Vô Thượng Long Ấn

Chương 127: Những nhân vật danh tiếng tề tụ


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 127: Những nhân vật danh tiếng tề tụ


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 127: Những nhân vật danh tiếng tề tụ
Dịch: hcmutransmt06a
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Trong cơ thể Thiết Giáp Hỏa Long sắp bị u lam quang đoàn khống chế muốn giết chết mấy người Tề Bắc, nhưng lực lượng nào giúp nó tránh khỏi trói buộc trong khoảnh khắc để tự hủy diệt chính mình?
Là tình cảm, hiện tại trí thông minh của nó cực cao nhưng thế giới quan của nó vẫn đơn thuần như trước.
Nó đã coi Tề Bắc là đồng bạn cho nên nó vì đồng bạn mà lựa chọn cái chết.
Loại tình cảm đơn thuần này, không phải là loại tình cảm ở trong thế giới hèn hạ của những chủng tộc có trí khôn kia có thể có thể so sánh bằng.
– Ô….
Thiết giáp Hỏa Long kêu lên trầm thấp, thanh âm càng ngày càng suếu.
– Đại Long, ngươi đừng chết, ta còn chưa tìm được chân long muội muội cho ngươi đâu!
Tề Bắc lẩm bẩm nói.
Thiết giáp Hỏa Long chăm chú nhìn Tề Bắc, ô ô kêu lên hai tiếng. Đột nhiên nó mở miệng, một thứ xuất hiện, trong hỏa hồng nổi lên một khỏa tử sắc tinh hạch.
Ngay sau đó, đôi mắt Thiết Giáp Hỏa Long trở nên xám xịt, hoàn toàn mất đi tính mạng.
– Ma thú tinh hạch cửu cấp!
Bốn người Kim Cương một lần nữa khiếp sợ vạn phần. Thiết giáp Hỏa Long này lúc sắp chết còn tặng cho TB một phần đại lễ.
Con người có đôi khi thật không bằng thú…
Tề Bắc trầm mặc một lúc lâu, phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, vuốt vuốt lên đầu Thiết giáp Hỏa long nhẹ giọng nói:
– Cảm ơn ngươi, Đại Long!
Đúng lúc này, trên thi thể Thiết giáp Hỏa Long đột nhiên bốc lên tia sáng u lam nhàn nhạt.

Tề Bắc nheo mắt lại, lùi ra đằng sau.
Một đoàn tia sáng u lam nồng nặc vô cùng từ trên thi thể Thiết giáp Hỏa Long bay ra, phiêu phù giữa không trung.
Đoàn tia sáng u lam kia bắt đầu biến hóa. Bên trong mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt lão giả.
– Thế gian có chân tình, chân tình có thể chiến thắng dục vọng thật sao?
Một thanh âm mờ mịt từ khuôn mặt lão giả kia phát ra.
– Ngươi là ai?
Tề Bắc lạnh lùng hỏi.
– Ngươi hiện tại không cần biết ta là ai! Bất quá đâu là lần đầu tiên mà dục vọng chi chủng mà lão phu để lại thất bại trong vạn năm qua. Lão phu cho ngươi một cơ hội, ngươi đi cùng lão phu, đồng bạn của ngươi sẽ được đưa ra ngoài.
Lão giả nói.
Tề Bắc không hề nghĩ ngợi lền đồng ý:
– Được!
– Không được! muốn đi thì cùng đi, có chết thì cùng chết!
Huyễn Ảnh phản đối.
– Ta cũng cùng tồn vong với thiếu gia!
Kim Cương nói oang oang.
Thập Tam cùng Tiểu Cửu không nói gì, nhưng bọn hắn tiến đến đứng bên cạnh Tề Bắc đã nói rõ hết thảy. Bọn họ là ảnh vệ của Tề Bắc, chủ nhân ở đâu ảnh vệ ở đó, chủ nhân chết ảnh vệ cũng không tồn tại.
Ánh mắt bén nhọn của Tề Bắc quét qua bốn người, cao giọng quát:
– Đây là mệnh lệnh, các ngươi đang nguyền rủa bổn thiếu gia chết sao? Đợi bổn thiếu gia đã chết sau các ngươi rồi hãy chết cũng không muộn!
Tề Bắc biết đây là một cơ hội có thể cho tất cả mọi người sống sót.
Bây giờ bọn hắn bị nhốt ở chỗ này, lên trời không có lối, xuống đất cũng không xong. Chỉ có thể đánh cuộc một lần.
– Đã quyết định xong chưa?
Thanh âm mờ mịt kia lại vang lên.
– Ta đi cùng ngươi, nhưng ngươi phải đưa bọn họ ra ngoài!
Tề Bắc thản nhiên nói.

