Bạn học Tiểu Trình sẽ sớm tỉnh thôi. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng nóng vội quay về trường học, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”
 
Sau khi Phương Mạch Đông làm xong thủ tục trở về, Giang Dự Thành đang đứng ngoài cửa, hai tay đút túi quần tây, đứng dựa vào tường, bả vai hơi cong, trong đôi mắt thâm thúy kia nhìn không ra cảm xúc.
 
Phương Mạch Đông vừa thu chân lại, nhìn về phía phòng bệnh, người còn ngủ chưa tỉnh.
 
Anh sắp xếp đống hóa đơn trong tay, đi đến sau lưng Giang Dự Thành. Anh châm chước hai ba lần, nói: “Lúc Ân Ân vừa đến bệnh viện có tỉnh lại một lần.”
 
Giang Dự Thành nghiêng mắt, thần sắc của Phương Mạch Đông ngưng trọng mấy phần, cũng có thể nói là chần chờ: “Cô ấy giống như nhận ra em.”
 
“Chị Trình hồi phục?” Phạm Bưu không biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện sau lưng anh, la lên một tiếng, “Xem ra phim truyền hình diễn không sai. Trị mất trí nhớ vẫn nên dựa vào gõ đầu…”
 
Phương Mạch Đông trừng mắt cảnh cáo anh ta một cái, Phạm Bưu tự biết mình lỡ lời, không dám nhìn thẳng Giang Dự Thành, người giờ phút này đang trầm lặng đến mức làm cho người ta không dám nhìn. Anh ta vò mái tóc mình, giọng nói ỉu xìu: “Em thuận miệng nói một chút.”
 

Giang Dự Thành vẫn một mực không phát biểu ý kiến, trên hành lang thỉnh thoảng có y tá cùng với bệnh nhân đi qua, mấy phút im lặng tĩnh mịch cũng chậm chạp trôi qua.
 
Hồi phục trí nhớ là một chuyện tốt hay sao?
 
Ít ra thì vào lúc này, trong lòng anh không cảm thấy vui mừng.
 
Thẳng cho đến khi trong phòng bệnh sau lưng có một tiếng động rất nhỏ truyền đến, Phạm Bưu cùng Phương Mạch Đông quay đầu lại cùng lúc.
 
Giang Dự Thành cũng quay lại cùng lúc, tay đã nắm lấy tay vặn cửa, nhưng không phát giác mà dừng lại trước khi cửa được vặn mở ra.
 
Có màn cửa che lại nên trong phòng bệnh không có quá nhiều ánh sáng, cửa mở ra mang theo ánh sáng vào, thân ảnh đang đứng bên bàn sát cạnh rót nước quay đầu lại, cầm ấm nước, hai mắt mê mang.
 
Khi Trình Ân Ân vừa tỉnh lại mờ mịt không hiểu mình đang ở chỗ nào, bày biện quen thuộc của phòng bệnh, khiến cô ý thức được đây chính là bệnh viện.
 
Quá trình vào viện cô không nhớ chút gì cả, có cảm giác thần kỳ như đang khởi động lại trò chơi sau khi bị rớt mạng.
 
Đặc biệt là khi cánh cửa bên ngoài kia được mở ra nhìn thấy ba người xã hội đen quen thuộc kia.
 
“Chú Giang?” Cô nháy nháy mắt.
 

Ba người đồng thời rơi vào im lặng.
 
Phạm Bưu nhịn không được vỗ đầu mình một cái rất vang dội.
 
Vãi lều, quay trở lại thời kỳ chưa giải phóng.
 
Hôm nay Giang Dự Thành mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm có sọc thẳng đứng. Màu xanh đậm tĩnh mịch thâm trầm khác biệt so với màu đen gợi cảm, vai rộng chân dài. Sự quyến rũ của những người đàn ông trưởng thành không phải là cái mà những cậu nam sinh cùng tuổi có thể có được.
 
