Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 254: Nghịch tập (p1)


Đọc truyện Vô Sỉ Đạo Tặc – Chương 254: Nghịch tập (p1)

Trên Tạp Địch đại lục, nơi đâu có con người là nơi đó ít nhiều có chiến tranh.

Nhưng có một nơi từ xưa tới nay không hề bị ngọn lửa chiến tranh lan tới, đó chính là – Thiên Không thành.

Trong thành có thánh điện – “cơ quan phát ngôn” của thần, cường giả như mây, mỗi một kỵ sĩ hay tế ti của thánh điện đều có thần thuật trợ giúp, ai có can đảm tới Thiên Không thành gây chuyện chứ?

Hai vị thánh điện kỵ sĩ mang trên mình giáp trụ sáng bóng được thần chúc phúc, trấn thủ đại môn của Thiên Không thành. Trong lịch sử tồn tại của đại môn cũng chưa từng có người ngoài xâm nhập.

Làm thủ vệ của Thiên Không thành đúng là chuyện chẳng hề có ý nghĩa, đứng lâu thật nhàm chán.

Vì vậy một vị kỵ sĩ thánh điện oán hận nói:

– Người đồng nghiệp này, Thiên Không thành mà cũng cần phải canh gác sao?

Một vị kỵ sĩ khác cũng nói:

– Đúng vậy, có tên gia hỏa nào là không có mắt mà chạy tới đây quấy rối chứ, trừ phi là hắn phiền rằng mình sống quá lâu!

– Ôi, thật sự hâm mộ những kỵ sĩ cấp cao, có thể đến cung điện học tập thần thuật, còn chúng ta chỉ có thể đứng như mấy tên ngốc ở chỗ này. Giáo hoàng điện hạ cũng quá lo xa rồi. Nói thật ta còn hi vọng có kẻ đần nào chạy vào Thiên Không thành, giúp chúng ta giải sầu một phen.

– Ấy, cẩn thận “cái alô” một chút, dám có ý kiến ý cò với giáo hoàng, lời này để đội trường nghe được thì ngươi tha hồ mà “hưởng thụ”.

– Lại nói, đồng nghiệp này, ta còn chưa từng được nhìn thấy giáo hoàng điện hạ đó. Ngươi tới sớm hơn ta, ngươi đã từng được gặp mặt điện hạ chưa?

– Chưa từng. Giáo hoàng điện hạ là người thế nào mà chúng ta có thể gặp được chứ. Hai vị đại nhân lam y giáo chủ và hồng y giáo chủ, ta cũng mới chỉ may mắn thấy họ từ đại môn đi ra ngoài mà thôi.

– Ồ. Thật hâm mộ anh quá. Hi vọng sau này ta có thể nhìn thấy họ.

– Được rồi. Đừng có oán hận nữa. Cho dù chuyện gì thì cũng phải từ từ. Từng bước một đi lên, từ thủ vệ có thể trở thành thánh điện kỵ sĩ. Đó là một vinh quang lớn lao. Sau đó sớm muộn gì chúng ta cũng có thể được học thần thuật, còn có thể sống lâu hơn thường nhân vài lần. Ngẫm lại, thời điểm đó cũng sẽ rất nhanh tới thôi.

“……”

Hai người đang “tám” thì đột nhiên bị cắt ngang bởi sự xuất hiện một người từ phía xa.

Điều ngạc nhiên chính là đây lại là một vị khách không mời. Thánh điện kỵ sĩ phát hiện thấy người này không phải là thành viên của Thiên Không thành, mặc y phục của bình dân nơi hạ giới, hơn nữa cũng không có huy chương của thánh điện.

Thánh điện kỵ sĩ liền ngăn hắn lại trước cửa, lớn tiếng quát:


– Đứng lại. Ngươi là ai mà lại dám xông vào Thiên Không thành!

Người này là một thanh niên, khoảng chừng mười bảy tuổi, khóe miệng mỉm cười lộ vẻ tà ác:

– Ta à? Ta đến tìm giáo hoàng tính sổ!

– Lớn mật!

Hai vị thánh điện kỵ sĩ giận dữ. Có dũng khí khiêu khích giáo hoàng, quả thực là vũ nhục đối với Thiên Không chi thành, vũ nhục thánh điện, cũng là vũ nhục bọn họ.

