Đọc truyện Vợ tôi bị tinh thần phân liệt – Chương 10:
Đừng chỉ nhìn Phàn giáo bá cả ngày chỉ biết ngủ, ngoại trừ luyện tập ký tên ung dung đẹp trai như minh tinh, cơ bản không viết những chữ khác, nhưng thành tích của cậu ta lại vượt ra khỏi dự kiến của Trình Ân Ân.
Không chỉ học giỏi Toán, Ngữ văn cùng với tiếng Anh cũng không tệ. Nhưng cậu ta cùng giống như Trình Ân Ân, học lệch môn một cách nghiêm trọng, nhưng phần Văn hóa tổng hợp (*) lại rối tinh rối mù.
(*)Từ gốc là Văn tổng (文科) viết tắt từ cụm từ Văn hóa tổng hợp (文科综合) bao gồm các môn Chính trị, Lịch sử và Địa lý.
Trình Ân Ân nhìn thấy cái điểm số đáng thương kia, trong lòng mới cân bằng được tí xíu. Cái này mới phù hợp với trình độ không bao giờ nghe giảng của cậu ta sao.
Trình Ân Ân cũng không biết xếp hạng của cậu ta – Tấm phiếu điểm kia Trình Ân Ân căn bản không dám nhìn lần thứ hai, mỗi ngày chỉ cần nhìn con số “26” trên bài thi cũng đủ mệt mỏi rồi. Nhưng nghe qua trêu chọc của những nam sinh khác, hình như là giành vị trí trung bình.
Lần thi cử này, biểu hiện của cả lớp cũng không quá được như ý.
Trình Ân Ân không ngờ tới chính là, từ khi có cái ‘tình nghĩa’ chép bài lẫn nhau kia, người bạn cùng bàn này dứt khoát xem như cô như một nơi để bổ sung đáp án trắc nghiệm.
Không chỉ chép đáp án tiếng Anh, Chính trị cũng chép, Lịch sử cũng chép, ngay cả Ngữ văn cũng muốn chép nốt.
Trình Ân Ân cảm thấy như vậy không tốt.
Cậu ta suốt ngày ngủ trong lớp nhưng lại thi tốt hơn hơn nửa số người trong lớp, nếu như cậu có thể học tập một cách nghiêm túc, khẳng định sẽ giành được thành tích tốt hơn rất nhiều. Có sẵn tư chất trời phú, cũng không nên phí phạm hết như vậy.
Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, cô không muốn vì sự dung túng của mình làm cho một học sinh có tiềm lực lại đi ngày càng xa.
Lãng tử quay đầu không phải là một chuyện đơn giản. Bước đầu tiên chính là bắt đầu không để cậu ta chép bài nữa.
Cho nên hôm nay, trước khi cán sự môn Chính trị đến thu lại bài tập đã phát hôm trước. Đúng lúc Phàn Kỳ cùng đám anh em của cậu ta đi chơi bóng quay về, cậu đã cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong là một cái áo thun màu trắng, lộ ra nửa cánh tay gầy gò, trên cổ tay còn đeo một chuỗi hạt châu hổ phách, màu đỏ đậm và trong suốt.
Phàn Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, duỗi tay ra, vô cùng tự nhiên lấy vở bài tập Trình Ân Ân để trên bàn.
Qua mấy ngày bồi dưỡng sự ăn ý, cậu cùng với Trình Ân Ân không cần nói nhiều, cứ thế mà làm như chỗ không người.
Thế nhưng lần này, Trình Ân Ân đè lại.
Bàn tay nhỏ dùng rất nhiều sức, Phàn Kỳ lại kéo một chút, nhưng không kéo được. Lông mày bên phải nhẹ nhàng nhướng lên một cái, giương mắt nhìn qua.
“Cậu tự mình làm đi.” Thần sắc của Trình Ân Ân cực kỳ nghiêm túc, “Chỉ có vài bài thôi, rất nhanh. Cán sự bộ môn sẽ nộp bài vào tối nay, còn nhiều thời gian.”
“Tôi lười làm.” Phàn Kỳ nói, lại kéo một chút.
Trình Ân Ân lập tức đem tay còn lại tới, cuốn vở bài tập yếu ớt bị hai người kéo căng gần như muốn rách, giằng co không xong.
“Tự mình làm.” Chính giữa mi tâm của Trình Ân Ân nhăn lại thành một khối, nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm, “Cậu phải có trách nhiệm với việc học hành của mình.”
