Đọc truyện Vô Sỉ Đạo Tặc – Chương 255: Nghịch tập (p2)
Năm đạo kiếm khí cự đại trực tiếp giết chết năm thánh điện kỵ sĩ, làm trọng thương hoặc thương nhẹ tới gần mười người, Quang minh chi tường như có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
– Người đứng sau lấp tức lên thế chỗ!
Vị trung đội trưởng không ngờ địch nhân lại cường đại tới vậy, chỉ một hai đòn đã có thể làm tan rã trận pháp của thánh điện, vội vã lớn tiếng hạ lệnh.
Thánh điện kỵ sĩ không bị thương hoặc bị thương nhẹ lập tức trám vào vị trí đồng bạn vừa hy sinh, Quang minh chi tương lại một lần nữa được dựng lại.
– Thật cứng đầu, đúng là đám kỵ sĩ ngu ngốc, chết hết cả cho ta, khặc khặc!
Ma thần nhảy tới bên cạnh Quang minh chi tường, bàn tay được hắc khí bao bọc vưon ra, không ngờ lại dễ dàng xuyên qua bức tường và móc trái tim một tên kỵ sĩ ra.
Tên trung đội trưởng thoáng thấy vậy liền đực mặt ra, đây là loại người gì vậy, không thèm đếm xỉa tới lực phòng ngự của Quang minh chi tưởng.
Khi hắn nhìn thấy con ngươi màu đỏ của Ma thần lại thêm khí tức hôi thối, không khỏi hít sâu một hơi – Ma tộc!
Chủng tộc tà ác này đã bị trục xuất rồi mà không ngờ lại cùng liên thủ với nhân loại đến tập kích thánh điện vĩ đại.
Hơn nữa, hắn lại càng không thể ngờ rằng, người trước mắt này là ma trung chi vương – Ma thần.
– Quang minh lực lượng đáng ghét, nhưng sao ngăn cản được ta, ha ha ha!
Ma thần vừa cười điên cuồng vừa sải bước xuyên qua Quang minh chi tường, chui vào giữa đám thánh điện kỵ sĩ khiến cho trận pháp tức khắc đại loạn.
– Không nên hoảng sợ, giao hắn cho ta!
Trung đội trưởng quát một tiếng, quang minh đấu khí bắn ra mãnh liệt, thân thể hắn tỏa ra nhiều vầng sáng thánh khiết mỹ lệ, từ đó có thể thấy được hắn chắc là một thánh kỵ sĩ có thực lực không tầm thường.
– Chết đi, tà ác!
Tên trung đội trưởng hét lớn.
Quang minh đấu khí hóa thành một cây quang mâu dài mấy thước, với khí thế lôi đình vạn quân đâm thẳng tới Ma thần.
– Hừ hừ, chỉ được cái mã!
Ma thần hiển nhiên không để hắn vào mắt, vẻ mặt miệt thị, giơ bàn tay lên, dễ dàng nắm chặt quang mâu lại:
– Bản lãnh ngươi chỉ có như vậy thôi sao, thế thì chuẩn bị chết đi!
Bạch quang đang bao trùm lấy trường mâu bỗng nhiên chuyển động như thủy ngân, hình thành một sợi dây ánh sáng cuốn quanh dọc theo cánh tay Ma thần, trông giống như cái kén tằm vậy.
– Phải chết là ngươi!
Tên trung đội trưởng thấy Ma thần bị “sợi dây” trói buộc thì không khỏi mừng rỡ, hắn cắm trường mâu xuống đất, hai tay chập vào nhau, lẩm bẩm một đoạn âm phù mà người thường có nghe cũng không hiểu. Là một thánh kỵ sĩ, hắn có thể hiểu rõ thần thuật của đám tế ti tài năng:
– Tà ác rốt cuộc không thể nào thắng được chính nghĩa, hỡi sức mạnh quang minh, hãy quét sạch ô uế của thế gian!
Niệm xong chú ngữ, cái kén ánh sáng ngày càng phát sáng, rồi bắt đầu co rút lại, giống như muốn nuốt trọn bất cứ thứ gì bên trong.