 
Đối với anh, người được định vị “đại ca xã hội đen”, trong lòng Trình Ân Ân sinh ra một chút dao động.
 
Nhưng nhớ tới cái người trước kia nói hai câu “Đánh chết thì tính cho tôi”, “Đánh gãy chân cô” trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cho dù không phải là xã hội đen đi chăng nữa, có thể khẳng định anh cũng không phải là người tốt lành gì.
 
Trình Ân Ân buông ấm nước xuống, uống một hớp, bị bỏng đến nhe răng trợn mắt, nhíu mày thè lưỡi.
 
Bước chân của Giang Dự Thành không nhanh không chậm đi vào, đi thẳng đến trước mặt cô vẫn không dừng lại. Trình Ân Ân cầm lòng không được mà tự lui về sau, sau lưng chính là giường bệnh, cô trừng to mắt, bắt lấy góc bàn cả người nghiêng cả ra sau, đây chính là tư thế nghiêng người đòi hỏi độ khó cao, cô chưa từng phát hiện mình có lại dẻo dai như vậy.
 
Giang Dự Thành cũng thuận thế nghiêng người, khom lưng, tay phải chống lên đầu giường, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống. Bên trong ánh mắt thâm thúy mang theo một sự sắc sảo, xem xét kỹ lưỡng cùng với tìm tòi nghiên cứu.
 
“Tôi là ai?” Anh hỏi một cách khó hiểu.
 
“Giang, chú Giang…” Hơi thở cùng tính xâm lược trên người anh quá gần, Trình Ân Ân khẩn trương đến mức bị cà lăm.
 
Trong lòng tự nhủ, anh bị tâm thần rồi à, ngay cả mình là ai cũng không biết hay sao?
 
Giang Dự Thành không có lên tiếng, cứ như vậy đánh giá cô.
 
Thời gian dài dằng dặc trôi qua, cuối cùng anh cũng ngồi dậy, như không có việc gì lui về sau một bước. Trình Ân Ân hít mạnh một hơi, lúc nâng người mình lên hai chân đều mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống.
 
“Cô té xỉu.” Giang Dự Thành áo mũ chỉnh tề đứng trước bàn, cầm lấy ấm nước lạnh, hững hờ đổ một chút vào ly nước bên cạnh. “Lần trước bị thương vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, an tâm ở lại bệnh viện đợi, quan sát thêm mấy ngày nữa.”
 
Trình Ân Ân có chút không vui. Bây giờ môn Toán cô thực sự đã cố hết sức, nếu chậm trễ hơn nữa, chênh lệch giữa cô và những người bạn khác ngày càng lớn. Hơn nữa cô cảm thấy thân thể mình rất tốt, căn bản không có vấn đề gì.
 
Nhưng ngữ khí của Giang Dự Thành lại rất chắc chắn, cô cũng không có can đảm làm trái.
 
Bĩu môi khó chịu một lúc lâu, không tình nguyện nói: “Mấy ngày là mấy ngày?” Cô nhìn Giang Dự Thành, thấy anh không nói chuyện, thăm dò duỗi hai đầu ngón tay, “Hai ngày?”
 
Tròng mắt của Giang Dự Thành nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
 
Lông mày Trình Ân Ân dúm dó nhíu lại, lại thêm một ngón tay, bên trong ánh mắt lộ ra cẩn thận: “Ba ngày, được không?”
 
Cuối cùng Giang Dự Thành cũng không bày tỏ thái độ, đưa ly nước ấm đã chuẩn bị xong vào trong tay cô, quay người rời đi, bóng lưng bên trong nơi tiếp xúc giữa ánh sáng và bóng tối vừa thẳng tắp vừa nghiêm nghị.
 

“Nghỉ ngơi thật tốt.”
 
Hoàn thành cuộc họp bị trì hoãn. Giang Dự Thành quay về văn phòng.
 
Bên ngoài cửa sổ sát đất, sắc trời chầm chậm tối dần, phố xá mới lên đèn, mở màn cho ban đêm rực rỡ.
 