Bốn người Kim Cương còn chưa kịp phản đối, đột nhiên biến mất, kể cả Tát Linh Linh cùng Diêm Phương Phỉ đang hôn mê cũng không ngoại lệ.
Nhưng ngay sau đó, đoàn lam mang này đột nhiên chui vào trong cơ thể Tề Bắc.
……………………….
Yêu Nhiêu xuất hiện tại một chỗ phế tích cách Long Phượng cốc hơn trăm dặm. Chính giữa phế tích có một tòa thần điện đổ nát.
Trong thần điện, đã tụ tập hơn trăm tên cường giả, ít nhất cũng là cường giả cấp bậc Địa Phẩm.
Yêu Nhiêu vừa xuất hiện, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đây là người trẻ tuổi nhất xông qua cửu đạo Thông Thiên quan. Trở thành nhân vật thiên tài cấp trưởng lão, tuyệt đối không chỉ là bởi vì khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia.
Đến cấp bậc cường giả này, đối với nữ tử mỹ lệ đến đâu cũng không sinh ra quá nhiều hứng thú, trừ một số ít cường giả có ham muốn đặc biệt.
Bọn họ chú ý nhất là thực lực, trên đời này thực lực vĩnh viễn làm người khác tin phục nhất.
Mấy cường giả đã từng quen bết cũng rối rít chào hỏi cùng Yêu Nhiêu, Yêu Nhiêu cũng khách khí đáp lại.
Nhưng ánh mắt Yêu Nhiêu quét một vòng cũng không nhìn thấy Ngự Thú Trang Ngu Khánh Hầu cùng Mộng Huyễn Hải Thái thượng trưởng lão Phong trưởng lão.
“Chẳng lẽ bọn họ đến không phải là vì Long Phượng cốc?” Yêu Nhiêu thầm nghĩ.
Mặc dù mỗi mười năm, thất thải ảo cảnh Long Phượng cốc sẽ hấp dẫn rất nhiều cường giả đến đây nhưng chẳng hiểu tại sao Ngũ Hành Thánh Địa là thế lực cực kỳ cường đại lại có rất ít người tới.
Bất quá có thể những nhân vật này lúc tuổi trẻ đã từng tới, hoặc là vì đã có thu hoạch, hoặc là vì không thu hoạch được gì, hay là bởi vì tuyệt phẩm ma pháp chú ngữ cùng tuyệt phẩm đấu khí pháp quyết đối với họ đã không còn hấp dẫn nữa cho nên bọn họ không tới.
Yêu Nhiêu có lần đem nghi ngờ này hỏi sư phụ của nàng nhưng sư phụ của nàng chỉ cười cười mà không trả lời.
Yêu Nhiêu đi vào trong thần điện, hướng về thần tọa đầy bụi bặm đã bị tổn hại nghiêm trọng trong thần điện mà khom người bái.
Bởi vì đây là thần tọa mà mười vạn năm trước thần Quang Minh đã từng ngồi.
Vì vậy đại bộ phận cường giả đi tới Long Phượng cốc đều muốn tới tham bái, rồi sau đó ở trong thần điện đợi thất thải ảo cảnh Long Phượng cốc xuất hiện.
– Ha ha ha, bổn cẩu, ngươi bay quá chậm, lão tử cõng ngươi đi có phải rất thoải mái hay không?
Bên ngoài vang lên thanh âm của Phong trưởng lão đồng thời còn có thanh âm nức nở ủy khuất của Tử Kim Tê.
Mọi người nhìn ra ngoài, thấy Phong trưởng lão cắp theo thân thể khổng lồ của Tử Kim Tê đáp xuống tiền điện. Tử Kim Tê thoạt nhìn vô cùng ủ rũ, có vẻ đã bị hành hạ không ít.
– Tham kiến Thái thượng trưởng lão!
Mấy người đệ tử Mộng Huyễn Hải đi tới hành lễ.
– Tránh ra, tránh ra, các ngươi cũng không phải đồ tôn của ta!