Nhưng mà cái “kén” đó lại không thể nuốt được Ma thần, mặt ngoài của nó xuất hiện một vết nứt lớn, sau đó một cánh tay phá vỡ cái kén.
Trung đội trưởng kinh hãi, may mà hắn có thân thủ nhanh nhẹn, trong lúc chỉ mành treo chuông kịp thời lui lại, dù như thế nhưng vẫn bị cái tay kia kéo đứt một mảng thịt lớn cùng áo giáp ngay trước ngực, máu tươi chảy đầm đìa, nếu như chậm đi một chút thì e là trái tim hắn không còn giữ lại được.
– Chết tiệt, coi như ngươi may mắn!
Ma Thần từ trong kén quang đi ra, vẻ mặt âm trầm, hai ba lần công kích khiến một gã thánh kỵ sĩ bị thương, đối với người thường thì đây là một điều phi thường đáng để kiêu ngạo. Nhưng Ma Thần thì không, phải biết rằng, hắn là chúa tể nắm giữ quyền sinh sát trong tay, việc không thể lập tức giết chết thánh kỵ sĩ, mặc dù là không toàn lực ra tay, nhưng đối với hắn mà nói thì đây cũng là sự sỉ nhục lớn lao.
Yếu, vẫn còn quá yếu, còn kém xa!
Bị bó buộc trong thể xác loài người, làm hắn chỉ có thể xuất ra được một phần vạn sức mạnh, nếu không thì chỉ cần hất tay một cái, tất cả thánh điện kỵ sĩ ở đây đều hôi phi yên diệt hết.
Cảm giác yếu kém đúng là khó chịu! Ý niệm giết chết giáo hoàng, đoạt lại thân thể của Ma Thần càng thêm mãnh liệt, hắn vọt vào giữa đám kỹ sĩ như hổ lọt vào bầy dê, tận tình phát tiết buồn bực.
Một chiêu thất bại, trung đội trưởng biết rằng mình cũng không phải đối thủ của ác ma trước mắt này, mắt thấy thủ hạ bị đồ sát trắng trợn, quang minh chi tường cuối cùng cũng sụp đổ, trái tim như bị cắt thành hai.
Mà lúc này, bạch quang phía sau không ngừng lóe lên, cường viện đã tới.
Dù là cường viện có thể lập tức chạy tới, nhưng hắn cũng biết, thủ hạ của mình die sạch cả rồi. Giống như đàn châu chấu lít nhít trước mặt địch nhân, tác dụng duy nhất của bọn họ chỉ là níu chân được địch nhân, còn hy sinh là điều tất nhiên.
Làm người ai mà chẳng quý trọng tính mạng, thần có thể sáng tạo ra con người, nhưng cũng không thể làm cho người ta sống lại, cho nên thánh kỵ sĩ cũng sợ chết.
Huống hồ, cho dù mình có lao vào thì cũng chỉ tăng thêm một người chết mà thôi, tốt hơn hết là giữ lại cái mạng này để tiếp tục chống cự địch nhân thì hơn.
Lấy cớ này để thuyết phục lương tâm bản thân, thánh kỵ sĩ hóa thành điểm sáng bay đi hướng khác.
Tiếng kêu thảm thiết của đám thủ hạ liên tiếp vang lên, sắc mặt thánh kỵ sĩ lúc xanh lúc trắng, đường đường là thánh kỵ sĩ mà lại chạy trốn trước mặt địch nhân, vết nhơ ngày hôm nay, đã trở thành nỗi sỉ nhục suốt đời hắn, vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Càng ngày càng nhiều kỵ sĩ từ nội điện chạy tới, mà ba người đi trước có trang phục bất đồng với đám thánh điện kỵ sĩ giáp trắng, mâu trắng lúc trước. Y phục bọn họ chia làm ba màu, đỏ đậm, xanh da trời và trắng bạc, bộ dạng rất là uy vũ, kiêu ngạo.
Trung đội trưởng như thấy cứu tinh, vui mừng khôn xiết nói:
– Thần sử đại nhân!
– La Thụy, trông bộ dạng của người kìa, quả thực mất hết mặt mũi thánh điện rồi, đợi lát nữa sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi!