Những thư ký Tổng giám đốc khác đã ra về, chỉ còn lại một mình Đoạn Vi ở lại. Cô đưa vào hai văn kiện cùng phải ký tên trong ngày, đứng trước bàn làm việc, trong thời gian chờ xét duyệt văn kiện, báo cáo một chuyện khác:
 
“Đã bố trí xong nhà họ Trình, hai diễn viên đã vào chỗ, chị Trình lúc nào cũng có thể trở về.”
 
“Không vội.” Giang Dự Thành ngồi ở ghế da, lật xem văn kiện.
 
Đoạn Vi gật đầu, trầm ngâm mấy giây, mở miệng lần nữa: “Trong lúc tìm kiếm diễn viên, chúng ta phát hiện một người rất giống Trình tổng năm đó, mặc dù không phải diễn viên, nhưng tiếp nhận…”
 
Giang Dự Thành giương mắt, giọng nói có chút không vui: “Đừng cành mẹ đẻ cành con.”
 
Ký tên bên góc dưới bên phải, thu dọn lại văn kiện, ném lên bàn không nặng không nhẹ.
 
Đoạn Vi cúi đầu xin lỗi, cầm văn kiện lên, lui ra ngoài.
 

 
Sau khi tỉnh dậy, Trình Ân Ân lại bị kéo đi làm cộng hưởng từ hạt nhân (MRI), quét hình gần hai mươi phút, toàn bộ quá tình có một suy nghĩ thảm thiết, lần này tiền thuốc men phải làm sao? Chỉ riêng hạng mục kiểm tra này thôi, chi phí đã là một ngàn, hai tháng tiền sinh hoạt của cô đó.
 
Nghĩ một chút đến cảnh tượng sau khi nói cho cha mẹ mình biết chuyện “Bị bóng rổ đập trúng lại nằm viện”, Trình Ân Ân cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì.
 
Sợ hãi với khoản tiền thuốc men kếch xù, làm cho lúc đi ra vẻ mặt của cô y như đưa đám.
 
Bác sĩ Trương lập tức ân cần hỏi: “Không thoải mái? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
 
“Không có.” Trình Ân Ân nhỏ giọng nói, “Đắt.”
 
Bác sĩ Trương vui vẻ nói: “Đắt cái gì, cũng không cần cô phải chi trả.”
 
“Không cần cô phải chi trả”, sáu chữ này vang lên trong tai Trình Ân Ân như tiếng từ trời, ánh mắt của cô sáng lên, lóe ra ánh sáng vui mừng kinh ngạc: “Cái này miễn phí sao?”
 
“…Cái gì miễn phí chứ, cô có biết mua dụng cụ này chúng tôi đã phải trả bao nhiêu tiền không hả?” Bác sĩ Trương cầm báo cáo trong tay muốn đập lên đầu cô, nửa đường ngưng lại, đập lên lưng cô không nặng không nhẹ một cái, “Chính là chú Giang của cô nhận thầu, yên tâm đi, cậu ta rất nhiều tiền.”
 
“Chú Giang”, xưng hô này chính là những gì trong khoảng thời gian này vòng tròn bạn bè của Giang Dự Thành dùng để giễu cợt anh.
 
Trong lòng Trình Ân Ân một chút cũng không thả lỏng được.

 
Chú Giang lại giúp cô thanh toán tiền thuốc men? Nhưng mà lần này là do bóng rổ đập trúng, cũng không phải là trách nhiệm của anh, căn bản không cần anh phải phụ trách.
 
Trình Ân Ân có chút áy náy. Người khác đối đãi với mình rất tốt, cô càng cảm thấy có lỗi. Lúc này cô cảm thấy vô cùng có lỗi vì lúc trước bản thân mình có ý định lừa bịp anh, hơn nữa hôm qua còn có suy nghĩ cho rằng anh ta có bệnh, cô cảm thấy hổ thẹn.
 
