Đọc truyện Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy? – Chương 19
Có một bạn nói là “có thấy nhân vật nữ chính quậy gì đâu”. Các bạn à, ý mình chữ “quậy ” là bướng bỉnh, nhoi nhoi đấy ạ! Chứ không phải
nghịch ngợm gì đâu! Còn về nhân vật nữ chính yểu đuối? Mình thấy có yếu
đuối đâu, mỗi ai cũng có một góc cô đơn của mình, bộ vậy là yếu đuối hả? Au không có ý nói móc bạn đó, dù sao cũng cảm ơn bạn đã cmt cho ý kiến
nhé!! *Cười*
________________________________________
Reng…. Reng…. Reng…. Tiếng chuông tan học vang lên. Thu xếp đồ đạc rồi tới cô nhi viện.
15 phút sau…. Tại cô nhi viện…. Một chiếc siêu xe phân khối lớn đậu trước cổng cô nhi viện.
-Chào mấy đứa!_Chi và Mai đồng thanh
-Chào anh chị ạ!
Cả đám nhóc đồng thanh. Đứa nào cũng cười tươi rói, nhìn siêu dễ thương.
– Wow! Dễ thương quá à! Các em muốn có quà không? _nó
-Dạ có ạ!_bọn nhóc đồng thanh
-Chị à! Chị lớp mấy rồi ạ?_một thằng nhóc mủm mỉm đứng lên hỏi
-Chị lớp 11_nó cười nói
-Hả? 11? Em tưởng chị lớp 7, 8 chớ! Sao chị…..lùn vậy?
Câu nói của thằng nhóc làm cho nó đứng hình, bất động. Phải
rồi, sự thật bít lòng mà. Hắn khi nghe câu nói của thằng nhóc rồi nhìn khuôn mặt đang đơ của nó mà cười điên dại, cười như
chưa bao giờ được cười. Khánh và Minh nhịn lắm mới không cười
lớn. Hanna, Chi và Mai thì ráng không cười mỉm.
Trong 5 đứa đó có một đứa cười là nó “chém” trăm mảnh, nhưng hắn là ngoại lệ.
” Sao chị lùn vậy?”_câu nói cứ vang vọng trong đầu nó
-Thôi Bảo, đừng chọc Vân Nhi nữa mà!_Hanna
Mọi người lấy quà ra phân phát cho mấy nhóc. Mọi người ở đó chơi
mà quên mất thời gian. Mấy cô giáo trẻ trong cô nhi viện đều bị hớp hồn bởi vẻ điển trai của Bảo, Khánh và Minh. Chơi một
lúc thì cũng phải về.
-Chào anh chị! Bữa nào anh chị tới chơi với tụi em nữa nhé!_một cô nhóc dễ thương nói
-Rảnh thì tụi anh sẽ tới. Chào mấy nhóc!_Khánh
-Cảm ơn tụi em đã chơi với mấy bé!_cô giáo nói
-Không có gì ạ! Tạm biệt!_Chi
Tụi nó nói rồi leo lên xe phóng đi mất. Trên xe……
-Sao chị lùn vậy?
Hắn lập lại câu nói của thằng nhóc rồi cười lớn làm mặt mày nó đen lại. Mọi người thì đổ mồ hôi hột.
Tới nhà, nó hậm hực bước lên phòng. Bữa ăn trưa đó bàn qua bàn
lại cuối cùng buổi chiều nó ở nhà một mình. Hắn và Hanna
thì đi chơi rồi. Minh, Khánh, Chi và Mai thì nói đi sớm về sớm. Sợ tới tối nó đi chơi với hắn bỏ Hanna ở nhà một mình. Nó
chán nản ngồi trên ghế bật ti vi lên xem.
-Haizz! Chừng nào mới tới tối đây!_nó thở dài
Nó đang cảm thấy rất cô đơn mà mấy “cha” mấy “mẹ” đi chơi cứ gửi hình chụp về.
Nó nhìn lên đồng hồ, mới có 5 giờ 15 thôi, trong khi đó 7 giờ 30
mọi người mới về. Ngồi chán nản mà nó ngủ lúc nào không hay.
You can be the peanut butter to jelly
You can be the butterflies I feel in my belly
You can can be the captain
I can be your first mate
You can be the chills thats i feel on our first date
You can be the hero
I can be your side kick
You can be the tear
that i cry if we ever split
You can be the rain from the cloud when its stormin
or u can be the sun when it shines in the mornin
Dont know if I could ever be
w/out u cause boy u complete me
and in time I know that well both see
that were all we need
Cause your the apple to my pie
Your th straw to my berry
Your the smoke to my high
and your the one I wanna marry
hook
Cause your the one for me for me (for me)
and Im the one for you for u (for u)
U take th both of us of us (of us)
and were the perfect two
Tiếng chuông điện thoại của nó làm cho nó tỉnh giấc.
-Alo?_nó nói giọng ngái ngủ
-Chào con gái!_người đầu dây bên kia nói giọng cưng chiều. Chính là mẹ của nó.
-Mẹ?
-Coi kìa, đang ngủ hả con?
-Dạ! Mẹ gọi con có gì không?_nó
-Khoảng 1 tuần nữa mẹ sẽ qua Việt Nam thăm con đấy!_mẹ nó
-Heh? Thật sao ạ? Con ở tốt lắm mẹ à! Mẹ không cần kiểm tra con đâu!
-Mẹ đâu có nói là kiểm tra! Mẹ chỉ về thăm thôi!!!
-Dạ!
-Thôi không làm phiền con gái nữa! Mẹ cúp máy đây!
-Vâng ạ!
Nó cúp máy. Nói là ngủ tiếp nhưng có ngủ được đâu! Nó nhìn lên
đồng, đã 7 giờ rồi. Nó uể oải bước vào nhà vệ sinh thay đồ
chuẩn bị. Sau 10 phút nó bước ra với chiếc áo sơ mi đỏ sọc ca rô, chiếc quần jean ngắn tới giữa đùi làm cho chiếc áo che
gần hết chiếc quần. Nó chải tóc gọn gàng, búi tóc cao hình
củ tỏi. Đeo cặp mắt kính mát trong vào rồi đeo sợi dây chuyền
hắn tặng. Dưới chân mang đôi giày thể thao màu giống chiếc quần jean. Chuẩn bị xong đi ra phòng khách thì hắn, Hanna, Minh, Mai,
Chi và Khánh bước vào.
-Ủa? Mấy người đi chung hả?_nó
-Không! Gặp nhau ở cổng!_Mai
-À!
-Vân Nhi! Trả Khánh Bảo lại cho cậu này!_Hanna cười khổ
-Ừ
-Cám ơn!
-Không có gì!
-Tôi lên thay đồ, đợi!_hắn
-Ừ!
Hắn đi nhanh lên lầu. Mai, Chi và Hanna thì vào bếp tìm đồ ăn.
Khánh và Minh thì ngồi phòng khách xem phim. Khoảng 15 phút hắn bước xuống với chiếc áo sơ mi cặp với nó. Chiếc quần jean
xanh dài với đôi giày thể thao màu xanh, y hệt như nó. Nó chú
ý tới cổ hắn, ngoài cái tai phone cặp ngay cổ còn có sợi dây
chuyền nó tặng.
-Đi vui vẻ nhé!_Hanna
-Ừ! Tạm biệt!_nó
————End———–
Xin thứ lỗi vì chương này chưa kể được cuộc đi chơi giữa nó và
hắn. Chương sau chắc chắn Au sẽ kể nhé! Xong 1 chương rồi, cho
xin ý kiến đi ạ!