Người mặc y phục màu đỏ không nén nổi giận dữ quát lớn tên trung đội trưởng.
Thánh điện có hỏa – thủy – phong – lôi bốn vị đại thần sử, mỗi vị đều là tuyệt thế cao thủ, nếu như dựa theo cách tính của Tạp Địch đại lục, bọn họ tương đương với Đại thống lĩnh một thành thị, trực tiếp bảo vệ và quản lý, là “đại ca” ở Thiên Không thành.
Trong đó có phong thần sử Mã Tạp Tư sau khi đánh một trận với Clark thì điên mất rồi, đến giờ ở nơi nào cũng không rõ, bốn đại thần sử nay chỉ còn lại ba.
Lam y và Bạch y hiện giờ chính là thủy thần sử và lôi thần sử.
Hỏa thần sử tính nóng như lửa, sau khi trách cứ trung đội trưởng xong, liền tiến lên nghênh đón địch nhân.
Mắt thấy hằng sa số hắc bào nhân, đội hình lại khổng lồ làm hắn hơi giật mình, nhưng dù sao cũng là thần sử, nhìn quen sóng to gió lớn, hừ một tiếng:
– Tốt lắm, để ta thu thập đám yêu nhân các ngươi!
Mấy trăm hắc bào nhân chỉ thấy hoa mắt một cái, Thiên Không thành đón nhận một cảnh nguy nga tráng lệ chưa từng thấy, mặt đất khắp nơi đều là bùng cháy, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, mồ hôi chưa kịp chảy ra đều bị bốc hơi hết.
Trong khi mọi người ở hiện trường đều cảm thấy kỳ quái, mặt đất đột nhiên chấn động, một khe nứt lớn chợt xuất hiện, mười mấy hắc bào nhân không kịp phản ứng liền rơi vào trong, bên trong toàn là dung nham nóng chảy sôi ùng ục, trên mặt nổi lên toàn bọt khí.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, hắc bào nhân rơi vào cái khe nứt bị dung nham nuốt chửng, cuối cùng đều bị tan chảy thành một bộ xương khô.
Khe nứt không ngừng kéo dài, đám hắc bào nhân may mắn là còn lại dù phát hiện nhưng lại không biết sử dụng khinh công, chỉ đành ba chân bốn cẳng chạy như điên, tuy thế vẫn có không ít người rơi vào dung nham.
– Nếm thử diễm ngục của ta đi, xem mùi vị của lửa địa ngục thế nào, đám yêu nhân tà ác các ngươi chỉ xứng đáng xuống địa ngục chuộc tội mà thôi!
Từ trong dung nham một hỏa nhân nhảy ra, cười lạnh lùng tàn khốc vang vọng bên tai mỗi hắc bào nhân trong hỏa ngục, thanh âm này chính là của hỏa thần sử.
Đây là lĩnh vực của hắn – Diễm ngục, trong phần lớn thời gian, lĩnh vực luôn luôn có hiệu quả lớn, sự khác biệt về số lượng đều bị bỏ qua, cho dù lực lượng đám hắc bào nhân có gia tăng hơn thế nào đi chăng nữa, nhưng trong lĩnh vực mà bọn họ không có cách nào hiểu rõ quy tắc thì cũng chỉ chịu số phận bị giết mà thôi.
Mà mấy trăm hắc bào nhân còn lại lại có cảm giác hoàn trái ngược, thân thể bọn họ ở giữa băng nguyên (tên lĩnh vực của Thủy thần sử), cái lạnh tê cóng, hơn nữa nhiệt độ ở đây lại còn đang không ngừng giảm xuống, gió lạnh quét tới còn sắc bén hơi đao kiếm, khiến đám hắc bào nhân đau nhức. Quả thực là lạnh buốt đến chết, lạnh tới tận xương cốt, thậm chí là cả linh hồn.
Bọn họ tưởng chừng có thể tốt hơn một chút so với đám quỷ xui xẻo trong diễm ngục, vì còn có thể vận đấu khí để trục hàn, nhưng mà bọn họ nhanh chóng hoảng sợ khi phát hiện ra đấu khí của bọn họ cũng bị đóng băng!