Trở lại phòng bệnh, Trình Ân Ân liền gửi đi tin nhắn đầu tiên cho “Giang tiên sinh người đụng phải mình”:
 
[Chú Giang, cảm ơn chú đã ứng tiền trả tiền thuốc men giúp tôi, tôi sẽ trả lại cho chú.]
 
Không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
 
Mấy người bạn học gửi tin nhắn WeChat cho cô, mỗi một người cô đều trả lời lại. Cô thích cảm giác được người khác quan tâm.
 
Diệp Hân muốn xin nghỉ phép đến thăm cô, Trình Ân Ân nói không cần, chỉ cần cô ấy giúp cô nhận những bài tập được phát ra mấy ngày nay là được.
 
Đào Giai Văn cũng gửi tin nhắn xin lỗi cô. Mặc dù lần này bị bóng rổ đụng trúng cũng có một phần lỗi của cô ấy, nhưng cô ấy đã chủ động xin lỗi, Trình Ân Ân cũng cảm thấy không cần giữ trong lòng làm gì, sau này không liên quan.
 
Mới vừa trả lời xong, lại “Ting” một tiếng, tin nhắn mới lại đến.
 
Phàn Kỳ: [Có khỏe không?]
 
Thật ra trong lòng vẫn còn chút tức giận, Trình Ân Ân vẫn trả lời lại: [Tôi không sao.]
 
Không có gì để làm, thực sự nhàm chán, ăn xong cơm tối cô mệt rã rời, đi ngủ sớm. Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, để tổn thương trong đầu mau mau tốt lên, đừng có tiếp tục ảnh hưởng đến việc học tập của cô.
 
Cô ngủ cũng không sâu lắm, trong lúc ngủ gần như nghe được tiếng cửa mở cùng tiếng người ta đang nói, đứt quãng.
 
Khi cô thức dậy, trước mặt là một khoảng lờ mờ, đèn lớn của phòng bệnh đã tắt, nhưng phía trước sô pha nhỏ gần cửa sổ có một ngọn đèn bàn nhỏ. Khi Trình Ân Ân xoay đầu qua nhìn, thấy trên sô pha có một người ngồi lặng lẽ như không có hơi thở.
 
Là Giang Dự Thành.
 
Đôi chân dài đang vắt lên, cầm trong tay là một quyển sách kỳ quái, không có bìa, giống như là quyển sách do mình tự đóng. Tia sáng từ đèn bàn dịu dàng nhưng nặng nề, bóng đổ làm cho ngũ quan của anh càng lộ ra vẻ thâm thúy, đường cong nơi quai hàm càng thêm sắc nét.
 
Trình Ân Ân nhìn anh chằm chằm, đầu óc trì độn chậm chạp chuyển động.
 
“Tỉnh rồi?” Ánh mắt Giang Dự Thành vẫn còn rơi vào trang sách, chậm rãi lật ra một tờ.
 
Sau khi mù mịt do vừa tỉnh ngủ qua đi, Trình Ân Ân kéo chăn ngồi dậy, thần sắc cổ quái nhìn anh: “Chú Giang, sao chú lại tới rồi?”
 
Giang Dự Thành dùng thẻ kẹp sách thả vào trang đang sách đang mở ra, khép sách lại, gác qua một bên ghế salon, sau đó giương mắt: “Tôi không thể tới?”
 
Trình Ân Ân nhếch miệng, oán thầm: Người bình thường vào lúc nửa đêm thừa dịp người ta đi ngủ, vụng trộm đi vào phòng của một đứa con gái hay sao?
 
Nhưng mà không có can đảm, buồn buồn nói: “Không có.”
 
“Chị đi ngủ rất sớm nha.” Một giọng nói rõ ràng, non nớt vang lên.
 
Trình Ân Ân sững sờ, nhìn theo tiếng nói, mới phát hiện nửa còn lại của ghế salon Giang Dự Thành đang ngồi, còn có một người đang nằm.
 

