Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 69: Mộ Dung y sĩ
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 69: Mộ Dung y sĩ
Dịch: huhihe (.
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc tiến vào doanh trướng, thấy Như Phong, Phiêu Tuyết đang căm tức hắn, Yên Linh cũng là tức giận đan xen, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh nhưng đôi mắt đẹp cũng không dám nhìn thẳng hắn. Bởi vì Tề Bắc cũng không rõ nội tình của ba nàng Tinh Linh này, đặc biệt bây giờ đang ở trong thành Tây Linh cho nên hắn căn bản không yên lòng giải khai cấm chế trên thân ba người, cho nên ba người ngoại trừ con người và cái miệng có thể cử động ra thì cả người đều không thể động đậy.
– Khụ Khụ, không nên nhìn chằm chằm vào bổn thiếu gia như vậy, bổn thiếu gia thủ thân như ngọc nên các ngươi cũng đừng nghĩ lung tung.
Tề Bắc ho khan hai tiếng vẻ mặt đầy chính khí.
– Ngươi còn có thể vô sỉ được như vậy sao?
Yên Linh nghĩ đến mới vừa rồi bị hắn nhìn thấy cảnh xuân, trong lòng không ngăn được cơn tức giận.
– Ngươi là người xấu, mau thả chúng ta ra.
Phiêu Tuyết tức giận nói.
– Đúng, mau thả chúng ta ra nếu không Tinh Chủ biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Như Phong cũng nói theo. Có lẽ là biết Tề Bắc sẽ không thật sự xuống tay với các nàng, cho nên Phiêu Tuyết và Như Phong cũng không sợ hắn. Tề Bắc đi vào trong doanh trướng ngồi lên giường gác luôn cả chân mang giày lên giường dương dương tự đắc nói:
– Các ngươi yên tâm, ta sẽ thả các ngươi ra. Trông các ngươi gầy như vậy nhưng tại sao lại ham ăn quá! Ta không nuôi nổi các ngươi đâu.
Trên khuôn mặt của ba nàng đều đỏ lên, tuổi của các nàng đang là tuổi ăn tuổi lớn nên hai năm qua sức ăn của các nàng cũng tăng lên nhiều. Mọi người không rõ, đều cho là Tinh Linh chỉ ăn Linh quả Cam Lộ nhưng thật ra Tinh Linh cũng chỉ có thể ăn được khi thân thể hoàn toàn phát triển hoàn toàn, cũng chính là lúc đã trưởng thành, còn trước lúc trưởng thành thì sức ăn của Tinh Linh đặc biệt là Tinh Linh đang phát triển thì sức ăn bằng mười thanh niên nhân loại.
– Ngươi tìm được Tinh Chủ rồi sao?
Yên Linh mở miệng hỏi.
– Còn chưa có, bất quá hẳn cũng sẽ rất nhanh.
Tề Bắc gối đầu lên hai tay, giương thẳng hai chân lên.
– Ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Chỉ cần ngươi đem tin tức bọn tay ở đây phát tán ra ngoài, chẳng phải sẽ gặp được Tinh Chủ rồi sao?
Yên Linh đã sớm nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.
– Hắc hắc, vốn là ta tính toán cũng định làm như vậy, bất quá đột nhiên ta cảm thấy hợp tác hời hợt như vậy quá không phóng khoáng chút. Muốn hợp tác thì phải là hợp tác mật thiết, thậm chí cao hơn nữa vì dù sao thành Tây Linh này cũng là đại bản doanh của ta, ta cũng không muốn sau này để lại mầm họa gì đó.
Tề Bắc đầy hèn mọn gian trá, lúc nói đến hai từ mật thiết và mầm họa lại cố ý cường điệu giọng nói lên.
– Ta khuyên ngươi đừng tự cho là thông minh ngươi mà thật sự chọc giận Tinh Chủ thì nhất định hối hận cũng không kịp.
Yên Linh lạnh lùng nói. Tề Bắc cười cười không có mở miệng, từ trong lời nói của Yên Linh thì có lẽ Tinh Chủ hoặc là nói thế lực phía sau lưng Tinh Chủ thật không đơn giản chút nào. Nhưng cho dù như thế thì sao? Thành Tây Linh này là đất phong của hắn, có thể nói là chỗ đứng thứ nhất của hắn ở cái thế giới này, ai dám cản đường của hắn thì hắn sẽ diệt người đó. Yên Linh nhìn thấy sát cơ lóe lên trong hai mắt của Tề Bắc thì trong lòng không khỏi run lên, lời của nàng không ngờ lại khơi dậy sát cơ trong lòng vị quý tộc trẻ tuổi này. Nhìn bộ dáng của hắn thì thành Tây Linh này xem ra không thể tránh được một phen huyết vũ rồi.
…
…
Khu tây trong thành Tây Linh, ở mỗi tòa thành thị nhất định sẽ tồn tại xóm nghèo và nơi này là khu nhà nghèo của đám người ở tầng chót trong xã hội. Mùa đông hàng năm ở nơi xóm nghèo này người già và tiểu hài bị chết rét số lượng cũng không ít. Trong một tiểu lâu hai tầng cũ kỹ ở khu thành tây, một ngọn đèn hôn ám còn đang lóe sáng, ở lầu một bày mười cái giường gỗ đơn sơ, phía trên nằm đầy bệnh nhân gầy trơ xương nằm co quắp vì cái lạnh, trên mặt đất còn nằm mười mấy người bọc trong sợi bông cũ nát, đại bộ phận người đều là người già và tiểu hài tử. Một chiếc xe lăn làm bằng gỗ từ trong phòng đi ra ngoài, trên xe lăn có một nữ tử đang ngồi, cô gái này đeo mạng che mặt, mang khăn đội đầu, ngay cả hai tay cũng mang theo một đôi bao tay thật mỏng màu đen, cả người chỉ lộ ra đôi con ngươi giống như hai ngôi sao. Một số bệnh nhân và gia quyến của họ đều dùng ánh mắt cảm kích lẫn tôn kính nhìn nàng, không ai lên tiếng cám ơn nhưng hết thảy đều không cần phải nói ra.