– Độ không tuyệt đối (giới hạn dưới của nhiệt độ, bằng -273.15oC) của ta, có thể đóng bắt bất cứ thứ gì, kể cả đấu khí.
Thủy thần sử vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng “lộp bộp” liên tục truyền đến, đám người bị đóng băng đổ ập xuống đất, thân thể vỡ tan thành từng mảnh, đôi mắt trông vẫn còn linh động.
Dưới lĩnh vực của lôi thần sử, sấm sét như đổ hết về Thiên Không thành.
Trong trời đêm đen kịt, đi kèm với tiếng sấm đinh tai nhức óc là từng tia chớp to lớn không ngừng giáng xuống, đánh đám hắc bào nhân đang chạy toán loạn dưới mặt đất cháy thành than, mùi thịt cháy nồng nặc phiêu tán trên không trung. Cấm chú lôi hệ ma pháp sư e là cũng chỉ đến như vậy.
– Lôi thần thịnh nộ, các ngươi đã chọc giận lôi thần, nên hãy chịu sự trừng phạt đi!
Đây là sức mạnh lĩnh vực, hơn nữa hỏa, thủy, lôi ba thần sử nắm giữ không phải lĩnh vực nửa vời mà lĩnh vực của bọn họ đều là đầy đủ, hoàn thiện, trước khi biến mất, cũng đủ có thể giết chết từng người bị vây khốn bên trong.
Trong lòng đám hắc bào nhân lọt vào lĩnh vực tràn ngập sự tuyệt vọng, bản thân không thể thấy hiểu lĩnh vực thì sẽ vĩnh viễn không biết nó có bao nhiêu đáng sợ. Giữa lĩnh vực của tuyệt thế cường giả, vốn bọn họ cũng là nhất lưu cao thủ mà giờ lại yếu ớt tựa như tiểu hài tử, không hề có lực chống cự, chỉ đành trơ mắt nhìn từng đồng bạn gặp nạn, chờ đợi tử vong phủ xuống.
Đám hắc bào nhân trong Diễm ngục vẫn mệt mỏi như cũ, dung nham làm cho mặt đất bị phân cắt thành vô số mảnh nhỏ, cho dù có muốn chết cũng không có chỗ để chôn.
Đúng lúc này, một ngọn lửa bỗng xuất hiện giữa không trung, màu sắc của ngọn lửa này khác hẳn với trong Diễm ngục, nó có màu trắng.
Bông hoa lửa màu trắng này nhẹ nhàng hạ xuống đất, chạm đến dung nham thì một chuyện thần kỳ phát sinh, dung nham đỏ rực dường như bị lây truyền, tất cả đều biến thành màu trắng, vết nứt tuy vẫn lan tràn nhưng không còn nhiều nữa, toàn bộ dung nham và hỏa diễm trong Diễm ngục đều biến thành màu trắng cả.
Ngọn lửa màu trắng, hừng hực bốc cháy, ngoại trừ dung nham bên ngoài, ngay cả không gian bên trong cũng đều bị nó thiêu cháy, càng lúc càng mãnh liệt, từng đốm lửa bắn tung tóe ra xung quanh.
Chỉ nghe thấy “Đinh” một tiếng giòn tan, không gian rốt cục cũng không chịu được ngọn lửa màu trắng thiêu đốt mà vỡ ra. Hắc bào nhân bị vây ở trong Diễm ngục chỉ thấy trước mặt lại hoa lên một cái, rồi đã thấy trở lại Thiên Không thành, không có đất cháy, không có dung nham , nhưng mà trên mặt đất còn lưu lại hơn mười bộ xương khô, chứng minh bọn họ không phải là nằm mơ.
Hỏa thần sử mở to hai mắt:
– Ghê gớm thật, bạch hỏa diễm!?
Ngọn lửa màu trắng chính là hình thái cuối cùng của lửa, ngọn lửa có thể thiêu hủy cả lĩnh vực.