Trên người Giang Tiểu Sán được áo khoác của Giang Dự Thành phủ kín, co quắp nằm ngủ nửa tiếng ở chỗ đó. Ngáp một cái ngồi dậy, đem quấn cái áo khoác quấn lại một cách lộn xộn ném lên đùi Giang Cùng Thành.
 
Trình Ân Ân nhìn đồng hồ, vậy mà mới 8 giờ 30.
 
Vừa vào cuối thu, trời càng nhanh tối. Cô ngủ một giấc, vì thế đương nhiên cho rằng bây giờ đã là đêm khuya.
 
Trình Ân Ân buồn bực: “Vì sao hai người lại đến đây?”
 
Giang Tiểu Sán nhìn nhìn ba cậu bé: “Đồng chí lão Giang, chính mình lên đi.” Cuối cùng nói một câu rất nhỏ:
 
“—–Cua gái mà còn bắt con giúp ba sao?”
 
Trình Ân Ân chỉ nghe thấy một chữ: “Cái gì mà con gái?”
 
Giang Tiểu Sán ho một tiếng, cầm lấy quyển sách hai phút trước Giang Dự Thành buông xuống, mở ra che mặt mình.
 
Giang Dự Thành rút quyển sách trong tay cậu bé ra, ánh sáng đậm đặc mờ ảo chiếu xuống, một đôi mắt chuyển hướng nhìn về phía Trình Ân Ân: “Không phải muốn trả tiền thuốc men cho tôi sao?”
 
“….” Giang Tiểu Sán đang đứng ở chỗ hai người không nhìn thấy, dùng biểu tình xem thường để biểu đạt sự câm nín của cậu bé.
 
Thì ra là đến lấy tiền nha, Trình Ân Ân lộ ra vẻ mặt khó xử.
 
Nộp tiền học phí hôm khai giảng, nộp tiền phiếu ăn, mua đồ đạc hàng ngày, bây giờ trên người cô còn chưa đến 200 đồng.
 
“Tổng cộng hết bao nhiêu?” Cô hỏi.
 
Giang Dự Thành nhẹ nhàng hất cằm, nhìn về cái bàn phía bên phải cô ra hiệu. Chỗ đó để một biên lai kết toán, Trình Ân Ân cằm lên, hai mắt tối sầm muốn té xỉu.
 
2.162,69 … Cô còn chưa tới 162,69.
 
Con số này đối với Trình Ân Ân quả thực là một số tiền lớn, ngay cả bán mình cũng không biết có đáng tiền như vậy không nữa.
 
Cô nhíu mày suy nghĩ thật lâu, thực sự không tự tin nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể… trả theo từng đợt được không?” Nói xong cảm thấy ngại ngùng, thấy Giang Cùng Thành không nói gì, giọng nói ngày càng nhỏ hơn: “Bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy.”
 
Cô sầu muộn đến mức lông mày đều nhăn thành một khối, lúc này Giang Dự Thành mới lên tiếng: “Tiền, không cần phải trả lại.”
 
Vẫn phải trả, không thể xài tiền người khác một cách trắng trợn như vậy được. Trình Ân Ân đang muốn lắc đầu, nghe thấy anh nói tiếp: “Nhà tôi thiếu một gia sư.”
 
Giang Dự Thành nói, liếc qua nhìn Giang Tiểu Sán, “Thằng nhóc này không biết làm bài tập, cần người hướng dẫn.”
 
“…”
 
Đối mặt với chuyện cha ruột ăn nói bừa bãi nói xấu lung tung như vậy, Giang Tiểu Sán chỉ có thể dùng biểu cảm thành khẩn nhất gật đầu, “Em học khá kém.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Trình Ân Ân: Có một khoản nợ không thể trả nổi, thật là khiến người ta phát sầu.
 
Giang Tiểu Sán: Có một người cha không biết cua gái, thật là khiến người ta phát sầu.
 
Chú Giang: Có một bà xã tinh thần phân liệt muốn nói chuyện yêu đương với người khác, thật là khiến người ta phát sầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.