Sức lực trên tay Phàn Kỳ vẫn không thả lỏng, nhưng cũng không dừng lực thêm mà chơi xấu: “Tôi dị ứng với Chính trị, vừa thấy mắt liền đau.”
Cái gì mà dị ứng với Chính trị cơ chứ? Đề Chính trị không phải là chữ Hán hay sao, cũng chẳng phải dị ứng với chữ Hán, Ngữ văn nhiều chữ như vậy cũng viết rồi. Cho cô là kẻ ngốc sao, hừ.
“Không được, để cậu chép bài chính là đang hại cậu.” Trình Ân Ân muốn đẩy tay cậu ra nhưng lại không có ý muốn đụng vào, liền dùng đuôi bút chọc chọc vào ngón tay cậu. Phàn Kỳ buông lỏng tay, cô lập tức cầm vở bài tập về, dùng cánh tay đè lên: “Cậu tự làm đi, có gì không rõ có thể hỏi tôi.”
Cánh tay Phàn Kỳ khoanh lại trước ngực, dựa vào bàn: “Thật sự là không cho tôi chép?”
Trình Ân Ân lắc đầu: “Không cho.”
“Vậy đi.”
Trình Ân An không ngờ cậu sẽ làm khó mình.
Sau khi hết tiết, Diệp Hân rủ cô đi vệ sinh, Trình Ân Ân đứng dậy, Phàn Kỳ biếng nhác dựa vào đằng sau, nghe đám người Cao Bằng nói chêm chọc cười (*).
(*)插科打诨 – Nói chêm chọc cười; Thành ngữ, dùng để chỉ những hành động hoặc ngôn ngữ mà diễn viên thường sử dụng để chọc cười khán giả (Theo Baidu).
Cậu không có ý tứ đứng dậy, cô đành mở miệng: “Cho tôi đi qua một chút.”
Phàn Kỳ không nhúc nhích, ngoài miệng nói: “Cậu bước qua đi.”
Trình Ân Ân cắn cắn môi, “Cậu không đứng dậy, tôi làm sao đi qua được.”
“Không biết,” Phàn Kỳ nhún nhún vai, “Cậu tự mình bước qua.”
Không nói đạo lý.
Trình Ân Ân chưa từng gặp qua chuyện này, không biết làm sao cho tốt bây giờ: “Sao cậu lại là loại người như vậy?”
“Loại người như thế nào?” Khóe miệng Phàn Kỳ cong lên, cười như một tên lưu manh: “Cậu đi qua đi, nếu không qua được, có thể hỏi tôi, tôi dạy cho cậu.”
Rốt cuộc Trình Ân Ân cũng hiểu ra, người này chính là mang thù, đang cố ý trả thù cô nha.
“Đừng có náo loạn nữa, gần đến giờ học rồi.” Cô có chút sốt ruột.
Phàn Kỳ vẫn bất động, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn cô: “Biết sai chưa?”
Lấy oán trả ơn, Trình Ân Ân bị chọc tức không nhẹ: “Tôi không sai, tôi không cho cậu chép bài, chính là muốn tốt cho cậu.”
“Nhưng tôi lại thích chép bài.” Phàn Kỳ nói lời này ra một cách hợp tình hợp lý.
“Cậu thích chép bài,” Trình Ân Ân tức giận đến sắp khóc, “Tôi mặc kệ cậu.”
Phàn Kỳ cười: “Cậu làm sao mặc kệ tôi được, tôi thích chép bài tập của cậu.”
Chuyển tiết, trong phòng học vốn đang yên tĩnh, động tĩnh nơi này không hề nhỏ, giáo bá làm khó học bá — Trò hay chỗ này thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Trình Ân Ân thật sự chưa từng gặp qua dạng vô lại này, nói không lại, đánh cũng không lại. Hơn nữa còn bị hơn một tá đôi mắt nhìn chằm chằm làm khó, cô gấp đến mức đứng tại chỗ dậm chân.
Ngoài cửa xuất hiện giọng nói của thầy Lý, đã đến tiết Số học.
Trình Ân Ân bị làm cho tức muốn chết, bẹp miệng nhịn xuống, trong hốc mắt vẫn còn loang loáng nước mắt: “….Cậu quá đáng!”
Phàn Kỳ sững sờ: “Cậu đừng khóc.”