Trong lĩnh vực của lôi thần sử, mấy tia chớp màu tím từ mặt đất bắn ngược trên trời tạo thành một lỗ hổng, sau đó lĩnh vực cũng sụp đổ, đêm tối không còn nữa, hắc bào nhân trong lĩnh vực cũng được trở lại Thiên Không thành.
Thủy thần sử không phải “chém gió”, độ không tuyệt đối quả thật có thể đóng băng đấu khí, người trong băng nguyên bị đóng băng toàn bộ, bị gió lạnh thổi ngã, vớ thành những mảnh nhỏ.
Ngay khi thủy thần sử tưởng rằng có thể thuận lợi giết chết nhóm địch nhân này, đống băng bị vỡ nát bỗng nhiên động đậy, đầu lâu, cánh tay, chân, thậm chí là nhỏ như đầu ngón tay đều bay lên, sau đó tấn công thẳng tới thủy thần sử.
Bị đống “thịt đông lạnh” vây đánh, cảm giác thật kinh dị, thủy thần sử khẽ cau mày:
– Đây là…
Dường như minh bạch được điều gì đó, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, quát khẽ:
– Phá!
Tất cả tay chân đang bay múa kể cả băng nguyên đều đồng thời biến mất, hắc bào nhân thoát khỏi vây hãm như bừng tỉnh giấc mộng, thân thể bọn họ run rẩy, giống như hàn ý chưa tiêu tan.
Đúng là độ không tuyệt đối của thủy thần sử giết được một bộ phận địch nhân, nhưng không phải là toàn bộ, hắn nhìn ra phía sau, đó là ảo tưởng.
Kẻ lừa gạt hắn, một tên ăn mặc như tên hề, đầu đội mũ hình tam giác, quần áo rộng thùng thình, vẽ đủ các loại hoa văn kỳ dị, nửa bên mặt hắn là màu đen, nửa còn lại trắng bệch.
– Clark!
Hai người đồng thời kinh hô, ngoài thủy thần sử ra, thì còn có La Thi Mị.
Trong mắt nữ vong linh pháp sư tràn ngập cừu hận, nàng vẽ vài cái trên không trung, từ đó xuất hiện một cánh cửa hình elíp, tử khí điên cuồng tuôn ra, một con cốt long to lớn gào rống lao ra.
Đây là phát hiện ngoài ý muốn của La Thi Mị ở Thiên ngoại thiên, một hài cốt rồng có niên đại ước chừng trên dưới hai trăm năm, đầu khớp xương vẫn còn lưu giữ long khí và bộ phận tàn thức rất mạnh, sau đó được La Thi Mị thuận tiện chế tạo thành ác linh khôi lỗi (con rối), cũng chính là con cốt long hiện giờ của nữ vong linh pháp sư. Khi nhìn thấy Clark, nàng liền lập tức gọi ra.
– Khoan đã!
Một người kịp thời ngăn La Thi Mị lại, nói:
– Ngươi hẳn là nhìn ra được, bây giờ Clark là kẻ địch của thánh điện. Địch nhân của địch nhân cũng có thể coi là bằng hữu của chúng ta, vô luận trước đây các ngươi có cừu hận thâm sâu như nào, thì hãy đợi sau cuộc chiến ở đây rồi hẵng giải quyết đi. Vì ngày hôm nay, chúng ta đã hy sinh vô số người rồi, đừng quên, trong những người này, cũng có không ít người có huyết hải thâm cừu giống như ngươi, đều bị thánh điện làm cho tan cửa nát nhà, thê tử ly tán, thậm chí cả gia tộc đều bị diệt! Coi như là vì bọn họ, xin ngươi hãy nhẫn nại một chút đi.
La Thi Mị cắn chặt bờ môi, qua một lát liền vung tay lên, cốt long kia há mồm phun ra long tức mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng mục tiêu không phải là Clark mà là thánh điện kỵ sĩ.
Đây là quái vật gì vậy? Trông hình dạng thì giống như rồng trong truyền thuyết, thánh điện kỵ sĩ nhìn thấy cốt long đều bị hù dọa, tên thánh điện kỵ sĩ đứng mũi chịu sào không dám chậm trễ, tay trái vẽ lên một tấm khiên ánh sáng hình mai rùa – Thánh quang thuẫn! Đây là kỹ xảo phòng ngự đặc biệt chỉ có ở thánh điện kỵ sĩ cấp cao, nghe nói độ vững chắc của Thánh quang thuẫn tương đương với kết giới.
