Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 70: Rập bẫy
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 70: Rập bẫy
Dịch: huhihe
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tiểu Cửu hiện ra trước mặt Tề Bắc một cách quỷ mị còn Huyễn Ảnh đang bị Tề Bắc ăn đậu hũ, duyên dáng hét lên một tiếng e lệ chạy ra ngoài.
– Tinh Thần có động tĩnh gì không?
Tề Bắc hỏi giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
– Thanh Mộc cũng không có đi ra bất quá tôi phát hiện trong viện của hắn bay ra một con Thúy Linh Điểu. Nó bay đến một y quán trong khu nhà nghèo ở thành Tây một lát lại bay trở về, sau đó bay ra ngoài thành hướng đến cái cốc tránh gió đó.
Tiểu Cửu nói.
– Y quán trong khu dân nghèo? Tinh Chủ ở chỗ đó?
Tề Bắc sửng sốt một chút làm sao cũng nghĩ không thông, đầu não của một trong tam đại thế lực thành Tây Linh mà lại ở trong một y quán trong khu dân nghèo.
– Không biết, nhưng tôi đã hỏi thăm qua, y sĩ ở trong y quán kia họ Mộ Dung người khác cũng gọi nàng là Mộ Dung y sĩ, hai chân nàng đi lại bất tiện nghe nói còn mắc phải một loại quái bệnh, chỉ đành phải đem toàn thân che lại hoàn toàn, y quán nàng mở ra đã được ba năm căn bản là miễn phí xem bệnh cho dân nghèo ở nơi đó.
Tiểu Cửu nói. Tề Bắc gật đầu, người gọi là Mộ Dung y sĩ này cho dù không phải là Tinh Chủ thì cũng có quan hệ rất lớn cùng với Tinh Thần. Mà đúng lúc này, Thập Tam cũng xuất hiện vô cùng quỷ dị nói:
– Chủ nhân, thuộc hạ vừa mới phát hiện đoàn lính đánh thuê của Tinh Thần đang tập họp.
Tề Bắc đột nhiên đứng thẳng lên cười nói:
– Cá lớn cắn câu, bẫy rập tại cốc tránh gió bố trí thế nào rồi?
– Đã bố trí thỏa đáng.
Thập tam nói.
– Vậy thì tốt, trước phế của hắn một cánh tay, canh bạc này của chúng ta cũng đủ phân lượng rồi.
Tề Bắc sờ lên cái cằm vừa mới mọc ra vài sợi râu non nớt, hình tượng lão gian thương thật sự không quá phù hợp so với bộ dáng thật sự của hắn, giống như một mao đầu tiểu tử lại cứ thích ra vẻ già đời vậy. Dĩ nhiên, Tiểu Cửu và Thập Tam tuyệt đối sẽ không cho là như thế, Tề Bắc kể từ khi trở về từ Vong Linh sơn mạch thì quả thực rất quỷ quyệt.
…
…
Đoàn lính đánh thuê Tinh Thần có hơn tám ngàn người ở trong gió tuyết chạy nhanh về hướng cốc tránh gió đó, có thể nói là lính đánh thuê của Tinh Thần đã dốc toàn bộ lực lượng ra rồi. Chính bởi vì dốc toàn bộ lực lượng nên lính đánh thuê của Tinh Thần xuất phát thập phần bí mật, bọn họ sợ nếu để cho Huyết Lang và Mị Ảnh biết được thì có tập hợp lại động thủ với tổng bộ hay không. Tinh Thần hành động lần này do bát đại tinh tướng Thanh Mộc, Tất Sát và tam đại tinh tướng Cô Tinh suất lĩnh.
– Thanh Mộc, ngươi có cảm giác trong chuyện này tựa hồ có gì đó khác thường không?
Tất Sát nói với Thanh Mộc, đây là một trung niên nhân thấp gầy, trên mặt có hai phiết râu cá trê, thoạt nhìn mày gian mắt chuột không giống một tinh tướng chủ quản một phương mà lại giống một tên trộm cắp ngoài đường hơn.
– Có vấn đề gì không?
Thanh Mộc hỏi, Cô Tinh bên cạnh lạnh như băng cũng nhìn sang.
– Thực ra thì cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là cảm thấy sự việc này hơi trùng hợp một chút, ba vị tiểu thư vừa mới mất tích thì quán rượu Thiên Đường mạo hiểm liền có tin tức của các nàng, hơn nữa còn có quan hệ cùng với Nặc Đức Tề Bắc. Nặc Đức Tề Bắc này nhất định là đối thủ của tất cả các thế lực thành Tây Linh này.
Tất Sát miết chòm râu hình chữ bát của mình con ngươi xoay chuyển thật nhanh.
– Quán rượu Thiên Đường mạo hiểm vốn là nơi hội tụ tam giáo cửu lưu, có tin tức này cũng không có gì không đúng. Mấu chốt chính là ba vị tiểu thư của Tinh Thần chúng ta lại đi theo bên người Nặc Đức Tề Bắc.
Thanh Mộc nói.
– Không phải Hộ vệ của thương đội kia đã nói rồi sao, ba vị tiểu thư ngoan ngoãn phục tùng ở bên cạnh Nặc Đức Tề Bắc. Có khi là ba vị tiểu thư có kế hoạch gì đó? Chúng ta cứ đi như vậy chẳng phải là phá hỏng kế hoạch của ba vị tiểu thư hay sao?
Tất Sát nói. Thanh Mộc trầm ngâm một chút rồi nói:
– Rất có thể ngươi nói đúng nhưng là chỉ là có thể mà thôi, trong lòng ngươi hiểu được ba vị tiểu thư ở trong lòng Tinh Chủ có địa vị như thế nào, Tinh Chủ tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh một chút nguy hiểm trên người của ba vị tiểu thư.
