Đọc truyện Vô Tâm Gặp Vô Phế FULL – Chương 70: Thách Đấu Cần Thủ So Tài
Diệp Vân Xuyên cũng mặc kệ hai người, tiếp tục đi về khách sạn, hai người vẫn đi theo khiến cậu bực mình hết sức – “Hai người chẳng phải say rồi sao? Theo tôi làm cái gì, mau về phòng ngủ đi.”
Hai người gần như đồng thanh đáp -“Anh muốn ngủ cùng em!”
Mọi người đang có mặt trong sảnh lớn của khách sạn đồng loạt nhìn qua, mắt chữ A mồm chữ O – “….” – Chơi 3p luôn! Sướng!
Vì cả ba ở cùng một chỗ nên rất thu hút người khác, mà Diệp Vân Xuyên thì chắc chắn là nằm dưới rồi, bị mọi người hiểu lầm khiến cậu thẹn quá mạng – “Ngủ cái đầu anh ấy, giờ thì phiền hai người biến nhanh dùm, còn muốn ngủ thì tôi giúp hai người đặt một phòng đôi được chứ?” – Cậu Cũng ráng đâm họ một dao.
Hai người nhìn nhau – “…” – Nhìn xuống…
Mọi người cũng nhìn – “…” – Vốn liếng không tệ nha.
Diệp Vân Xuyên – “…” – Muốn hộc máu quá, không nhắc thì thôi, vừa nhắc thì cả hai liền cứng hết.
Đường Phong ủy khuất nhìn cậu nói – “Anh chỉ muốn ngủ cùng em, đừng đuổi anh đi có được không?”
Victor cũng không chịu thua – “Em ở đâu thì anh ở đó!” – Gương mặt hiển nhiên hết sức.
Diệp Vân Xuyên tức mà muốn lên tăng xông – “Hai người có biết xấu hổ không hả? Muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, còn không thì cứ nắm tay nhau mà đi thuê phòng, tôi không quản!” – Cậu bỏ lại một câu rồi đi nhanh vào thang máy, nếu cậu còn không đi sẽ bị ngượng mà chết, kích thước của hai người thật sự là khiến người ta xịt máu mũi mà.
Hai người liếc nhau – “Hừ.” – Cấp tốc đuổi theo, vừa kịp chui vào trước khi cánh cửa thang máy khép lại.
Diệp Vân Xuyên chạy như bay về phòng rồi lập tức khoá cửa, nhốt hai con sói đói ở bên ngoài.
Đường Phong nhìn Victor nói – “Anh bạn, đủ rồi đấy, cậu ấy là người yêu của tôi, phiền anh tránh xa cậu ấy ra.”
Victor cũng khoanh tay, nhướng mày – “Nhưng cậu ấy rõ ràng là không xem cậu là người yêu, vậy thì tại sao tôi không được theo đuổi.
Câu này là tôi nói mới đúng, cậu hãy tránh xa cậu ấy ra.
Cậu không thắng được tôi đâu!”
Đường Phong cũng ráng ưỡn ngực đáp – “Anh mới là người phải tránh xa em ấy ra, anh không có cơ hội đâu, bỏ cuộc đi.
Em ấy chỉ yêu mình tôi mà thôi!”
Victor nhếch môi, bộ dạng tự tin mười phần – “Cậu cứ chờ mà xem, người thắng sẽ là tôi!” – Nói rồi anh lướt qua người Đường Phong, rời đi như người chiến thắng.
Anh không tin trên đời này có người không bị mị lực và sự giàu có của anh thu hút.
Trên hành lang vắng người, Đường Phong đứng nhìn cánh cửa khép chặt, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi buồn nhưng cũng đáng tội.
Tuy nhiên, vẫn là nên mang cậu về nhà rồi cậu muốn trừng phạt sao cũng được.
Ở lại càng lâu thì khả năng mất vợ càng cao.
Đường Phong quyết định nhờ vả chủ tịch đại nhân một lần cuối, sau đó đặt một phòng ở bên cạnh để canh chừng.
Bảy giờ sáng, khi phần lớn du khách vẫn còn ngủ ngon lành.
Trên hành lang, trước cửa của một căn phòng, có hai anh chàng siêu cấp đẹp trai đang đứng hai bên tạo dáng, khiến hành lang bỗng chốc tấp nập người qua lại.
Hai người – “…”
Du khách rảnh rỗi lượn lần thứ mười thì không ngừng gào rú – “Oa đẹp trai quá đi, thật là lạnh lùng, nhưng mà tôi thích.
Anh gì ơi đang chờ người sao? Nếu người đó không xuất hiện thì đi cùng chúng em nhé!”