Đáng tiếc là, Thánh quang thuẫn kiên cố như thế lại không thể chống đỡ được long tức.
Lúc này thánh điện kỵ sĩ kia tựa như tờ giấy bị thổi bay, liên tiếp đụng phải sáu, bảy đồng bọn, gân cốt toàn thân đứt thành từng khúc, đến khi rơi xuống mặt đất đã trở thành đống thịt nát.
Phải biết rằng bọn họ đều là kỵ sĩ cao cấp trong nội điện, ngay cả Ma thần cũng không dám nói một kích tất sát, từ đó có thể thấy sự lợi hại của long tức. Dù đã chết hai trăm năm, bộ xương chỉ còn lưu một ít linh khí và tàn hồn mà đã như thế, có thể tưởng tượng được chân long này khi còn sống thì đáng sợ như thế nào, trách không được mấy vạn năm trước ngay cả Ma thần cũng không phải là đối thủ.
Thấy La Thi Mị nén lửa giận xuống, Thuần Vu Tuyền thầm thở phào, trong tổ chức thực lực của mình và vong linh pháp sư cũng có thể tính ngang hàng, nhưng lại có thêm con cốt long này thì thật là phiền toái. May là lần này phải chịu phiền toái lại là thánh điện.
Cốt long bay vào đám thánh điện kỵ sĩ, hung tính đại phát, khẽ quất đuôi dài, tiếng xương gãy vang lên liên tục, móng vuốt lướt tới đâu thì máu tươi văng tới đó, lại còn có “hàng khủng” long tức kia nữa, lực phá hoại chỉ có thể nói là cực kỳ kinh khủng.
Thánh điện kỵ sĩ liều mạng xuất ra chiêu thức mạnh nhất, nhưng không tạo thành thương tổn gì cho cốt long, đầu khớp xương của nó thật sự rất cứng rắng, có thể đục thủng sắt đá, tối đa chỉ có thể lưu trên người nó vết trầy hoặc là chút xương vụn mà thôi.
Vẫn tưởng rằng lĩnh vực là lực lượng nguyên tố đỉnh cao, vậy mà có thể phá hủy lĩnh vực, điều này chứng tỏ thực lực đối phương không kém mình, hơn nữa lại còn có cốt long này, ba vị thần sử rốt cuộc cũng hiểu rằng địch nhân còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng.
Mặc dù lấy lĩnh vực có thể một lần giết trăm địch nhân, nhưng năng lượng để duy trì lĩnh vực tổn hao rất lớn, không thể nói là tiện lợi hơn được bao nhiêu.
Vốn thánh điện kỵ sĩ có thể phối hợp với nhau tạo thành trận pháp có uy lực lớn, nhưng lại bị cốt long này quấy rối, thì sao còn tổ chức lại được nữa.
Giáo chúng Nghịch thiên giáo ngược lại lại không dám tiến lên, bởi vì cốt long này ngang ngược, khó có thể bảo toàn là không làm bị thương người một nhà. Lúc đầu luyện chế nó có hơn mười vị cao thủ tọa trận mà còn suýt chút nữa xảy ra sự cố, khiến mọi người đều tốn khá nhiều khí lực.
Có cốt long hung ác ngăn cản ba vị thần sử, lại có cao thủ phá hủy lĩnh vực của bọn họ, không thể giúp được gì, chỉ đành lo lắng suông mà thôi.
Cốt long tàn phá bừa bãi một hồi lâu, khắp nơi đều vang lên tiếng thánh điện kỵ sĩ rên rỉ đau đớn, bên cạnh lại không còn địch nhân, dường như nó chưa thỏa mãn, nhìn lên bầu trời như cảm giác được cái gì đó.
Nó thấy một đội kỵ sĩ bay trên không trung, sau lưng kỵ sĩ là những đôi cánh chim dài trắng noãn. Thánh điện kỵ sĩ đứng đầu – thủ hộ kỵ sĩ rốt cuộc cũng đã tới!