Phong trưởng lão đem thân thể nặng nề của Tử Kim Tê ném xuống, làm thân thể kia hoàn toàn khảm vào trong mặt đất.
– Ha ha, không tệ, cái tư thế này rất đẹp. Bổn cẩu, trước khi chủ nhân ngươi đến ngươi không được nhúc nhích, nếu không ta lột da ngươi nấu canh thịt chó.
Phong trưởng lão nhảy nhảy trên thân thể Tử Kim Tê rồi uy hiếp nói.
Phong trưởng lão vừa đi vào thần điện, các cường giả còn lại rối rít tránh ra. Lão già này trăm năm trước chính là thánh chiến sĩ, tính tình lại điên điên khùng khùng. Nếu bị hắn bắt được chỉnh cho ngươi sống không bằng chết cũng không có ai dám nói gì.
Đúng lúc này, Phong trưởng lão nhìn thấêu Nhiêu, tựa như nhớ ra cái gì đó tiến lên oa oa hét lớn:
– Yêu muội tử, mau nói cho ta biết, tên đồ tôn của ta rốt cuộc đang ở đâu?
Yêu Nhiêu nhẹ nhàng nhíu đôi mi thanh tú lại nói:
– Phong trưởng lão, vãn bối thật không biết đồ tôn của ngươi ở đâu!
– Nhất định là ngươi giết hắn rồi phải không? Ta muốn ngươi đền mạng!
Ánh mắt Phong trưởng lão hung ác dọa người, khí thế dâng lên, tất cả cường giả trong thần điện đều sợ mất hồn mất vía.
– Phong trưởng lão, ngươi muốn động thủ với vãn bối trong thần điện?
Yêu Nhiêu nhẹ nhàng vuốt tóc, không hề sợ hãi nói.
Khí thế Phong trưởng lão khơi khựng lại, có chút sợ hãi liếc qua thần tọa bị tàn phá, nói với nàng:
– Ngươi đi ra ngoài, ta muốn báo thù cho đồ tôn của ta.
– Lão Phong tử, ngươi muốn điên thì đi tìm người khác mà điên, đừng bắt nạt đồ nhi của ta nếu không đừng trách lão thân trở mặt!
Đúng lúc ấy, một thanh âm già nua nhưng uy nghiêm vang lên, một bà lão đầu bạc nhưng khí chất ung dung cao quý hiện ra.
– Sư phụ, sao người lại tới đây?
Yêu Nhiêu vui mừng kêu lên.
Bà lão vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Yêu Nhiêu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong trưởng lão.
– Trở mặt thì trở mặt, ai sợ ai? Tới đây, đi ra ngoài cùng lão đầu tử ta đánh một trận.
Phong trưởng lão hét lớn.
Quải trượng như rễ cây trong tay bà lão chống trên mặt đất, lắc mình ra ngoài thần điện.
Phong trưởng lão đi theo ngay đằng sau, một vị thánh ma pháp sư, một vị thánh chiến sĩ thế nhưng không nói một lời muốn động thủ với nhau.
– Ha ha ha, hai vị lão bằng hữu đang làm cái gì vậy? Vừa thấy mặt nhau đã tranh cãi, đúng là một đôi oan gia trăm năm!
Một tiếng cười cuồng phóng như thanh âm từ bên ngoài truyền tới. Người chưa tới nhưng thiên hàn khí như phô thiên cái địa ùa vào.
Đây là một nam tử hết sức anh tuấn, mặc áo bào trắng, trên đầu tóc dài màu trắng như sương tựa tuyết tùacute; buộc lại ở sau ót.
Mặc dù hàn băng chi khí quấn thân, nhưng nghe thanh âm cùng giọng nói của hắn lại phát hiện ra tính cách của người này cùng công pháp hàn băng thuộc tính mà hắn tu luyện không hợp với nhau một cách nghiêm trọng.
Nếu như Tề Bắc ở chỗ này sẽ phát hiện trung nên nam tử này cùng tên Lãnh Tùy Phong đuổi giết hắn có bảy phần giống nhau.