“Anh đẹp trai ơi, để em hầu hạ, xoa bóp cho anh nhé! Miễn phí cho anh nha!” – Còn đưa tay bóp bóp ngực của Victor.
Victor gạt tay người nọ, mặt lạnh như tiền đáp – “Cút!”
“Ây da, không chịu thì thôi, sao mà nặng lời vậy chứ.
Vậy anh gì ơi …”
Đường Phong – “Cút!”
Bị quấy rối tới phát phiền, hai người không hẹn mà cùng đưa tay lên gõ cửa, mạnh ai nấy gõ, gấp như cháy nhà.
Diệp Vân Xuyên bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ, lấy gối chụp lên đầu, trùm mền ngủ tiếp.
Hai người – “…” – Ta đập, đập nữa, đập mãi, đập tới khi nào cậu mở cửa thì thôi.
Diệp Vân Xuyên ngủ không được, bực mình gào lên – “Đừng đập nữa, bất lịch sự vừa thôi chứ!” – Tiếng gõ cửa im lặng giây lát rồi tiếp tục vang lên.
Diệp Vân Xuyên nổi khùng, tung chăn, cầm gối ném ra cửa, giờ thì cậu tỉnh ngủ luôn rồi.
Không cần nói cũng biết là kẻ đáng ghét nào -“Hai người có thôi đi không?” – Cậu nổi, nóng mở toang cửa rồi hét vào mặt hai người
“Hai người có biết cái gì là lịch sự không hả? Mới sáng sớm gõ cái gì mà gõ….!ummmm” – Victor thể hiện tinh thần người ngoại quốc cởi mở, ôm hôn Diệp Vân Xuyên rồi nhân tiện lách người chui vào phòng.
Đường Phong cũng lập tức đuổi theo trước khi Victor kịp nhốt anh bên ngoài.
Diệp Vân Xuyên bất ngờ bị hôn nên choáng váng một trận, miệng vừa được tự do thì lập tức muốn mắng người, nhưng lời còn chưa kịp mắng thì Đường Phong cũng sáp lại hôn một cái.
Diệp Vân Xuyên trợn tròn mắt – “…” – Cái đậu phộng nhà anh.
Victor hôn xong thì lập tức lục vali tìm đồ cho cậu thay, tự nhiên y như nhà mình.
Còn Đường Phong hôn xong thì được ăn một bạt tay yêu thương, nhưng anh vẫn mặc kệ cậu đánh mắng, vác người vào toilet hầu hạ đánh răng rửa mặt.
Sau đó, cậu gào lên – “Hai người cút hết ra ngoài cho tôi, tôi tự mình biết cách thay đồ!”
Hai người, khoanh tay đứng yên như tượng – “…”
Diệp Vân Xuyên thật sự lên tăng xông, tức tới mức cả gương mặt đỏ hồng – “…” – Được rồi, khùng cũng có cặp thì đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, cậu nhận thua.
Sau đó lập tức chui vào toilet rồi khoá cửa, thay đồ.
Mới sáng sớm bị làm phiền nên cậu không có chút tinh thần nào cả, không có lấy một nụ cười trên môi.
Còn hai người thì ngược lại, tinh thần phi thường tốt, họ lôi cậu đi nhà hàng, bàn ba người và chỉ gọi hai suất ăn.
Vì cậu thì chỉ được ngồi đó cho hai người đút.
Diệp Vân Xuyên tức muốn hộc máu – “…” – Mà hơn hết cậu sợ mình bị dư đạm, dư chất béo và bị người ta đục lỗ trên người mà chết.
Thực khách trong nhà ăn thì nghẹn một bụng cơm chó – “…”
Còn hai người thì hết sức tỉnh và đẹp trai – “Nào , A…” – Mỗi người, mạnh ai nấy đút bất chấp phản đối.
Nếu hỏi tại sao cậu không kịch liệt phản đối?
Ừ cứ phản đối thoải mái, rồi họ không dùng nĩa mà trực tiếp dùng miệng để đút.
Còn Đường Phong, anh cũng điên luôn rồi sao? Còn để mặc cho Victor ve vãn cậu?
Đường Phong: Anh giờ không có tư cách gì nói người ta, cậu cũng không yêu anh.
Anh biết làm thế nào?
Đánh nhau sao? Đó không phải hành động khôn ngoan và chắc chắn cậu cũng sẽ không muốn nhìn thấy, lại nói…!cậu còn chưa tha thứ cho anh và đón nhận anh thì bây giờ anh gây sự lại chẳng khác nào càng khiến cậu chán ghét thêm.