Là thánh điện kỵ sĩ cao cấp nhất, thủ hộ kỵ sĩ có thể nói là tùy tùng thân cận nhất của giáo hoàng, bọn họ không cần quan tâm tới việc truy đuổi dị đoan, chức trách duy nhất của bọn họ là trung thành và tận tâm thủ hộ bên cạnh giáo hoàng. Thủ hộ kỵ sĩ đều có tuổi thọ rất dài, bọn họ có thể sống hơn nghìn tuổi, khi mỗi vị thủ hộ kỹ sĩ chết đi thì đều có người mới thay thế, số lượng luôn luôn là mười hai người.
Thủ hộ kỵ sĩ có thể thông qua khế ước chủ tớ để trực tiếp mượn một phần thần lực của giáo hoàng, hơn nữa còn được ban cho đôi cánh thần, đôi cánh này không chỉ có thể trợ giúp thủ hộ kỵ sĩ bay lượng mà còn có thể gia tăng độ nhanh nhẹn trên diện rộng cho thủ hộ kỵ sĩ.
Ngay cả thủ hộ kỹ sĩ bên cạnh giáo hoàng cũng phải xuất hiện, có thể thấy thánh điện đã hoàn toàn không dám coi thường đám người xâm lược, thậm chí có thể xem như là một mối uy hiếp cực lớn. Mặc dù bọn họ không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận rằng trên đời này có người có thể uy hiếp thánh điện.
Mười hai vị thủ hộ kỵ sĩ vỗ vỗ đôi cánh, nhìn chằm chằm cốt long kia, việc cấp bách hiện giờ là phải tiêu diệt được những người kia. Cốt long dường như cũng ý thức được đám điểu nhân cánh dài này không dễ chơi đùa như đám kỵ sĩ lúc nãy, nhưng mà ngạo khí của rồng vẫn khiến nó ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, gửi đi lời khiêu chiến.
Bọn thủ hộ kỵ sĩ đồng thời giơ trường mâu lên cao tựa như tâm linh đã giao ước với nhau từ trước. Mười hai cột ánh sáng cao ngút trời, che phủ phía trên người đám thủ hộ kỵ sĩ, bọn kỵ sĩ hấp thu được ánh sáng này thì thân thể giống như nửa trong suốt, tựa như một nhóm người bằng ánh sáng hỗn độn vậy.
Đôi cánh mở ra, bọn thủ hộ kỵ sĩ đều đầu dưới chân trên, lao xuống hệt như chim ưng vồ mồi, tốc độ tuyệt nhanh, trong nháy mắt đã hóa thành mười hai cột sáng – Quang minh tường không kích!
Cốt long còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mười hai cột sáng này bao vây.
– Keng!
Vốn là mười hai lần công kích nhưng vì đều đồng thời rơi xuống người cốt long, nên tạo thành âm thanh hết sức vang dội.
Thủ hộ kỵ sĩ đều bị đánh bung ra, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch. Những nơi cốt long bị đánh trúng thì đều rơi ra những mảnh xương nhỏ.
Mặc dù không có cảm giác đau nhức, nhưng cốt long thấy bị chọc giận, nó hám mồm phung long tức về phía thủ hộ kỵ sĩ gần nhất.
Tốc độ long tức nhanh vô cùng, hơn nữa thủ hộ kỵ sĩ lại vừa mới bị đẩy lùi, chưa kịp duy trì trạng thái cân bằng. Mắt thấy không kịp né tránh, thủ hộ kỵ sĩ nọ vội vàng thu hồi hai cánh, bao bọc thân thể lại.
– Ầm!
Thủ hộ kỵ sĩ bắn ngược lại như viên đạn pháo, mãi cho tới khi lên cao mới có thể ổn định được thân hình. Khí huyết trong người bốc lên, ngực khó chịu buồn nôn, bạch quang trên người mờ khi kha khá, lộ ra bản thể, song chỉ là một vết thương nhẹ.