Chỉ với những lời này có thể phán định hắn là dị đoan, giết không cần hỏi. Thánh điện kỵ sĩ lập tức lấy trường thương ra.

Nhưng động tác của họ không hoàn thành nổi, bởi lẽ hai tay của thanh niên kia đang xoa vào nhau chợt biến thành trảo chế trụ yết hầu họ.

Thánh điện kỵ sĩ chỉ thấy lực lượng toàn thân không thể vận dụng, hoàn toàn bất lực hoảng sợ nhìn thanh niên đó.

– Cản ta phải chết!

Thanh niên lộ ra nụ cười tàn khốc, hai tay hơi dùng sức, tiếng răng rắc liền vang lên, yết hầu và ngay cả xương cổ của hai người đó đều bị bóp nát.

Bị thương nghiêm trọng đến thế này thì ngay cả thánh tế ti cũng không cứu nổi. Thân thể hai thánh kỵ sĩ mềm nhũn, ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam tâm. Bọn họ mới trở thành thánh điện kỵ sĩ, tiền đồ vô lượng, rốt cuộc lại chết lãng nhách như vậy.

Vô số người mặc hắc bào dũng mãnh từ trong tầng mây lao ra, bước lên Thiên Không thành.

Thanh niên cười ha hả nói:

– Tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi, giết sạch bọn chúng, không tha một ai!

Oán niệm bị đè nén hơn ngàn năm, nay dùng máu tươi để tẩy rửa!

Đám Hắc bào nhân rất nhanh liền bị thánh điện kỵ sĩ phát hiện, bọn họ kinh hô:

– Dị đoan Nghịch thiên giáo!

Trang phục của Nghịch thiên giáo không hề xa lạ với thánh điện kỵ sĩ, lập tức có thể nhận ra thân phận.

Chẳng qua, thánh điện không đi diệt trừ Nghịch thiên giáo là tốt rồi, không ngờ những kẻ dị đoan này lại dám đến tận cửa, thật đúng là điên rồ hết sức.


Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, những kẻ này không phải là tự đi tìm chết. Số lượng bọn chúng thực sự quá nhiều, đông đảo vô cùng. Tính sơ sơ một chút cũng phải tới mấy ngàn người, cho dù không hơn thì cũng tương đương với kỵ sĩ của thánh điện.

Vì thế đây không thể coi là thiêu thân tìm chết mà phải là một trận phục kích.

Tổ chức tà giáo cường đại nhất Tạp Địch đại lục, bất ngờ tập kích thánh điện vĩ đại!

Thiên Không thành ở giữa lưng trời, phải là người có thể phi hành mới tới được.

Có thể phi hành, dù chỉ một khoảng cách ngắn cũng đã là cường giả hiếm thấy. Nghịch thiên giáo kiếm đâu ra nhiều thành viên cường đại như vậy?

Kỵ sĩ thánh điện không kịp suy nghĩ nhiều, bởi lẽ trước mặt đã có bảy tám đồng đội bị đám hắc y nhân này nuốt gọn, đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.

Phải biết những người đó đều là thánh điện kỵ sĩ cao cấp có tu vi không tầm thường, vậy mà lại không hề có chút lực chống cự.

Những người khác thấy vậy, da đầu tê dại, vừa chạy vừa hô lớn:

– Yêu nhân Nghịch thiên giáo làm phản rồi, yêu nhân Nghịch thiên giáo làm phản rồi!

Nói thực, ngày thường những kỵ sĩ thánh điện này ai có thể bì được? Vừa có cờ hiệu của thánh điện, tu vi bản thân lại xuất chúng, mấy kẻ dị đoan vừa nghe hơi là đã chạy mất dép, nào đã từng trải qua trận đánh lớn thế này, đã thế lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Trước biến cố bất ngờ này, họ tất nhiên là vô cùng bối rồi, chẳng thể tập hợp nổi.

Ma thần một mình một ngựa dẫn đầu, vọt tới phía sau kỵ sĩ đang chạy trốn, nắm lấy đầu hắn, vặn mạnh một cái.


Máu tươi phụt lên như suối, kỵ sĩ thánh điện không đầu đó còn chạy thêm hơn mười thước nữa mới ngã xuống.

Thực ra Ma thần có rất nhiều phương pháp giết người, chẳng qua hắn thích dùng phương pháp máu tanh để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.