Đường Phong chỉ đành đường đường chính chính mà cạnh tranh công bằng.
Không phải anh không ghen nhưng ghen với một tên ngoại quốc mặt dày thì có tác dụng gì? Bản thân anh hiện tại đến tư cách ghen cũng không có, mặc dù trái tim anh rất đau anh nhưng quyết không lùi bước cũng không hành xử hồ đồ.
Sau khi dùng xong bữa sáng phi thường…!nghẹn khí, Victor mạnh mẽ lôi cậu đi ra biển, anh ta bảo rằng có trò hay muốn cậu cùng tham gia.
Đường Phong cũng muốn mang cậu đi nơi khác nhưng vẫn là giành không lại, vì Victor nắm rất chặt, hai người mà lôi kéo thì cậu sẽ bị thương.
Vậy là ba người một đường đi thẳng ra bến du thuyền.
Nhìn chiếc du thuyền sang chảnh thì Diệp Vân Xuyên á khẩu, vì…!nó chỉ dùng để đi câu cá thôi á.
Lúc lên du thuyền, Victor chặn Đường Phong lại – “Xin lỗi anh bạn, du thuyền của tôi không tiếp khách!” – Anh ta kẹp cổ Diệp Vân Xuyên cứng ngắt, không cho cậu chạy trở xuống.
Diệp Vân Xuyên vẫn cố gắng vùng vẫy – “Anh đủ rồi đó, tôi đã nói là tôi không muốn đi, tôi bị say sóng.
Thả tôi ra!”
Đường Phong cũng đáp lại Victor – “Anh nghe rồi đó, cậu ấy không muốn lên du thuyền.
Cậu ấy ở đâu thì tôi ở đó, không tới lượt anh quản!” – Anh vẫn nắm chặt tay Diệp Vân Xuyên, kiếp này anh quyết không buông tay cậu thêm lần nào nữa.
Đã yêu rồi thì góc biển, chân trời mãi có nhau.
“Hừ!” – Victor dứt khoát vác Diệp Vân Xuyên lên vai, tát mông cậu một phát – “Không việc gì, say sóng chỉ là chuyện nhỏ.
Còn cậu…!nếu đủ tự tin đánh bại được tôi thì cứ lên!” – Rồi anh nghênh ngang bước lên du thuyền.
Đường Phong cũng vừa nắm tay Diệp Vân Xuyên vừa lên theo, muốn đấu thì anh chấp tới bến.
Diệp Vân Xuyên nổi sùng nên mắng cả hai không thương tiếc, nhưng xui xẻo cho cậu, hai người toàn là cao thủ giả điếc, da mặt cũng dày nữa.
Victor cho cậu một viên thuốc trị say sóng, sau đó bọn họ ra khơi, điểm đến là điểm câu cá mú biển, nơi chỉ dành cho cần thủ.
Trên du thuyền cái gì cũng có, kể cả đầu bếp.
Trên boong tàu, hai bên mạn thuyền đều trang bị bốn bộ cần và mồi câu.
Cái này rõ ràng là chuẩn bị cho Đường Phong.
Diệp Vân Xuyên nhàm chán ngồi trên sopha uống nước trái cây nhìn hai cần thủ so tài.
Quả thật, đối với cậu thì những giây phút thế này rất đáng để trân trọng.
Mặc dù Victor có chút làm quá, nhưng chắc đó là bản tính nhà giàu thích của lạ, thích thể hiện và hơn thua nên đem cậu làm thú vui nhất thời.
Nhưng không thể phủ nhận anh ta đã vô tình khiến cuộc sống và tâm trạng của cậu và Đường Phong như được làn gió mát thổi qua, xua tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.
Nhìn gương mặt lạnh tanh của Đường Phong thoáng hiện lên vẻ lúng túng rồi bất chấp mà tranh đoạt, cậu cảm thấy rất vui, như vậy mới là cuộc sống mà một người bình thường nên có.
Bản thân cậu cũng cảm giác như trên đời này, ít nhất là trong kiếp này cậu vẫn có ý nghĩa đối với một vài người, sống có người thương, ra đi có người nhớ.
Sẽ không còn những tháng ngày cô độc với bốn bức tường, nơi mỗi đêm chỉ tồn tại sự tĩnh lặng, u buồn, nơi cả thế giới dường như tách biệt “không bạn, không người thân, không người tâm sự”.
Cô đơn đến nỗi cả đến một người để nhắn tin rằng hôm nay tôi buồn cậu cũng không có, lúc yêu nhau cũng chẳng khác gì một ngày hết sức bình thường, vẫn là nỗi cô đơn tiễn cậu đi trong âm thầm.