Cậu duỗi tay, lại rút về, người nhanh chóng đứng lên. Trình Ân Ân lau nước mắt, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Đi ra trễ, lúc quay về cũng đã trễ rồi. Từ khi đi học Trình Ân Ân vẫn chưa từng đi vào trễ, đây là lần đầu tiên.
Bước đến dãy bàn thứ ba dưới ánh mắt của bạn cùng lớp, Phàn Kỳ đánh giá cô một chút, đứng dậy nhường chỗ. Cô ngồi xuống chỗ của mình, Phàn Kỳ cũng chậm rãi ngồi xuống, làm ra dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng bài.
Một lát sau, thân người thoáng nghiêng qua phía cô, ánh mắt cũng nhìn qua: “Tức giận?”
Trình Ân Ân mím môi, di chuyển cánh tay vào phía trong, không để ý.
Phàn Kỳ nhìn cô một lúc, ngồi thẳng trở lại.
Đại hội thể dục thể thao mùa thu được tổ chức mỗi năm một lần lại đến, Trình Ân Ân cùng với Diệp Hân ăn xong điểm tâm, khi qua về phòng học, bị ủy viên thể dục Cao Bằng — ngồi sau lưng Phàn Kỳ ngăn lại.
“Trình Ân Ân.” Cậu con trai tứ chi phát triển, cầm một phần danh sách, cao to đứng trước mặt hai người, “Cậu vẫn chưa báo hạng mục tham gia ở Đại hội thể dục thể thao, hạng mục tập thể bây giờ còn lại nhảy dây, chạy tiếp sức 400m, còn hạng mục mười hai người mười ba chân, cậu chọn cái nào?”
Trình Ân Ân chính là người có thiếu tế bào vận động, phản ứng chậm nửa nhịp, mỗi lần thi chạy, súng lệnh vang lên, người khác đã chạy hai mét, cô mới tại chỗ bắt đầu nhận ra rồi chạy theo.
Lúc còn học tiểu học sống chết vẫn không học được cách nhào lộn, trong tiết thể dục cô còn bị giáo viên thể dục phạt.
Cô nghiêm túc tự hỏi, Cao Bằng thấy khuôn mặt cô lộ ra vẻ khó xử, khuyên nhủ: “Sức khỏe của cậu vừa hồi phục, những hạng mục cá nhân cường độ không hề nhỏ, lão Tần đặc biệt nói không cho cậu đăng ký. Nhưng hạng mục tập thể mười hai người mười ba chân thì thế nào? Cái này là nhẹ nhàng nhất. Nhảy dây cũng được.”
“Tớ cũng đăng ký mười hai người mười ba chân,” Diệp Hân nói, “Cậu đăng ký chung với tớ luôn đi, lúc tập luyện chúng ta có thể đi chung.”
Trình Ân Ân gật đầu: “Được.”
“Được rồi, vậy để tôi viết lên.” Ủy viên thể dục viết lên tên của cô, lúc này mới hài lòng rời đi.
Số lượng nam sinh của ban Văn khoa khá ít, những hạng mục lớn không ai đăng ký, bình thường đây chính là chuyện các ủy viên thể dục đau đầu. Nhưng năm nay tình huống lại không tệ, một đám nam sinh tràn ngập nhiệt tình, Cao Bằng không cần phí quá nhiều miệng lưỡi, những hạng mục đều đã đăng ký xong.
Sau khi kết thúc đăng ký, nộp danh sách lên, quá trình huấn luyện chính thức bắt đầu. Những hạng mục cá nhân, sẽ do chính cá nhân đó tự tập luyện. Còn những hạng mục tập thể ủy viên ban thể dục sẽ tổ chức huấn luyện chung ngoài giờ học.
Mười hai người mười ba đủ là phiên bản nâng cấp của trò chơi hai người ba chân. Hơn nữa còn có gọi rất kêu là “Giao long xuất hải”, trọng tâm cũng giống như trò chơi hai người ba chân, tập trung vào bốn chữ “Phối hợp ăn ý”.
Lúc chạng vạng tối, mười hai người tham gia hạng mục này bị Cao Bằng đưa đến sân thể dục, nói qua những điểm cần chú ý, sau đó dựa vào chiều cao mà điều chỉnh đội ngũ.
Bên cạnh là sân bóng rổ, thân ảnh của các thiếu niên đang chơi bóng rổ như gió.