Sự thô bạo của hắn cũng mang đến hiệu quả đặc biệt. Các kỵ sĩ thánh điện khác thấy vậy, trong lòng lạnh ngắt, mất hết dũng khí, chỉ còn biết chạy trối chết.

– Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đường đường là kỵ sĩ thánh điện, sao có thể chạy trốn như chó nhà có tang? Các ngươi quên tinh thần anh dũng hy sinh của kỵ sĩ rồi sao?

Một vị tế ti áo trắng trong đám người lớn tiếng quát.

– A, là Tạp Lâm thánh tế ti!


– Tạp Lâm thánh tế ti tới, chúng ta không phải sợ dị đoan Nghịch thiên giáo nữa!

“….”

Thánh tế ti ở thánh điện được kỵ sĩ vô cùng sùng bái. Thấy hắn xuất hiện, tâm lý chim sợ cành cong của bọn họ có giảm xuống đôi chút.

– Viện quân của chúng ta sẽ tới ngay thôi, hiện giờ các ngươi mau ngăn lũ dị đoan này lại! Để sự trung thành đối với thần hóa thành dũng khí, quang minh thủ hộ — vô úy (không sợ)!

Thánh tế ti chắp tay hành lễ, bạch quang mãnh liệt tỏa ra. Đây là quần thể phụ trợ thuật, giúp đề cao tinh thần và lực chiến đấu của kỵ sĩ.

Ngay lúc sắp phát động “vô úy”, thánh tế ti đột nhiên phát hiện phía sau mình bỗng có thêm một người, lại là một ma pháp sư khoác áo choàng đen.

Kỵ sĩ che trước thánh tế ti nhiều như vậy, sao lại không ai phát hiện ra người này tới phía sau mình như thế.

Thánh tế ti chợt biến sắc.

Thuấn di!

Chỉ có không gian ma đạo sư mới có kỹ năng di động siêu cấp này.

Thân thể tế ti rất yếu ớt, nói về chiến đấu cận thân thì còn kém hơn ma pháp sư một chút.

Bọn thánh điện kỵ sĩ vội nói:

– Mau, bảo vệ Tạp Lâm tế ti!

– Chân không chi nhận! (Lưỡi đao chân không)

Ma pháp sư nhẹ nhàng thốt lên vài chữ, không gian vặn vẹo, phát ra những lưỡi đao vô hình sắc bén. Đến cấp bậc này của nàng thì rất nhiều ma kỹ không cần phải đọc chú ngữ mới dùng được.

Bọn thánh điện kỵ sĩ chỉ còn có thể trơ mắt nhìn Tạp Lâm thánh tế ti bị chém thành hai đoạn, nhất thời kinh ngạc tới ngây người, đến lúc phản ứng được thì liền cầm thương đánh về phía ma pháp sư.

Thánh tế ti chết rồi, phải báo thù cho hắn!

Lúc này ma pháp sư đó đứng rất gần mười tên thánh điện kỵ sĩ, bình thường dưới tình huống bị vây công này hẳn sẽ phải chết không sai.

Nhưng chớ quên rằng nàng là một vị không gian Đại ma đạo sư, có năng lực thuấn di.

Trường thương đánh tới ngay trước cơ thể, thân hình ma pháp sư nhoáng lên một cái, biến mất trước mặt đám thánh điện kỵ sĩ, trở lại trong đám hắc bào nhân.

– Bà bà, đánh hay lắm!


Thuần Vu Tuyền khen.

Mặc dù dùng thực lực cường đại giết chết thánh tế ti kia cũng không phải việc khó nhưng hiện giờ ác chiến còn ở đằng sau, có thể bằng lực lượng tối thiểu mà giết được địch nhân thì càng tốt.

Mười thánh kỵ sĩ kia sau đó cũng dễ dàng bị giết chết. Cũng không phải bọn họ quá yếu ớt mà là do đối phương quá mạnh mẽ, hơn nữa lại áp đảo về nhân số.

Mà lúc này hơn trăm vị thánh điện kỵ sĩ cấp cao và tế ti từ nội điện rốt cục cũng đã tới, nhìn thấy chen chúc giữa đám hắc bào nhân là mấy chục khối thi thể của đồng đội mình.

