Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 79: Linh Tê
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 79: Linh Tê
Dịch: Toby
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Nhớ thanks nhé
Tuyết, máu…
Một trắng một đỏ, trộn lẫn vao nhau biến thành màu hắc ám. Ánh mắt trời bị đất tuyết chiết xạ lộ ra quang cảnh màu trắng thăm thẳm, không có có chút ấm áp nào. Thi thể ở Khai Thiên Khẩu chất thành từng đống lớn, khí tức thảm thiết vẫn tràn ngập trong không khí. Dã thú nương theo mùi máu tươi mà tìm đến gặm thi thể, trên bầu trời còn có đám kên kên bay thành vòng, chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc lớn. Mạo Hiểm giả túm năm tụm ba lại với nhau, sắc mặt bọn họ hoặc hoảng sợ hoặc phức tạp nhìn đống thi thể đẫm máu trong đất tuyết. Mà phía xa xa là đường vào Man Hoang vực. Nặc Đức Tề Bắc mang theo một trăm Hắc Giáp Quân trở lại thành Tây Linh, phía sau là Ngũ Đại Lang và Bát Đại Tinh Tướng kính cẩn theo sát. Mọi người trong thành đều mang ánh mắt kính sợ nhìn về hắn. Không còn ai hoài nghi Tề Bắc có thể nắm được thành Tây Linh trong tay hay không nữa, những người đánh cuộc hắn chỉ có năm ba ngày là đã phải bỏ chảy đều tự tát vào mặt mình. Trước phủ thành chủ vẫn còn sót lại mùi máu tươi. Khi Tề Bắc đi tới Khai Thiên Khẩu, tam đại thế lực liền dẫn người tấn công phủ thành chủ, khi đó những người xem náo nhiệt đã cho rằng Tề Bắc đã xong đời. Nhưng cảnh diễn ra kế tiếp lại cực kỳ quỷ dị khiến kẻ khác phải nghẹn họng trân trối. Người Huyết Lang và Tinh Thần bất chợt quay đầu tặng Ảnh Mị một kích, phối hợp cùng Hắc giáp quân trong phủ thành chủ giết hết người của Mị Ảnh. Rồi sau đó, Tề Bắc an toàn trở về, theo phía sau là Ngũ Đại Lang và Bát Đại Tinh Tướng. Rất nhiều người bây giờ mới hiểu, vị thành chủ đại nhân này đã âm thâm thu phụ hai trong tam đại thế lực là Huyết Lang và Tinh Thần. Phủ thành chủ chiêu mộ hơn ngàn Chiến sĩ và Ma Pháp Sư tới. Những người này lấy cứ lấy mười người thành một tổ và để một người của Hắc Giáp Quân làm tổ trưởng, chia làm một trăm tổ thay phiên nhau tuần tra trong thành Tây Linh. Đám lính tuần tra này lại giết chết hơn một trăm người gây rối mất trật tự. Lúc này mới làm mọi người tin tưởng Tề Bắc không chỉ nói xuông mà đang hành động theo chính pháp luật mà hắn ban hành. Thành Tây Linh trước giờ chưa từng yên ổn như thế này.
Phủ thành chủ, trong đại sảnh, Tề Bắc mặc chiếc cẩm bào, nhìn bản đồ thành Tây Linh treo trong đại sảnh. Thành Tây Linh đúng là rất lớn, ước chừng bằng một nửa Hoàng đô. Lúc này, ánh mắt Tề Bắc dừng lại tại khu Tây thành một chút. Nơi này chiếm gần một phần năm diện tích của thành nhưng không có một con đường nào bằng phẳng nào, không có phòng ốc nào tốt, mà có chừng mười tám vạn dân nghèo sống tại đó. Những người dân nghèo này phần lớn là già yếu bệnh tật, có rất nhiều gia quyến của thương nhân và các mạo hiểm giả. Mà những mạo hiểm giả và thương nhân sao khi chết trong thành Tây Linh hỗn loạn thì của bọn họ lại lưu lạc tới khu dân nghèo.
– Thiếu gia, huynh đang nhìn cái gì vậy?
Huyễn Ảnh đi tới phía sau Tề Bắc nhẹ giọng nói. Một đôi ngọc thủ theo thói quen bóp lấy bả vai hắn.
– Đang nhìn lãnh địa của huynh. Trận bão tuyết tiếp theo cũng sắp tới. Ta đang suy nghĩ, làm sao để an trí cho nhưng người dân nghòe ở khu Tây thành.
Tề Bắc nói. Huyễn Ảnh sửng sốt một chút, cũng không biết nhớ đến cái gì, cả người đột nhiên ngẩn ra. Tề Bắc quay đầu, thấy đôi mắt của Huyễn Ảnh phiếm lệ. Hắn kéo nàng ngồi lên đùi hắn, bàn tay ôn nhu vỗ về mặt của nàng, nói:
– Bất luận muội đã từng trải qua cái gì. Sau này huynh sẽ ở bên cạnh muội.
Huyễn Ảnh không nói lời nào, chỉ lắc đầu, nước mắt chảy xuống thành dòng.