“Rầm rầm rầm”
Đúng lúc này thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. đọc truyện mới nhất tại .
– Mộ Dung y sĩ, mở cửa ra van xin cô hãy cứu lấy con của tôi.
Bên ngoài vang lên tiếng khóc thảm thiết của một người cha nào đó. Một nha đầu vội vàng tiến lên mở cửa ra cho một người quần áo lam lũ ôm một cái bọc bên trong đó có một cô bé ước chừng ba tuổi vọt vào lập tức bổ nhào quỳ rạp xuống trước cái xe lăn của cô gái hoảng sợ nói:
– Cứu cứu con gái của ta, cứu lấy con gái của ta.
Cô bé này gầy trơ cả xương màu da đã phát tím tựa như không còn nghe thấy tiếng hô hấp nữa.
– Tiểu Lục, mau cầm cái hòm thuốc của ta tới đây.
Cô gái trên xe lăn gấp giọng nói âm thanh như tiên âm. Nha đầu kia liền chạy đi lấy một cái hòm thuốc đưa cho cô gái, cô gái mở cái hòm ra rồi lấy một bình sứ đổ ra vài loại thuốc viên khác nhau, sau đó mở miệng cô bé ra nhét thuốc vào.
– Mang cô bé về nghỉ ngơi đi.
Cô gái nói.
– Cảm ơn Mộ Dung y sĩ, cảm ơn Mộ Dung y sĩ.
Người cha ôm đứa trẻ liên tục nói cảm ơn.
Ba năm trước đây Mộ Dung y sĩ mở cái y quán này ở đây, không ai biết nàng tên là gì cũng không người nào biết bộ dáng thật sự của nàng. Đến xem bệnh cũng chỉ là người ở trong xóm nghèo này, bọn họ phần lớn là không đóng nổi tiền xem bệnh, bất quá vị Mộ Dung y sĩ này chưa bao giờ đòi bọn họ một phân tiền, người nếu có tiền thì đưa trước cũng được còn nếu như không có thì nàng cũng vẫn miễn phí xem bệnh cho người đó.
– Mộ Dung y sĩ, mau đến xem mẹ của tôi, bà sắp không qua khỏi rồi.
Một gã nam nhân trung niên xanh xao đột nhiên la lớn. Mộ Dung y sĩ nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn, vừa sờ lên người nữ nhân nằm trên giường kia thì thấy cái trán đã lạnh như băng, trong lòng nhất thời cả kinh biết ba ấy đã là đèn cạn dầu không thể cứu được.
– Mộ Dung y sĩ, cứu cứu mẹ tôi, cứu lấy bà ấy, con cái không thể không có mẹ.
Nam nhân này quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung y sĩ toát ra vẻ thống khổ, một cái tay trên xe lăn của nàng rủ xuống mơ hồ tản ra quang mang màu xanh nhạt nhưng nàng bỗng nhiên nắm chặt tay lại, tia sáng này vừa xuất hiện bỗng nháy mắt biến mất.
– Thật xin lỗi, ta đã cố hết sức.
Mộ Dung y sĩ nhắm mắt lại đem tia thống khổ trong mắt chôn giấu đi. Mộ Dung y sĩ ngồi lên xe lăn đi tới cửa thang lầu, nàng nhẹ nhàng nắm chặt lấy ghế dựa lưng của xe lăn, chiếc xe lăn này liền chở nàng lên nhẹ nhàng giống như đi trên đất phẳng. Ở cửa sổ lầu hai, Mộ Dung y sĩ nhìn cuồng phong bão tuyết bên ngoài mà nhẹ nhàng thở dài, không biết lại có bao nhiêu người chết ở trong gió tuyết này. Trong ba năm này, nàng nhìn quen việc sinh tử nhưng vẫn nhìn không thấu được sinh tử. Đúng lúc này, một con chim nhỏ màu xanh biếc từ trong gió tuyết bay tới, cái miệng nhỏ nhắn mổ mấy cái vào cửa sổ lầu hai. Tay của Mộ Dung y sĩ vừa nhấc lên cửa sổ tự động mở ra con chỉm nhỏ màu xanh biếc này liền bay vào lòng bàn tay của nàng. Con chim nhỏ líu ríu một trận, trong đôi mắt đẹp như hai vì sao của Mộ Dung y sĩ nhất thời bao trùm một tầng mây đen thật dày, linh khí trong mắt hoàn toàn biến mất thay vào đó là tử khí khiến cho người khác không rét mà run.
– Đi nói cho Thanh Mộc tụ họp Dong Binh quân đoàn để cho hắn mang theo, Cô Tinh vây quanh Tị Phong Cốc, Tiểu Thúy ngươi đi cái cố để tránh gió đó tìm kiếm khí tức của ba nha đầu Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết.
Mộ Dung y sĩ giống như đổi thành một người khác, trong giọng nói mang theo sát khí lạnh như băng.