Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 77: Không giải thích được với Yên Linh
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 77: Không giải thích được với Yên Linh
Dịch: Toby
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Huyễn Ảnh đã hết sức quen thuộc cái loại ánh mắt sắc lang này của Tề Bắc rồi cho nên trái tim bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, xoay người muốn chạy trốn. Tề Bắc nhanh như chớp kéo bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, nhẹ nhàng kéo lại, ôm nàng vào ngực.
– Không nên …. Đừng…
Huyễn Ảnh chưa hô xong thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị Tề Bắc hôn lên chặn lại. Ánh mắt trong như nước của nàng bắt đầu trở nên mê ly. Hôn nhẹ và sờ sờ đã trở thành cử chỉ thân mât quen thuộc giữa hai người rồi. Nhưng mỗi khi như vậy, Huyễn Ảnh vẫn cảm giác trái tim đập dồn dập, linh hồn phiêu bồng vào những đám mây mềm mại trên trời, cả người cứ như băng tuyết hoà tan ở đôi môi của hắn. Y phục cả người đều đã ướt đẫm, từng bộ phận trên thân thể hai người đều có thể bị đối phương cảm nhận mọt cách rõ ràng. Bàn tay to của Tề Bắc không chịu an phận, từ eo nhỏ nhắn nhu nhuyễn của nàng tuột xuống, đi tới ôm trọn kiều đồn vểnh cao của nàng, ngón tay từ từ dọc theo khe giữa hai mông do thám vào nơi bí ẩn kia. Huyễn Ảnh nhất thời như bị chạm điện, thân thể mềm mại cứng đờ, hai bàn tay vô thức đẩy về phía trước. Tề Bắc ôm Huyển Anh té lăn vào trong nước, tay trái đặt dưới đất để chống đỡ. Nhưng dòng nước nước suối chảy tới, đánh thẳng vào Thần Long ấn ký trong lòng bàn tay trái của hắn, khiến Thần Long ấn ký truyền đến tay Tề Bắc từng đợt nóng rực, và nó cũng thả khí tức ra dò xét dòng suối này. Bất qua khí tức của Thần Long lạc ấn chỉ dò xét được mấy thước rồi không tiến thêm được. Mà cùng lúc đó, trường kiếm màu đen trên người Tề Bắc nhẹ nhàng chấn động. “Dưới con suối này có điều cổ quái.” Nghĩ vầy, Tề Bắc ôm Huyễn Ảnh đang hờn dỗi đứng lên, nhanh chóng chạy về phòng. Đến khi hai người đã đổi lại y phục sạch sẽ đi ra thì Hoả Liệt chạy tới. Hắn nói là một trong ba thiếu nữ Tinh Linh là Yên Linh đã tới. Ở trong đại sảnh phủ thành chủ, Tề Bắc thấy được Yên Linh đang mặc một chiếc áo choàng che toàn thân.
– Tinh Chủ cho ta tới nói cho người biết. Mị Ảnh đã phái người thương lượng cùng Tinh Thần, muốn liên hợp tam đại thế lực đối phó với ngươi.
Khi Yên Linh thấy Tề Bắc, không hề nói nhảm mà dứt khoát vào vấn đề.
– Hắc hắc, Mị Ảnh rốt cuộc cũng không nhịn được nổi nữa sao? Tình huống cụ thể như thế nào?
Tề Bắc nở nụ cười. “Không nhịn được là tốt rồi, chỉ cần Mị Ảnh đám động là mình sẽ có cớ để đem thế lực này trừ đi tận gốc.”
– Ngày mai, tam đại thế lực tập trung và dựng doanh trướng tại Khai Thiên Khẩu ở giáp ranh giữa Tây Linh thành và Man Hoang vực. Ba bên thảo luận để loại bỏ băn khoăn. Mỗi bên mang theo hai mươi người. Mà ngươi có thể mang tho một trăm người tới trước.
Yên Linh nói.
-Khai Thiên Khẩu?
Tề Bắc nhíu mày. Hắn còn chưa biết rõ hoàn cảnh ở đây lắm nên cũng không rõ địa hình của Khai Thiên Khẩu.
– Khai Thiên Khẩu là một mảnh đất hơi cao, chung quanh trống trải nên không cần lo lắng bị mai phục.
Yên Linh nói.
– Ha ha, nhưng trên thực tế mai phục chân chính thì không thể nhìn thấy được. Nói đi, bọn chúng tính tính đối phó với thiếu gia thế nào?
Tề Bắc cười nhạt nói. Yên Linh cũng không nói ngay, Đôi mắt đẹp ngó chừng Tề Bắc, tựa hồ đang muốn hắn đoán thử coi.
– Được rồi, để cho bổn thiếu gia đoán thử. Khai Thiên Khẩu mặc dù phạm vi xung quanh trống trải nhưng cách Tây Linh thành không xa. Bổn thiếu gia mang theo một trăm người, các ngươi có sáu mươi người. Thoạt nhìn thì ta chiếm tiện nghi nhưng trên thực tế chính là bẫy rập. Nhân mã của các ngươi hoàn toàn có thể đánh từ phía sau, bốn bề vây công. Bởi vì phạm vi nơi nên thi triển ma pháp không chút đố kỵ chuyện phá huỷ Tây Linh thành.
Tề Bắc bên bên sờ cằm một bên chậm rãi nói. Đôi mắt đẹp của Yên Linh sáng lên, bất quá vẫn không nói gì.