– Lãnh cốc chủ, lão điên này muốn nổi điên lên người đồ nhi của ta, thật buồn cười!
Bà lão hừ lạnh một tiếng.
Phong trưởng lão cũng hừ lạnh một tiếng, nhưng sắc mặt tựa hồ có chút lúng túng.
Trong lòng Yêu Nhiêu đột nhiên nổi lên một ý niệm, chẳng lẽ Phong trưởng lão cùng sư phụ có chuyện xưa không thể nói?
– Lãnh cốc chủ, vãn bối có lễ!
Yêu Nhiêu tiến lên hơi mỉm cười nói.
Lãnh Hàn Ly nhìn Yêu Nhiêu tán thưởng cười cười:
– Yêu Nhiêu, kẻ sĩ không gặp ba ngày phải lau mắt nhìn. Không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn ngươi đã đột phá lên cấp Thiên Phẩm, cũng xuông qua Thông Thiên cửu quan trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất. Vốn là ta còn có lòng tác hợp cho ngươi cùng tiểu tử kia nhưng bây giờ nhìn lại tiểu tử kia thật không xứng với ngươi.
– Lãnh cốc chủ quá khen! Lệnh công tử là nhân trung chi long, nhất định có thể tìm được người thích hợp hơn vãn bối.
Yêu Nhiêu mỉm cười.
– Phong huynh, ngươi lại hành hạ ma sủng tiểu Ngu rồi! Mà đúng rồi, tiểu Ngu đâu?
Lãnh Hàn Ly hỏi Phong trưởng lão.
– Không biết!
Phong trưởng lão gãi gãi cái đầu rối bời, đột nhiên chân đạp mạnh. Tử Kim Tê không dám có một chút cử động đang bị khảm trong đất bắn ra, hắn tát một cái, nói:
– Bổn cẩu, ngươi định trốn trong đất giả chết sao? Chủ nhân của ngươi đâu?
Tử Kim Tê kêu lên hai tiếng nức nở, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, càng thêm ủy khuất.
Trên bầu trời, Ngu Khánh Hầu cỡi một đầu Long Ưng cấp bảy bay đến.
Ngu Khánh hầu nhảy xuống, hành lễ với bà lão, Phong trưởng lão, Lãnh Hàn Ly rồi đem Tử Kim Tê bị hành hạ cực kỳ thê thảm vào trong ngự thú giới, tránh cho Phong trưởng lão tiếp tục hành hạ.
– Tốt lắm, chúng ta đi thôi!
Lãnh Hàn Ly nói.
Lão ẩu xoay người nhìn Yêu Nhiêu, từ ái nói:
– Yêu Nhiêu, trong thất thải ảo cảnh Long Phượng Cốc ngươi phải cố gắng lĩnh ngộ, nói không chừng sẽ có đại cơ duyên!
– Vâng sư phụ!
Yêu Nhiêu gật đầu.
Ngay sau đó, bốn người Lãnh Hàn Ly phá không bay đi, biến mất ở cuối chân trời
Yêu Nhiêu đứng nguyên tại chỗ, nhìn bầu trời như có điều gì suy nghĩ, xem ra lần này thất thải ảo cảnh Long Phượng cốc nhất định không đơn giản, không biết sư phụ bọn họ tại sao đến đây.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.