Thánh điện kỵ sĩ của nội điện về tu vi, ý chí hay khả năng hàm dưỡng thì đều cao hơn hẳn một bậc so với những người thuộc ngoại điện .

Bọn họ mặc dù bừng bừng lửa giận nhưng lại không hề lộn xộn, dưới nghiêm lệnh của đội trưởng vẫn giữ trận hình phòng thủ tốt. Việc quan trọng nhất bây giờ không phải là tiêu diệt những kẻ xâm lấn, nhân số và lực lượng song phương còn chênh lệch quá lớn, phải đợi viện quân đến đông hơn nữa mới có thể phản công được.

“Quang minh chi tường!”

Một vị trung đội trưởng phát lệnh, hơn trăm thánh điện kỵ sĩ xếp thành mười đội, mỗi kỵ sĩ phía sau đều đưa tay áp vào lưng người phía trước, truyền lực lượng cho họ.

Kỵ sĩ thánh điện cấp cao có lực lượng được thần thuật tịnh hóa, tính chất giống nhau, không cần mượn trận pháp cũng có thể hỗ trợ nhau mà không hề bài xích, đó là một ưu thế lớn của thánh điện.

Hơn trăm thánh điện kỵ sĩ hợp lực, thực sự không thể khinh thường. Bạch quang lóe sáng trên Thiên không thành, một bức tường ánh sáng thật cao chớp mắt hiện lên, nằm chắn ngang phía trước kỵ sĩ.

Hắc bào nhân cũng không muốn bị mấy tên kỵ sĩ này ngăn cản nên bước về phía trước. Thiên không thành lần đầu bị tấn công, thủ vệ thánh điện chắc chắn là đang luống cuống tay chân, lúc này đục nước béo cò, kích phá nơi đây là tốt nhất, chứ nếu đợi tới khi thánh điện thủ vệ chỉnh đốn lại trận thế rồi thì e là sẽ phải tốn nhiều khí lực.

Thời gian là vàng là bạc, hắc bào nhân không thể do dự nữa, cho dù có bại lộ thân phận cũng chẳng sao, dù sao trận này ngươi không tử thì ta vong.

“Tư, tư”

Sáu người mặc hắc bào từ trong đám đông tiến ra. Trên người bọn họ lấp lánh điện quang, tay mỗi người đều đồng thời đánh ra một quả lôi cầu thật lớn.

Lôi Quang Quyền, kỹ năng công kích tầm xa hiếm thấy trong Bôn Lôi Quyền của Hạ Hầu gia tộc.

Cường giả Hạ Hầu gia tộc thích cận chiến, nhưng không có nghĩa là kỹ năng đánh tầm xa của họ yếu kém. Bảy quả lôi cầu kia đánh lên trên tường ánh sáng, thân thể mấy trăm vị kỵ sĩ đồng loạt kịch chấn, khắp người tê dại, không còn chút khí lực, kinh hoàng thất sắc. Luồng điện này lại có thể dễ dàng truyền xuyên qua Quang minh chi tường do bọn họ cùng thi triển, thật sự là quá mạnh.

Bức tường ánh sáng sau khi bị lôi cầu đánh trúng lập tức mờ đi không ít, không để cho thánh điện kỵ sĩ có cơ hội thở dốc, lại có năm vị mặc hắc bào cầm trường kiếm nhảy ra, từ xa hướng bức tường ánh sáng đâm tới.

Trường kiếm càng ngày càng lớn, hẳn là do tác dụng của đấu khí mà sinh ra dị tượng.

Kiếm quang cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp, nhưng kiếm quang lớn đến chừng này thì đúng là ít thấy. Trường kiếm trong tay họ phình to gấp mười lần, dài gần bảy trượng, cực kỳ sắc bén.

Hoàng giả trong kiếm đạo, chiêu ‘Kiếm thôn sơn hà’ của Hiên Viên gia tộc đúng là uy thế tuyệt luân!

Bức tường ánh sánh kiên cố là vậy cũng không đỡ nổi sự phá hoại quá lớn của kiếm khí dài bảy trượng kia, bị xuyên qua trong chớp mắt, đồng thời cũng xuyên thủng trái tim của người kỵ sĩ đứng đầu.

Kỵ sĩ đứng phía sau sớm thấy được tình hình, vội vàng nhảy tránh nhưng vẫn bị kiếm khí xuyên thủng bả vai, bị thương không nhẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.