Đọc truyện Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy? – Chương 17
Sáng hôm sau……….
Hôm nay là
ngày 14 tháng 2. Phải là ngày Valentine. Lúc này chỉ mới 5 giờ 30 sáng, mọi người vẫn còn say giấc ngủ. Tại phòng của nhỏ
Hanna……
Mình quen nhau chưa được lâu và rồi đã yêu
Tưởng đâu duyên sẽ đậm sâu bền chặt với nhau
Anh không ngờ tình yêu đến sớm và cũng kết thúc quá vội
Vội yêu nhau và chúng ta lại vội vã rời
Từ đây em sẽ học quên những gì đáng quên
Và em vẫn nhớ về anh một người đã yêu
Khi mà cuộc tình ta dang dở chỉ biết trách bản thân mình
Quá vội vàng nên chúng ta để lạc mất nhau
ĐK:
Đặt bàn tay lên trái tim em tự biết em không quên anh được
Có thật sự là ta sẽ quên hay nghe nhắc tên thì tim lại đau
Vội vàng yêu nên đắng với cay giờ chúng ta chia hai con đường
Nếu định mệnh buộc ta với nhau thì ngày sau sẽ có khi ta quay về
Tiếng chuông điện thoại của nhỏ đó reo vang lên. Hanna vẫn nhắm mắt, tay mò mò để lấy cái điện thoại.
-Alo?
Hanna nói giọng ngái ngủ.
-Con đó hả Hanna?_ba Hanna
-Ba? Sao ba gọi con giờ này?
-Ờ! Xin lỗi con nhưng ba muốn thông báo về vụ của Khánh Bảo đấy!
-Hả? Họ nói sao hả ba? Tất nhiên là đồng ý rồi phải không ba?
Hanna hớn hở.
-Không! Con gái!
-Sao lại không??_Hanna
-Ông ta nói đã có con dâu tương lai rồi!_ba Hanna
-Là đứa nào hả ba?
-Ba không có hỏi. Thôi đi con gái. Về nước ba sẽ kiếm một người
đẹp trai hơn Khánh Bảo mà. Buông đi con à! Còn về chuyến bay
thì 10 giờ trưa ngày 15 tháng 2, tức là ngày mai. Con đến công
ty X ba sẽ chờ con! Bye con yêu!_ba Hanna
Hanna tức giận cúp máy cái rụp. Khi tắt máy xong Hanna mới chú ý tới Khánh Bảo, không thấy hắn đâu hết.
-Bảo đi đâu rồi?_Hanna
Hanna thở dài rồi chợp mắt lúc nào không hay.
Tại phòng của Minh và Khánh thì vẫn còn ngủ say. Phòng nó………
Không hiểu sao chỉ mới 5 giờ 30 nó đã thức dậy. Định ngủ thêm nhưng không được. Hắn thì ôm nó chặt kính, không cho nó động đậy.
Nó nằm ngắm hắn mà tới 6 giờ 15 lúc nào không hay. Mọi người
thường dậy 6 giờ, chắc giờ này đã tập trung ở dưới nhà hết
rồi.
Hắn tự nhiên hôm nay lại không
thức sớm, nó kêu mãi mà hắn không chịu dậy. Bỗng trong đầu nó loé lên một ý tưởng điên rồ, cười nham hiểm. Khó khăn lắm nó
mới thoát khỏi vòng tay hắn, tắm rửa thay đồ xong xuôi rồi làm “công việc mới nghĩ ra”. Xong hết thì nó phóng như bay xuống
dưới nhà.
-Woa! Vân Nhi dậy sớm thế?_Khánh
-Hứ! Định móc họng nhau nữa à?_nó
-Không có… Không có!_Khánh cười “như điên”
-Bảo đâu?_Hanna
-Trên phòng!_nó chỉ chỉ
Vừa dứt lời thì hắn hét lên.
-Vân Nhi!
-Có chuyện gì vậy?_Hanna hót hoảng chạy lên coi xem
-Đừng ai lên đây!_câu nói lạnh băng của hắn làm cho nhỏ Hanna khựng lại
Haizz! Chị Nhi nhà ta chỉ lấy muối bỏ hết vào họng của hắn thôi
mà! Bỏ nhiều như vậy không biết súc tới bao giờ mới hết mặn.
Hắn đang bực bội súc miệng cho hết vị mặn. Khoảng 20 phút hắn
chuẩn bị xong, miệng vẫn còn vị mặn mặn. Nó đang run vì sợ,
ôm chặt lấy cánh tay anh hai nó.
-Làm gì em run vậy?_Minh
-À… À …. Không có gì!_nó
-Vân Nhi đâu rồi?_hắn từ từ bước xuống
-A… Anh kêu tôi có chuyện gì không? _nó lắp bắp
-Còn sao nữa? Cô bỏ muối vào họng tôi đúng không?_hắn tức giận
-T… Tại tôi kêu hoài anh đâu có chịu dậy nên tôi mới……
-Hừ!!!
-Thôi đi! Hai người có biết hôm nay ngày gì không?_Mai
-Ngày gì?_hắn và nó đồng thanh
-Là Valentine đó!_Khánh
-Gì? Vậy tụi bây chuẩn bị bao lớn cho tao chưa?_hắn
-Ủa? Cần cái bao lớn để làm gì?_nó
-Lên lớp em sẽ biết_Minh
-Khánh Bảo à!
Nhỏ Hanna nắm lấy tay hắn.
-Gì?_hắn trả lời lạnh băng
-À… Ờ…. Ngày mai, 10 giờ trưa tớ phải về nước rồi. Hôm nay cậu
có thể đi chơi với tớ không?_Hanna nói, đôi mặt thoáng đượm
buồn.