Có một vài người cùng lớp, Phàn Kỳ cũng nằm trong đội ngũ đó, Cao Bằng đóng vai một người em ủng hộ trung thành nhất, lớn tiếng hô hào rồi lại nói chuyện với bên kia.
Giữa những cuộc nói chêm chọc cười của những nam sinh tuổi dậy thì, chỉ nhằm mục đích giải trí, không có chút dinh dưỡng.
Đào Giai Văn cũng đăng ký hạng mục này, chiều cao của cô ấy cũng tương đương như Trình Ân Ân, hơi thấp hơn một chút, bị sắp xếp ở vị trí ngoài cùng bên phải.
Bên trái là Diệp Hân, Trình Ân Ân cũng không có ý kiến gì, nhưng Đào Giai Văn đối với sắp xếp này không hài lòng lắm. Lúc phát xà cạp (*) cũng mặc kệ, bày ra vẻ mặt lão đây không vui, nhìn về hướng sân bóng rổ.
(*)绑腿 – Xà cạp; là loại vật dụng dùng để bảo vệ đôi chân làm giảm khả năng chấn thương. Thường được dùng trong những môn thể thao ngoài trời. (Theo Baidu)
Trình Ân Ân ngồi xổm người xuống quấn xà cạp quanh chân phải của mình cùng với chân trái của Đào Giai Văn. Xà cạp nếu bị vặn càng mỏng sẽ càng siết chặt, cho nên cô buộc rất cẩn thận, cố gắng quấn những vòng vuông vức, nếu như vậy sẽ không quá đau.
“Sao cô lại chậm chạp như vậy chứ,” Đào Giai Văn không nhịn được nói, “Thôi đi, để tôi.”
Trình Ân Ân liền buông xuống sợi dây đã quấn được một nửa, đứng dậy.
Chỉ là Đào Giai Văn không có ngồi xổm xuống, lại đột nhiên thét một tiếng, che lấy đầu trốn về sau. Trình Ân Ân còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, chân phải đã bị quấn chặt bỗng nhiên bị kéo một cái, lui về phía sau bên phải một bước.
Thân thể cô mất cân bằng, còn chưa kịp ổn định, liền phát hiện trước mặt có một trái bóng rổ bay tới như một cơn gió lốc, trực diện bay tới về phía cô.
“Bốp—-“
Trái bóng rổ lạc đạn rơi xuống, Trình Ân Ân cũng bị ngã trên mặt đất.
“Ân Ân!”
Bốn phía loạn thành một nùi, Diệp Hân gọi to tên cô nhào tới.
Tay còn chưa kịp đụng tới Trình Ân Ân, trên vai đã có một lực rất lớn đánh tới, cả người bị đẩy ra, phịch mông ngồi xuống đất.
Phàn Kỳ người vừa rồi còn ở trên sân bóng rổ chẳng biết từ lúc nào đã chạy tố, cúi người ôm Trình Ân Ân đang không có chút phản ứng nào lên, nhanh chóng đi đến phòng y tế.
Trong sân trường chuyện bị bóng rổ nện trúng đầu không tính là chuyện gì to tát, cao lắm cũng chỉ là đau một chút liền khỏi. Nhưng tình huống của Trình Ân Ân lại đặc thù, nhân viên y tế cũng là do Giang Dự Thành đặc biệt sắp xếp, đối với bệnh tình của cô rõ như lòng bàn tay.
Nhìn thấy Phàn Kỳ ôm người vào trong phòng y tế lúc này liền khẩn trương lên, nhìn qua một cái, trên đầu không có bất kỳ vết thương nào, nhưng người đã hôn mê, quyết định nhanh chóng gọi cho 120.
Lần choáng váng này của Trình Ân Ân khiến cho toàn bộ trường học kích động. Người được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, đuổi theo ngay sau đuôi chính là Hiệu trưởng Lưu.
Vừa lúc Phương Mạch Đông đi ra ngoài làm việc, nhận được tin tức cũng lập tức chạy đến. Anh vừa vặn gặp Trình Ân Ân được khiêng xuống từ trên xe cứu thương.
“Tổn thương lần trước của bạn học Tiểu Trình sợ còn chưa khôi phục, tôi nghe những bạn học có mặt tại hiện trường nói, quả bóng rổ kia nện không nặng, ai ngờ lại té xỉu…” Bất luận là xuất phát từ cái gì thì những gì Hiệu trưởng Lưu lo lắng lúc này không phải là giả. Trong lòng Phương Mạch Đông nóng như lửa đốt, “Không liên lạc được với Giang tổng?”
