Vô Thượng Long Ấn

Chương 86: Kim Cương Cuồng hóa


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 86: Kim Cương Cuồng hóa


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 86: Kim Cương Cuồng hóa
Dịch: Long Sếch
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Nhớ thanks nhé
Hoàng Kim Sư Vương xông vào giữa quân đội Thú nhân, đi qua nơi nào, máu tươi phiêu tán, thịt bay tứ tung. Ma thú cấp sáu có uy lực tương đương với một cường giả Vương phẩm, hơn nữa Hoàng Kim Sư Vương không chỉ có thiên phú về ma pháp, mà nó còn có khả năng cận chiến hùng mạnh.
– Thả Cự Tê Thú Thuẫn, ngăn chúng lại.

Một gã tướng lĩnh Thú Nhân điên cuồng hét to. Bỗng dưng, Thú Nhân binh lính ở phía trước như ong vỡ tổ tản ra, xuất hiện trước mặt Tề Bắc là một dãy Cự Tê tạo thành tấm lá chắn bằng thịt. Cự tê da dày, cao gần hai trượng, thể trọng đạt hơn trăm tấn, binh sĩ sơ cấp bình thường chém vào không mảy may hề hấn. Hoàng Kim Sư Vương xuất ra một đạo kim quang đại kim đao chém một Cự Tê ra làm đôi, nhưng phía sau lại có một Cự Tê khác ra cản đường, căn bản đường không ra đường, hướng không ra hướng, hình thành một tấm bình phong che chắn. Đúng lúc này, một đám binh linh Thú Nhân trốn sau Cự Tê thông qua các khe hở đâm ra một loạt thương. Khóe miệng Tề Bắc lóe ra một tia lãnh khốc, hắc trường kiếm trong tay phát ra từng tiếng long ngâm. Bỗng nhiên, hắn từ trên lưng Hoàng Kim Sư Vương nhảy lên, trường kiếm vung lên mang theo hào quang bao phủ toàn thân, bắn xuống như mưa bom màu hoàng kim.
Ầm!
Bốn, năm Cự Tê và mười mấy binh linh Thú Nhân đang ẩn nấp bỗng chốc bị nổ tung, đầu một tên binh sĩ Thú Nhân bay qua Cự Tê trận, rơi xuống trước mặt đám binh lính Thú Nhân ở đằng sau, gây ra hoang mang cực độ. Kim Cương một cước nhanh như điện, dễ dàng bắt được một con Cự Tê một sừng, dùng sức nhổ sừng, nhưng sừng cự tê vốn có từ lúc sinh ra, nhổ một cái ra rút cả gốc, một tiếng kêu thê thảm vang lên, đã thế cả con cự tê này còn bị dơ lên, dùng sức ném về phía trước, lập tức có vài con Cự Tê ngã xuống, còn đám thương binh của Thú Nhân ở giữa biến thành bánh thịt. Tề Bắc sau mấy lần dùng đấu khí, đã hoàn toàn dung sức mạnh đấu khí cao cấp, uy lực của đầu khí thánh phẩm của cuồng long quyết không chỉ tăng gấp mười lần công phá, mà còn cùng dung hợp với nội lực, bộc phát ra khủng khiếp hơn nhiều lần so với chiến sĩ Vương phẩm. Tề Bắc lại nhảy lên trên lưng Hoàng Kim Sư Vương, đại trướng trung quân đã ở ngay trước mắt.
– Lên!
Tề Bắc quát to một tiếng, Hoàng Kim Sư Vương nhảy vọt qua đỉnh đầu đám binh lính Thú Nhân.
– Bắn lưới ra
Một gã tướng lĩnh Thú Nhân hét lên một tiếng. Từ phía sau đám binh lính Thú Nhân, bắn ra một tấm lưới khổng lồ, trùm thẳng lên Tề Bắc và Hoàng Kim Sư Vương. Tấm lưới này cực kì lớn, căn bản không thể tránh khỏi. Trong nháy mắt, Tề Bắc và Hoàng Kim Sư Vương bị bao chụp trong đó, Hoàng Kim Sư Vương điên cuồng hét lên liên tục, dung ma pháp và móng vuốt để phá lưới ra nhưng không thể nào làm nó rách ra đến một sợi nào. Mà Tề Bắc đấu khí bị áp chế lại, bảy vòng đấu khí ở trong đan điền đang từ từ chậm lại.
– Vu Linh Thích, lên!
Tên tướng này tiếp tục quát, nhưng trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm. Lần này được thủ lĩnh Độc Giác Tê thưởng cho Vu Linh võng và Vu Linh thích, thêm vào đó là Vu Thần Gia Trì vừa phòng ngự vừa công kích, Vu Linh Võng giống như một cấm chế phong tỏa cả ma pháp lẫn đấu khí, Vu Linh Thích có thể phá ma pháp và đấu khí, những vật này cực kỳ trân quý, giá trị liên thành. Nếu để cho người này xông thẳng tới đại trướng trung quân, giết thống lĩnh, thì quân đội Thú nhân sẽ không đánh mà bại. Mấy chục Vu Linh Thích lóe lên đâm tới Tề Bắc và Hoàng Kim Sư Vương trong lưới, lập tức trên mình Hoàng Kim Sư Vương xuất hiện mấy chục lỗ lớn nhỏ, làm nó rống lên liên tục, nhưng không có cách nào thoát thân. Còn Tề Bắc thì núp dưới bụng hoàng kim sư vương, toàn thân bao trùm một tầng bởi một tầng nội lực. Cách đó không xa, Kim Cương thấy Tề Bắc lâm nguy, ánh mắt đỏ lên.
– Thiếu gia!
Kim Cương rống to một tiếng, nắm lấy một gã binh lính Thú Nhân, dùng sức nâng lên, lập tức xé hắn thành hai mảnh, nội tạng rơi đầy trên mặt đất.
– Grào…
Tức giận làm cho đầu Kim Cương như muốn nổ tung, hắn điên cuồng hét lên liên tục, cả thân hình bắt đầu biến đổi lớn, quần áo trên người biến thành từng mảnh vải rách. Một vòng tròn giống như ngọn lửa toát ra từ mặt và lồng ngực hắn, thân hình hắn đã bành trướng to đến ba trượng trong nháy mắt, đôi mắt đỏ rực lóe ra hung quang.
– Chết, toàn bộ phải chết!
Tiếng hét Kim Cương rung một góc trời trời, một tay hắn nhấc bắp đùi một con Cự Tê, biến con cự tê thành vũ khí vung lên, lập tức đè chết mấy trăm binh sĩ Thú Nhân. Kim Cương phẫn nộ, đã hoàn toàn cuồng hóa rồi. Năng lượng trong máu được khởi động mang theo sát khí biến hắn thành một cỗ máy giết chóc, không ai có thể ngăn cản. Cho dù là Dực Nhân trên trời ném phi mâu xuống cũng chỉ tạo lên những tiếng “keng keng”, tất cả đều bị bắn ra.
– Thú Thần hàng lâm, Thú Thần hàng lâm…
Binh sĩ Thú Nhân đã hoàn toàn mất đi chiến ý, quỳ rạp xuống đất, kết quả bị Kim cương đạp thành đống thịt nát. Ánh mắt Tề Bắc nổi lên kim mang, hắn đem xiêm y che tay, hai tay nhất thời Long Hóa, nắm lấy cái lưới kia, lập tức xé thành nhiều mảnh nhỏ
– Chết!