Ngay cả long tức mà cũng có thể phòng ngự, điều này đủ cho thấy sự cường hãn của thủ hộ kỵ sĩ. Đương nhiên, nhờ có đôi thần cánh cũng đã gánh đỡ khá nhiều năng lượng long tức nên hắn mới bình yên vô sự như vậy.
– Yahhh!
Giơ trường mâu lên cao quá đầu, bạch quang thánh khiết bắn ra. Thủ hộ kỵ sĩ đắm chìm trong bạch quang khiến cả người thư thái, thương thế nhanh chóng khôi phục lại, lại trở thành bộ dạng nửa trong suốt quay trở lại vòng chiến.
– Keng keng keng keng.
Những đôi thần cánh của thủ hộ kỵ sĩ thật sự quá nhanh, tốc độ phi hành cao nhất của bọn họ chỉ để lại một dải ánh sáng phía sau, hơn nữa lại có thể sử dụng thần thuật để bổ sung năng lượng, điều trị thương thế. Cho dù là cốt long cũng không thể gây khó dễ cho bọn họ, mà ngược lại tổn thương ngày càng gia tăng.
Thủ hộ kỵ sĩ đang tấn công như vũ bão lên cốt long, lại đột nhiên đình chỉ công kích. Bởi vì bọn họ nhìn thấy hai đốm sáng đang từ xa lao tới.
Chính xác mà nói, đây không phải là hai đốm sáng, mà là hai người, chẳng qua do tốc độ của hai người đó quá nhanh. Ngay cả kỵ sĩ có thần cánh mà cũng không thấy rõ bản thể, đợi tới khi khoảng cách rút ngắn thì mới phát hiện đó là hai người đội mũ cao, một áo lam, một áo vàng.
Người áo lam chợt niệm chú ngữ, hai tay chập vào nhau tạo pháp ấn, khẽ hô:
– Lâm!
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng tới tai từng người một, người nghe đều rung động, có cảm giác như linh hồn tựa như đang thoát khỏi cơ thể. Trong lúc nhất thời tay chân như vô lực, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Tinh thần công kích thật mạnh!
Nếu như đây là rồng còn sống thì có lẽ tinh thần công kích của người áo lam không có tác dụng, nhưng cốt long chỉ còn lại có chút tàn hồn mà thôi.
“Đấu!”
Người áo vàng cũng quát lên một tiếng, một bàn tay to lớn chợt xuất hiện trong không trung, vỗ thẳng xuống cự long.
– Ô!
Cốt long không cam chịu, vùng giãy khỏi trói buộc vô hình, kiên cường đề thăng khí lực, há mồm phun long tức ra.
Kết quả lần này hoàn toàn trái ngược, nga cả thủ hộ kỵ sĩ cũng phải kiêng kỵ long tức vài phần, thế mà long tức bá đạo đó lại bị bàn tay lớn kia bá đạo hơn gạt đi, rồi lại vỗ thêm một phát nữa lên người cốt long.
– Rắc rắc!
Cốt long cường hãn như vậy mà cũng không chịu nổi một kích này, nhanh chóng rơi xuống. Trong tiếng nổ ầm ầm đã tạo thành một cái hố to trên mặt đất. Đến khi nó cố gắng bò lên thì không thể nào ổn định được, bởi vì phần lưng nó đã bị một chưởng của bàn tay kia đánh hõm sâu xuống, cũng không biết là bao nhiêu sống lưng bị gãy bao nhiêu nữa.
Công kích vật lý hầu như không thể chống đỡ!
La Thi Mị thấy tình thế không ổn, vội vàng mở ra ‘tử linh môn’ thu hồi cốt long lại, cốt long trải qua lần trọng thương này cho dù trải qua chữa trị thì có thể còn sử dụng lại được hay không cũng khó có thể nói trước được.
Ánh mắt chuyển sang hai người áo lam và áo vàng, La Thi Mị kinh dị không ngừng, rốt cuộc bọn họ là ai mà lại có thể phá hủy cốt long.
– Giáo chủ đại nhân!
Bọn thánh điện kỵ sĩ phấn chấn hoan hô, bởi vì đó là hai đại giáo chủ chỉ thấp hơn giáo hoàng một bậc, dưới một người mà trên vạn người.