Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 84: U Minh Châu.
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 84: U Minh Châu. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Dịch: Tự Không
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Nhớ thanks nhé
Tề Bắc chậm rãi tiến sâu vào bên trong, chỗ hắn đang đứng là bên ngoài chiến trường cổ, thi hài phần lớn là của Cchiến sĩ bình thường, không có vật gì là giá trị. Thời gian dần qua, mặt đất càng ngày càng khô ráp, trong tầm mắt của Tề Bắc, tất cả đều là hài cốt xếp lân lộn với nhau, khí tức thảm thiết trải qua mườn vạn năm kia, vẫn y đọng lại mãi không tán làm người ta kinh ngạc. Đột nhiên, hai mắt Tề Bắc tỏa sáng. Cách đó không xa, một cỗ hài cốt thân cao hơn trượng đứng lặng yên thẳng tắp, hắn đang mặc trọng giáp Tử Văn màu đen, trong tay cầm một cây kích bán nguyệt, đỉnh đầu ngửa mặt lên trời miệng há lớn, lộ ra một hàm răng sắc nhọn, lúc chết đang ngửa mặt lên trời mà điên cuồng hét lên. Xung quanh hài cốt này là những hài cốt mặc giáp màu trắng của Chiến sĩ nhân loại xếp ngã thành một vòng trong. Tề Bắc dường như có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó, người này chắc hẳn là một trong các tướng lĩnh của Cửu Tầng U Minh, tự mình đang chiến đấu với hơn mười cường giả của nhân loại, cái kích hình bán nguyệt trong tay quét một đường, năng lượng nổ tung, đem những cường giả này đánh ngã, rồi sau đó cầm kích ngửa mặt lên trời điên cuồng mà hét lên. Mà đúng lúc này, hình ảnh bị đọng lại, cũng không biết là đến cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra. Hắc trường kiếm trong tay Tề Bắc rung lên ong ong, đang phát ra khát vọng mãnh liệt. Tề Bắc không để ý đến hắc trường kiếm, hắn cẩn thận tiến đến gần, giờ mới phát hiện ra phía sau mông của U Minh tướng lĩnh có xương đuôi dài.
– Đáng tiếc, nếu không phải khí tức hắc ám nồng đậm thế này thì khôi giáp và vũ khí này hoàn toàn có thể trang bị cho Kim Cương sau khi cuồng hóa.
Tề Bắc lắc đầu, buông hắc trường kiếm đang mất kiên nhẫn ra. Chỉ thấy thanh hắc trường kiếm này hóa thành một đạo u quang, trực tiếp đâm vào U Minh tướng lĩnh, điên cuồng hấp thu năng lượng Hắc Ám nồng đậm này. Lúc này, Tề Bắc bắt đầu ở trên những hài cốt mặc khôi giáp màu trắng tìm kiếm, nhưng khi tay chạm vào trên khôi giáp của bọn họ, thì khôi giáp kia trong nháy mắt hóa thành phấn vụn, rồi sau đó cả hài cốt, tất cả đều bể thành vụn phấn.
– Mẹ nó, U Linh tướng lĩnh này có cấp bậc gì mà trâu thế nhỉ.
Tề Bắc có chút khiếp sợ. Đột nhiên, thanh hắc trường kiếm đang hấp thụ năng lượng Hắc Ám kia bỗng nhiên phát ra một tiếng, thân kiếm tản ra một tầng hắc quang chói mắt. Thời gian dần trôi qua, trên thân thanh trường kiếm màu đen hiện ra một ký hiệu nhàn nhạt. Tế Bắc nhớ đã từng thấy ký hiệu này ở dòng song máu lúc còn trong Vong Linh Sơn, ký hiệu này giống như đúc với ký hiệu kỳ lạ do sách ma pháp hiện lên lúc ấy, rồi từ ma pháp trận cổ mới phóng xuất ra cây hắc trường kiếm này. Chỉ là Tề Bắc cũng không biết ký hiệu này có ý nghĩa là gì. Đúng lúc này, hắc trường kiếm hóa thành một đạo hắc mang bay trở lại trong tay Tề Bắc, mà hài cốt của U Minh tướng lĩnh kia thì bắt đầu vỡ vụn, nhanh chóng sụp xuống. Tề Bắc nhún nhún vai, đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì bỗng có một viên châu đen nhánh lăn từ hài cốt của U Minh tướng lĩnh ra.
– U Minh châu cấp ba.
Hắc trường kiếm liền truyền đến một đoạn tin tức.
“U Minh châu? Là cái gì? Chẳng lẽ giống như Vong Linh Châu?” Đúng lúc này, hắc trường kiếm đột nhiên sáng lên một cái, từ mũi kiếm bắn ra một ký hiệu giống y như trên than mình. Bỗng nhiên, bên trên viên U Minh châu này toát ra một cột khói đen, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu ngưng tụ. Nó nhanh chóng hóa thanh một thân ảnh cao lớn giống như của U Minh Tướng lĩnh kia.
– Cái này..
Tề Bắc há to mồm, hắn có thể cảm ứng rằng thứ này được khống chế tùy theo ý niệm trong đầu hắn.