– Ngoan, đừng khóc. Huyễn Ảnh đừng khóc …
Tề Bắc có chút luống cuống tay chân đem Huyễn Ảnh ôm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi. Không biết tại sao nàng lại thương tâm như vậy. Bên ngoài đại sảnh, sau cây cột, trong mắt Kim Cương hiện lên một tia thồng khổ. Hắn vẫn cho là lúc đó muội muội vẫn còn nhỏ, không nhớ rõ chuyện tình đã phát sinh. Nhưng bây giờ nhìn lại, nàng thật ra vẫn nhớ được nhưng chỉ không nói ra thôi. Ở bên cạnh thấy đôi mắt Kim Cương đầy lệ khí, một cánh tay to vươn qua đặt lên vai của hắn. Kim Cương quay đầu, thấy ánh mắt Độc Nhãn lo lắng, trong lòng không khỏi thấy ấm áp, lệ khí trong mắt giảm bớt.
Lúc này, Mộ Dung Tinh Thần tiến vào phủ thành chủ, đi theo phía sau là ba thiếu nữ Tinh Linh. Nghe được bẩm báo bên ngoài, Huyễn Ảnh vội vàng lau nước mắt, từ trong ngực Tề Bắc đứng dậy, chạy về phía hậu viện. Mộ Dung Tinh Thần vẫn bọc khăn đội đầu, tấm lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp.
– Tinh Thần, nàng nhớ tới bổn thiếu gia hay sao?
Tề Bắc cười hỏi, tiến lên đẩy nàng vào đại sảnh. Phía sau, Yên Linh đánh mắt với hắn một cái. Mộ Dung Tinh Thần không để ý tới giọng đùa giỡn của Tề Bắc, ánh mắt vừa tiến vào đã dừng lại trên cái bản đồ thành Tây Linh treo giữa đại sảnh, nàng thấy khu dân nghèo Tây Thành được dùng tơ hồng vòng lại, trong mắt không khỏi hiện lên tia kinh dị. Tề Bắc chú ý tới ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần, lại nghĩ tới thân phận Mộ Dung y sĩ của nàng, không khỏi cười một tiếng, nói:
– Nàng vì dân nghèo mà tới đây sao?
– Ừ!
Mộ Dung Tinh thần gật đầu. Mà lúc này, ba thiếu nữ Tinh Linh lặng lẽ lui ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa đại sảnh lại. Tề Bắc nhớ lại lời Yên Linh đã nói, trong lòng hiện lên một cảm giác quái dị, ba nha đầu này thật đúng là tận tâm tận lực. Nhìn bộ dáng của họ xem như quyết tâm vun đắp cho Mộ Dung Tinh Thần và hắn.
– Tinh thần, nàng nói chúng ta có phải có tâm hữu linh tê không? Mới vừa rồi ta còn đang suy nghĩ thế nào an trí những dân nghèo này.
Tề Bắc kéo cái ghế qua, ngồi bên cạnh Mộ Dung Tinh Thần.
– Thật à? Ngươi có biện pháp gì sao?
Ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần nhìn Tề Bắc đã nhu hoà rất nhiều. Trước kia nàng cũng đã có ý nghĩ này nhưng thành Tây Linh quá hỗn loạn làm cho nàng phải cẩn thận. Không có quyền thống trị tuyệt đối, ý tưởng cải tạo khu dân nghèo chỉ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
– Còn chưa có kế hoạch chi tiết. Nhưng bão tuyết sắp tới, trước tiên xây cần dựng phòng ốc đơn giản bằng gạch đá đã, để cho bọn họ vượt qua mùa đông này. Sau này đợi bổn thiếu gia chỉnh đốn các ngành nghề. Có việc gì cần thì có thể đưa họ, như vậy họ có thể tự kiếm sống.
Tề Bắc nói. Đôi mắt Mộ Dung Tinh Thần loé ra quang huy nhàn nhạt, nhìn Tề Bắc nói:
– Ngươi thật sự nguyện ý giúp bọn họ? Như vậy căn bản ngươi không có chỗ tốt nào.
“Trong mắt quý tộc, không phải chí có lợi ích của mình sao? Người thuộc giai cấp hạ lưu mà ngươi cũng quan tâm sao?” Trong lòng Mộ Dung Tinh Thần nghĩ quý tộc là như vậy, không quản bọn họ làm cái khỉ gió gì nhưng mặt ngoài vẫn phong độ ưu nhã bên trong thì toàn thú vật. Bọn họ tự cho là cao quý, chà đạp những người ở tầng dưới chót mới chứng tỏ sự nổi bật. Tề Bắc cười nhạt nói: (.
– Nàng thật sự cho là như vậy sao? Thật ra ta trợ giúp bọn họ chính là trợ giúp chính. Một lãnh địa phồn vinh không thể dựa hết vào tiêu chuẩn kim tệ, mà cần phải dựa vào tiêu chuẩn mọi mặt của lãnh địa như cuộc sống, tài nghệ, … Nếu như lãnh địa của ta chỉ toàn người giàu không có người nghèo và người đói bụng. Như vậy, ta chính là người sở hữu nhiều chỗ tốt nhất.
Tề Bắc không dối trá mà nói lãnh địa của hắn sẽ không phân biệt cấp bậc. Tại bất cứ thời đại nào, bất kỳ chùng tộc nào, cấp bậc đương nhiên vấn sẽ tồn tại. Mộ Dung Tinh Thần kinh ngạc nhìn Tề Bắc. Lần đầu tiên nàng thấy được một bộ mặt của hắn làm cho nàng rung động. Tề Bắc cầm lấy một trái cây, tay kia kéo diện sa che mặt của Mộ Dung Tinh Thần xuống, đem trái cây tới cửa miệng của nàng. Mộ Dung Tinh Thần muốn giơ tay lên nhận lấy trái cây này nhưng Tề Bắc lại né ra, sau đó đem trái cây tiến tới bên cạnh miệng của nàng, ánh mắt lộ ra vẻ bá đạo.