– Bọn họ không dám làm gì ta nhưng Hắc giáp quân bên cạnh ta sẽ bị tiêu diệt hết. Mà đám Hắc giáp quân còn lại ở Tây Linh thành sẽ như quần long vô thủ, dễ dàng đối phó. Để rồi ta sẽ bị các ngươi đuổi ra khỏi Tây Linh thành. Một là có thể huỷ diệt uy tín của ta ở Tây Linh thành. Hai là chỉ cần không tổn thương tánh mạng của ta thì gia tộc không có lý do để phái binh tới báo thù.
Tề Bắc nói tiếp. Yên Linh nở nụ cười, con mắt nhìn Tề Bắc loé ra những ý niệm không nói nên lời, có điểm giống như trượng mẫu đang đánh giá con rể. Loại hương vị này thật có chút hoang đường.
– Đúng vậy, ngươi đoán không sai. Bọn họ nói địa vị ở Nặc Đức gia tộc của ngươi không cao. Bằng không cũng không bị phái tới Tây Linh thành. Lại nghe người khác nói, mâu thuẫn của hoàng quyền Kim Diệp hoàng triều đang và thế gia các ngươi càng ngày càng thêm sâu, song phương đang kiềm chế lẫn nhau. Nếu ngươi chật vật chạy về gia tộc, thì trong gia tộc cũng không phái binh giúp ngươi báo thù vì như vậy sẽ bị hoàng đế nắm được nhược điểm.
Yên Linh nói. Tề Bắc cười cười. “Bọn họ đoán rất đúng. Nếu mình chật vật trở về, sẽ bị người ta xem thường.” Yên Linh nói xong những thứ này, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Bất quá bộ dáng này như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tựa hồ có chuyện gì đó khó nói ra.
– Có lời gì thì nói ra luôn đi. Không cần sợ bổn thiếu gia đến mức vậy.
Tề Bắc nói, từ ánh mắt của nàng, hắn đã nhìn ra có chuyện không đúng.
– Ngươi… ngươi… quên đi. Ta về đây.
Yên Linh khẽ mở môi đỏ mấy lần nhưng cứ như xương mắc ở cổ họng, không nói ra được. Cuối cùng nàng có chút ủ rũ, cắn môi dưới, quay người muốn rời đi.
“Không thể hiểu được.” Tề Bắc liếc mắt nghĩ “yêu hay không, không nói ra để mình bớt đi được một chuyện.”
Yên Linh đi đến cửa đột nhiên quay lại, lớn tiếng nói:
– Ngươi sau này có thể đối tốt với Tinh Chủ hay không?
– Hả?
Tề Bắc nghe vậy thì sửng sốt. Hắn nghẹn họng nhìn Yên Linh. “Chuyện mình hôn Mộ Dung Tinh Thần bị nàng biết rồi sao? Không có lý nào mà Mộ Dung Tinh Thần lại kể cho nàng được.”
– Ngươi là người nam nhân đầu tiên mà Tinh Chủ nguyện ý tới gần. Chỉ với việc ngươi đẩy xe đưa Tinh Chủ ra cửa thì ngay cả ta củng Như Phong, Phiêu Tuyết, Tinh Chủ cũng không cho đẩy, cũng không bao giờ nghe lời chúng ta ra ngoài đi dạo.
Yên Linh nói tới đây, tựa hồ còn có chút ghen tỵ.
– Bởi vậy sao?
Tề Bắc không khỏi nở nụ cười.
– Không cho cười!
Yên Linh lớn tiếng nói.
– Được rồi, không cười.
Tề Bắc cố nín cười nhưng đôi mắt đang rung rung lộ ý cười thì làm sao mà dấu được.
– Ngươi sau này mà đối tốt với Tinh Chủ thì ta … ta liều mạng với ngươi.
Đôi mắt đẹp của Yên Linh thoáng hiện lên vẻ kiên quyết, dậm chân, xoay người chạy ra ngoài. Tề Bắc im lặng một chút, ngẫm lại chuyện hắn hôn Mộ Dung Tinh Thần, rồi đẩy xe đưa nàng đi mấy con phố nhưng nàng trước sau đối với hắn không có gì đặc biệt, hơn nữa lại lộ ra vẻ lãnh đạm.
“Đầu năm nay nữ nhân óc nhỏ hơn nhiều a.” Tề Bắc nói thầm một câu. Đột nhiên nhớ tới thể chất của Mộ Dung Tinh Thần tựa hồ toàn thân đều mang độc, cả nước mắt cũng là loại độc kịch liệt vô cùng. Nghĩ tới đây, trong lòng Tề Bắc đột nhiên dâng lên một chút thương tiếc, đây nguyên nhân khiến nàng không dám thấy mặt trời, hơn nữa lại cố quấn quần áo lên khắp người mình. Lúc này, Tề Bắc nhìn tay trái của mình, Thần Long ấn ký cũng là một loại khí tức có thể giải trừ độc của nàng. Bất quá có thể đem toàn bộ độc trong cơ thể hay không thanh trừ sạch sẽ cũng khó nói.
“Chuyện sau này tính sau. Giờ đi coi xem dòng suối nhỏ kia rốt cuộc có gì cổ quái.” Tề Bắc thầm nghĩ rồi đi về phía hậu viện của phủ thành chủ.