– Trái, phải, trái, phải, nhảy, ngồi chồm hổm, gãi mông…
Tề Bắc khống chế U Minh tướng lĩnh làm một loạt các động tác. Hắn liếc nhìn về phía bầy U Linh cấp thấp đang lao đến, lập tức điều khiển U Minh tướng lĩnh lao vọt đến. U Minh tướng lĩnh vọt đến nhanh như chớp, hai tay đánh một đường, chiếc đuôi quét một phát, những U Linh cấp thấp này toàn bộ đều hóa thành khói nhẹ tiêu tán. Thực lực này xem chừng đạt đến cấp bậc Vương phẩm. Tề Bắc bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, chiến trường cổ còn rất rộng, nếu là kiếm được thêm mấy viên U Minh châu, tạo ra một đội quân, chẳng phải là có thể đại sát tứ phương. Nhưng Tề Bắc hưng phấn cũng không được bao lâu, hắn phát hiện ra thân ảnh của U Minh tướng lĩnh này đã mờ đi một tí, nói cách khác, thứ mà U Minh châu này tạo ra có thời hạn.
– Quay về.
Tề Bắc chỉ một ngón tay lên thanh hắc trường kiếm, U Minh tướng lĩnh này liền hóa thành một cột khói đen rút vào bên trong U Minh châu. Tề Bắc phất tay, U Minh châu này liền tự động bay vào lòng bàn tay hắn, cầm chơi một chút, hắn lại ném nó vào trong Không Gian giới chỉ. Suy nghĩ một chút, Tề Bắc lại lấy ra một viên Vong Linh châu cấp thấp. Tâm vừa động, bên trên hắc trường kiếm lại bắn ra một ký hiệu bao lấy viên Vong Linh châu cấp thấp. Chuyện tương tự nhanh chóng xảy ra, từ trên viên Vong Linh châu cấp thấp này, ngưng tụ ra một bộ xương cấp thấp tay cầm cốt mâu.
– Ha ha, thì ra Vong Linh châu còn có tác dụng kỳ diệu này.
Tề Bắc cười to, trên người hắn còn có mấy trăm viên Vong Linh châu, trong đó có vài chục viên trung cấp, còn có hai viên cao cấp, đủ để tạo thành đại đội mấy trăm Vong Linh, lực chiến đấu quả thực rất cường đại. Chỉ là, vô luận là U Minh châu hay Vong Linh châu, thời gian đều có giới hạn, chỉ không biết là có thể bổ sung được hay không thôi. Tề Bắc cầm hắc lấy trường kiếm, khẽ vuốt ve một chút. “Thanh kiếm này rốt cuộc là vật gì? Chẳng lẽ lại là thần khí của người nào đó trong Cửu Tầng U Minh?”
Cũng chỉ có như thế mới hợp lý, thần khí nghịch thiên như thế tự nhiên là thần mới có tư cách nắm giữ, chỉ là nó lại thuộc phe hắc ám. Tề Bắc tiếp tục đi về phía trước, chỉ cảm thấy một cổ áp lực vô hình chắn trước mặt hắn, mỗi một bước đi, áp lực lại càng lớn. Cùng lúc đó, Thần Long ấn ký trên người Tề Bắc có phản ứng, cực dương chi khí trên người hắn cũng trở nên mãnh liệt. Cước bộ Tề Bắc cũng chậm lại, vẻ mặt bất định, nếu cực dương chi khí ở chỗ này mà chuyển thành cực dương chi hỏa vậy thì phiền toái rồi. Hiện tại ở phía trước mơ hổ ẩn hiện một chút kim quang, dụ hoặc hắn tiếp tục tiến về phía trước. Không cần phải nói, phía trước nhất định là có bảo bối gì đó. Chẳng qua cân nhắc một chút, Tề Bắc quyết định tạm thời quay về, cái chiến trường cổ này hắn đã biết, tùy lúc có thể quay trở lại. Tề Bắc khó khăn xoay người, thối lui ra khỏi phạm vi của áp lực này, sau đó quay trở về. Lại sử dụng Hắc Ám Độn thuật, Tề Bắc nương theo mạch nước ngầm mà quay trở về dòng suối nhỏ ở hậu viện phủ thành chủ. Doanh trướng dùng để ngăn cách khí tức vẫn để đó, điều này làm cho Tề Bắc không hề lo lắng khí tức hắc ám sẽ bị lọt ra ngoài.
– Tước gia, tước gia…
Bên ngoài truyền vào tiếng của Hỏa Liệt.
– Chủ nhân phân phó, bất luận là ai cũng không thể quấy nhiễu ngài.
Âm thanh Thập Tam lãnh đạm vang lên.
– Nhưng đại quân của Thú Nhân tộc đang đánh vào trong thành, nếu Tước gia không xuất hiện nữa thì thành sẽ bị phá.
Hỏa Liệt gấp giọng nói. Vừa mới lên xong, tâm Tề Bắc lại thấy hồi hộp, không biết mình đã đi được bao nhiêu ngày rồi và làm sao đại quân thú nhân đã tấn công tới thành Tây Linh rồi? Tề Bắc lập tức từ trong doanh trướng đi ra, có thể nghe thấy thành Tây Linh đang là một mảnh huyên náo hỗn loạn.
– Tước gia, ngài cuối cùng cũng đã đi ra, việc lớn không xong rồi, đội quân của Thú Nhân tộc đang vây công thành Tây linh chúng ta.
Hỏa Liệt gấp gáp rống lên, trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên là mới vừa trải qua chiến đấu ác liệt.