Tất Sát thở dài một hơi, hiểu được Thanh Mộc nói rất đúng ba vị tiểu thư nếu như là xảy ra chuyện gì… Tất Sát cả người run lên không dám nghĩ tiếp nữa. Cách cốc tránh gió khoảng mười dặm thì đoàn lính đánh thuê của Tinh Thần ngừng lại tựa hồ như đang đợi cái gì. Không lâu sau, một con chim nhỏ màu xanh biếc từ trong gió tuyết bay vụt tới dừng lại ở trên vai Thanh Mộc líu ríu kêu to như muốn nói gì đó.
– Tiểu Thúy nói, cốc tránh gió quả thực tản ra khí tức của ba vị tiểu thư.
Thanh Mộc nói.
– Nếu ba vị tiểu thư ở nơi này vậy thì không có biện pháp rồi, tấn công đi, cùng lắm thì để lại một con đường sống cho Nặc Đức Tề Bắc. Tiểu tử đó không thể chết được nếu không Kim Diệp đại quân sẽ đem cái thành Tây Linh này tàn sát đến máu chảy thành sông.
Tất Sát nói. Bát Thiên Tinh Thần thuộc đoàn lính đánh thuê khoác áo choàng màu tuyết trắng cùng với gió tuyết hòa làm một, dưới chân chính là giày chuyên đi trong tuyết, dẫm trên tuyết không phát ra thanh âm cho dù là có thanh âm rất nhỏ thì tất cả cũng bị tiếng gió che dấu hoàn hảo. Cứ như vậy, bọn họ lặng yên không một tiếng động tiếp cận cốc tránh gió. Trong cốc tránh gió, hơn hai trăm cái trướng bồng trên một bãi đất trống, dựa theo tính toán số lượng trướng bồng thì quả thực có thể dung nạp hơn ngàn người. Trên đỉnh hai ngọn núi nhỏ lần lượt xuất hiện từng hàng đầu người.
– Đừng… Đừng…
– Cút ngay, tên khốn này không được đụng đến Yên Linh tỷ tỷ…
– Tinh Chủ sẽ giết ngươi, a…
Thanh Mộc vốn là cảm thấy nơi này lộ ra vẻ an tĩnh bất thường hơn nữa lại không có binh lính tuần tra đang do dự có phải xác định một lần nữa hay không. Nhưng vào lúc này thì thanh âm kinh hoàng của Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết từ bên trong trướng bồng trung tâm truyền ra. Đúng là tiếng của họ rồi!
– Tiến công!
Thanh Mộc lập tức hạ lệnh tấn công. Vô số mũi tên và từng chiêu thức ma pháp tuyệt mỹ cái địa đánh tới doanh trướng trong cốc tránh gió kia. Ngay sau đó một đội lính đánh thuê của Tinh Thần ở cửa cốc gầm lên vọt vào vọt vào. Cùng lúc đó, trên một số đỉnh doanh trướng bốc lên khói đen nồng nặc, trong nháy mắt bao phủ cả tòa núi. đọc truyện mới nhất tại .
– Không xong rồi, là bẫy, mau rút lui!
Tất Sát quát to lên. Nhưng mà không kịp nữa rồi!
“Uỳnh! Ầm! Ầm! Ầm!” Một tiếng nổ mạnh vang lên, hai ngọn núi rung mạnh, bắt đầu sụp đổ. Khói đen vừa gặp phải lửa liền biến thành màu lục sắc, lính đánh thuê của Tinh Thần nhất thời giống như lúa mạch bị gặp bão, rạp hết xuống. Chỉ có vài chục người lúc bắt đầu đã đình chỉ hô hấp, hoảng sợ trốn thoát. Trong đó bao gồm tam đại Tinh Tướng của Tinh Thần. Nhưng là khi bọn hắn thoát ra khỏi được màn sương mù màu lục sắc dầy đặc kia thì nghênh đón bọn hắn chính là ma pháp tiễn bắn ra hình thành lưới ma pháp đem bọn họ vây lại. Đầu lĩnh là Hỏa Liệt, hắn tiến lên một bước lạnh giọng hét lớn:
– Các ngươi đầu hàng đi, Tước gia nhà ta nhân từ không muốn mạng của các ngươi, bất quá nếu các ngươi phản kháng thì sẽ làm quỷ dưới lưỡi đao của Hắc Giáp Quân chúng ta.
– Những huynh đệ kia của chúng ta đều…
Khóe mắt Cô Tinh giật giật, nếu những huynh đệ kia đều chết rồi vậy thì hắn cũng không thể sống được.
– Yên tâm, bọn họ chẳng qua là hôn mê thôi, chỉ cần ăn giải dược vào tự nhiên có thể tỉnh lại.
Hỏa Liệt nói. Cô Tinh vung trường thương trong tay xuống đặt mông ngồi ở trên mặt tuyết. Thanh Mộc và Tất Sát cũng cười khổ buông vũ khí trong tay xuống, họ đã mất đi lợi thế không cần thiết phải đi chịu chết. Bọn lính đánh thuê còn lại thấy được tam đại Tinh Tướng đã đầu hàng tự nhiên cũng sẽ đầu hàng.
“Tước gia thật sự liệu sự như thần, nếu là đi đánh giặc có thể sẽ đập cho đám Thú Nhân kia khóc kêu cha gọi mẹ.” Hỏa Liệt đem những người này trói lại xong, trong lòng càng sùng bái Tề Bắc đến độ mù quáng.