Tề Bắc lạnh như băng quát to một tiếng, đem mười mấy tên cầm Vu Linh Thích đến chỗ chết, đám binh sĩ Thú Nhân cũng phát hiện ra nhưng lúc đó Tề Bắc đã hồi phục rồi. Kim Cương cuồng hóa tuy không được thời gian dài, nhưng hiện tại đã làm cho binh lính Thú Nhân sở hãi, đúng là cơ hội tốt. Tề Bắc cưỡi Hoàng Kim Sư Vương cả người đầy máu, phi thẳng tới đại tướng trung quân. Khi Tề Bắc vọt tới trước trung quân đại tướng, chỉ thấy thủ lĩnh Khắc La ngơ ngác nhìn Kim Cương cuồng hóa, ngay cả khi cổ họng bị tay của Tề Bắc bóp lấy, hắn cũng không nhúc nhích.
– Hạ lệnh triệt binh, dừng công thành lại.
Tề Bắc lạnh lùng nói. Lúc này Khắc La mới tỉnh táo lại một chút, khuôn mặt đầy vẻ kích động, ánh mắt không rời khỏi Kim Cương, hắn giơ tay lên, lập tức kèn lệnh thu binh vang lên. Quân đội Thú Nhân giống như thủy triều lui về, thành Tây Linh thoát khỏi nguy hiểm. Lúc này, Kim Cương cũng thôi đánh giết, khí tức cuồng bạo làm cho Tề Bắc cũng thực sự khó thở.
– Kim Cương.
Tề Bắc hét lớn một tiếng. Thân thể khổng lồ của Kim Cương rung lên, ánh mắt nhìn về phía Tề Bắc, sát khí cuồng bạo từ từ giảm dần. Sau đó thân thể Kim Cương nhanh chóng thu nhỏ lại, ngọn lửa ở mặt và lồng ngực cũng từ từ biến mất.
– Thiếu gia, ngài không sao là tốt rồi.
Sắc mặt Kim Cương tái nhợt nói xong, rồi té trên mặt đất rồi hôn mê. Cùng lúc đó Thập Tam nhanh chóng hiện ra trước mặt Tề Bắc.
– Thập tam, mang theo Kim Cương, chúng ta vào trướng.
Tề Bắc vừa nói, vừa túm lấy cổ Khắc La, đẩy hắn vào trung quân đại trướng. Tề Bắc đánh vào mi tâm của Khắc La một đạo nội lực, rồi mới buông ra. Mà Khắc La vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào Kim Cương đang hôn mê, tựa như nhìn tiên tử trong mộng, quên cả sinh tử. (Biên: gay rồi )
– Thú Thần cuồng hóa… Thú Thần huyết mạch… Là hài tử của ngài ấy…
Khắc La lẩm bẩm nói, đôi mắt to lớn của hắn tràn đầy nước mắt. Tề Bắc có chút không hiểu “chẳng lẽ Khắc La này biết phụ thân của Kim Cương?”
Một lúc lâu sau, Khắc La mới tỉnh táo lại một chút, nhìn Tề Bắc, mở miệng hỏi:

– Ngươi là ai?
– Thành chủ của thành Tây Linh, Nặc Đức Tề Bắc.
Tề Bắc thản nhiên nói.
– Thành Tây Linh cũng có thành chủ rồi… Nặc Đức gia tộc, khó trách trên tường thành sẽ xuất hiện Hắc giáp quân.
Khắc La gật đầu.
– Ngươi biết Kim Cương?
Tề Bắc hỏi.
– Kim Cương? Hắn là hài tử của Thú Thần.
Khắc La vừa bình tĩnh trở lại lại kích động lên


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.