Phương Mạch Đông căn bản không có để ý đến ông ta, con mắt của Trình Ân Ân trên cáng cứu tương giật giật, giống như là tỉnh, nhưng lại không tỉnh, đôi mắt ngắn ngủi hé ra một đường nhỏ. Phương Mạch Đông thấy ánh mắt cô rơi trên người mình, đôi môi hơi mở ra, kêu lên một tiếng:
“Mạch Đông?”
Âm thanh quá nhỏ quá yếu ớt, ở một hiện trường ồn ào khó thể nào nghe thấy được.
Phương Mạch Đông giật mình, vội vàng tiến lên: “Ân Ân?”
Không có lời đáp lại.
Trình Ân Ân lại một lần nữa lâm vào hôn mê.
Giang Dự Thành đang ở giữa cuộc họp, cũng quẳng xuống cả một phòng người đang ngồi trong phòng họp vội vàng đuổi đến bệnh viện, đã là mười năm phút sau đó.
Bác sĩ Trương đã cho Trình Ân Ân làm kiểm tra, không có ngoại thương, kết quả CT não cho thấy chỗ xuất huyết não do tai nạn lần trước đã có chút nhạt dần, không có tăng thêm.
Nói cách khác, căn bản lần này không bị tổn thương.
Còn về phần vì sao lại hôn mê, chỉ sợ nguyên nhân có liên quan đến việc rối loạn ký ức của cô, trước mắt cũng không biết hết được.
Bên ngoài phòng bệnh Giang Cùng Dự hút nguyên một điếu thuốc, nghe những lời của bác sĩ Trương xong, nhàn nhạt gật đầu.
Bác sĩ Trương vỗ vỗ bờ vai anh: “Tình huống không thể nào nghiêm trọng hơn so với lần trước, cậu nên thoải mái tinh thần. Các chỉ tiêu đều bình thường, không chừng hôm nay là có thể tỉnh lại. Tôi còn bệnh nhân khác đang chờ, đi trước, tí nữa người tỉnh có chuyện gì lại gọi cho tôi.”
Giang Dự Thành gật gật đầu, khẩy khẩy nhẹ điếu thuốc đang đặt giữa ngón tay, một đoạn tàn thuốc vì chấn động mà rơi xuống: “Anh đi mau đi.”
Hiệu trưởng Lưu vẫn một mực chờ bên cạnh, đã qua Tết Trung thu, lập tức đã đến Tết Trùng Dương, thời tiết khoảng 20 độ, nhưng trong áo khoác của ông đều là mồ hôi.
Người chính là gặp chuyện dưới mí mắt của ông, nếu có nguy hiểm đến tính mạng, thật sự là ông ta đảm đương không nổi.
Bác sĩ Trương vừa đi, ông ta đã bước lên phía trước, lời đầu tiên chính mình nhận tội: “Chuyện này tại tôi, bạn học Tiểu Trình vừa mới xuất viện không lâu, không thể nào chịu được va chạm. Trách tôi suy nghĩ không chu toàn, vẫn nên dặn dò kỹ càng một tiếng, mặc dù đã an bài theo kịch bản nhưng loại chuyện nguy hiểm này chính là có thể tránh liền tránh.”
Lời này là ôm trách nhiệm lên mình, nhưng thật ra là nói gần nói xa đều muốn phủi sạch quan hệ: Nào là bóng rổ nào là Đại hội thể dục thể thao, đều là tuân theo kịch bản, không liên quan đến tôi nha.
Giang Dự Thành chưa có phản ứng.
Anh không nói một lời nào, hiệu trưởng Lưu lại líu lo không ngừng, tiếp tục mở miệng: “May mắn là bạn học Phàn Kỳ phản ứng nhanh, khi người khác còn chưa có phản ứng, cậu ấy xông đến, ôm công chúa đưa người đến phòng y tế….”
Giang Dự Thành nhấn tắt thuốc lá lên cái gạt tàn trên cùng của thùng rác, chậm rãi đè xuống, phun ra hai chữ không nặng không nhẹ:
“Phải không?”
Tác giả có lời muốn nói: Chú Giang: Ôm công chúa, ha ha.