Đọc truyện Vợ Ơi! Về Nhanh – Chương 9
– Dì ơi, tan làm dì đi ăn tối với con nha!
– Ờ… Dì…
Biết phải trả lời thế nào đây? Cô rất muốn, nhưng còn anh? Anh có chấp nhận? Hay anh sẽ nghĩ cô muốn tiếp cận anh, tiếp cận con anh…
– Nha dì, con nói ba chở dì đi luôn nha. Con năn nỉ dì luôn.
– …
– Con biết rồi, con về văn phòng đợi ba
– Dì đưa con về
– Hông cần đâu dì, con tự đi được.
Nói rồi bé chạy đi mất. Cô thấy bé rất buồn. Không riêng bé, cô cũng đau lòng lắm. Làm sao mà mẹ không muốn được chứ. Dù có mơ mẹ cũng không dám nghĩ sẽ được dùng bữa với con. Nhưng mẹ không thể nhận lời.
Một lát sau, khi trời đã chạng vạng tối. Cô nhìn đồng hồ cũng đã hơn năm giờ. Chuẩn bị tan làm, cô thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đang nắm tay nhau đi về hướng phòng làm việc của cô. Khi cô vừa nhận ra hai bóng người quen thuộc đó thì người lớn đã lên tiếng
– Cô Nhiên, nếu chiều nay cô không có cuộc hẹn nào quan trọng thì có thể đi ăn tối cùng với cha con tôi không?
– Tổng giám đốc, tôi…
– Tôi biết cô không thoải mái nhưng con bé cứ một mực muốn ăn tối với cô. Tôi có khuyên hết cách con bé cũng không chịu nghe.
– Dạ được thưa anh, chiều nay tôi cũng không bận gì. Anh đưa bé xuống trước đi, tôi dọn dẹp một chút rồi xuống liền.
– Tôi đợi cô dưới sảnh
– Dạ được.
Nãy giờ còn đóng mặt thảm, sau khi cô đồng ý bé liền thay đổi 180 độ. Nở một nụ cười thật tươi. Ha ha kế hoạch thành công rồi. Còn không quên nói nhỏ với anh
– Ba ơi, con thương ba ghê. Ba cho con hôn ba vài cái nè.
– Dạo gần đây nói thương ba hơi nhiều nhỉ? Lúc trước không thương ba à?
– Có chứ ba, nhưng mà con để trong lòng. Giờ con nói ra luôn.
– Chứ không phải là được việc của con rồi con mới thương ba?
– He he.
Con anh mà làm sao anh không hiểu tính. Bé rất ít khi thể thiện tình cảm. Trừ khi có việc gì muốn nhờ vả, bé lại trưng bộ mặt đáng thương ra làm anh mềm lòng. Dạo gần đây còn biết xu nịnh. Cũng không biết là bé giống ai nữa
Hai cha con ngồi trong xe đợi chừng vài phút đã thấy cô vội vã đi xuống. Có lẽ cô sợ hai cha con đợi lâu. Đến xe, cô mở cửa ngồi vào hàng ghế sau cùng với bé. Còn anh ngồi trước để lái xe. Sau khi đã đi được một đoạn, anh hỏi cô
– Cô có biết nhà hàng nào không?
– Tôi vừa về nước không rành đường xá ở đây. Tôi dễ tính lắm, ăn ở đâu cũng được.
– Gà rán KFC ba ơi
Bé ngồi im, giờ mới lên tiếng. Bé cực kì thích ăn gà rán. Mỗi ngày đều ăn cũng không ngán. Nhưng anh không cho bé ăn nhiều. Ở tuổi của bé ăn quá nhiều dầu mỡ sẽ không tốt. Vì vậy mà mỗi lần có dịp bé lại đòi ăn gà rán. Hôm nay cũng vậy.
– Không được. Ăn gà rán nhiều không tốt cho sức khỏe. Con mời dì ăn tối là chỉ mời dì ăn gà rán thôi sao?
Là anh lên tiếng, thật hết cách. Lúc nào cũng gà rán. Anh tự hỏi không biết bao nhiêu lần, gà rán có gì ngon mà bé lại thích đến vậy.
– Dạ con biết rồi ba. Không ăn gà rán, đi ăn cơm…
Bé trả lời anh với giọng ỉu xìu. Bé thích ăn gà rán mà… Nhưng không sao, vì dì xinh đẹp. Hôm nay không nên ăn gà rán, hôm khác ăn. Cô chứng kiến cuộc đối thoại của hai cha con mà thấy vui trong lòng. Anh nuôi dạy con rất tốt.
Xe đi được vài chục phút thì dừng lại ở một nhà hàng ba sao. Anh đỗ xem rồi mở cửa cho cô với bé xuống xe. Anh đi trước để cô và bé nắm tay nhau vào sau. Sau khi đã đặt xong phòng thì dắt bé cùng cô vào. Nhà hàng ba sao nhưng chất lượng phục vụ rất tốt. Nhà hàng sạch sẽ, nhân viên thân thiện. Anh đã đến đây nhiều lần nên có thể nói là khách quen ở đây. Nhân viên lễ phép đưa menu. Xem menu rồi anh quay sang nói với cô
– Cô thích món nào cứ việc gọi. Tôi không biết khẩu vị của cô như thế nào nên không thể tùy tiện gọi giúp cô được
– Không sao đâu ạ.
– Dì ơi, tự nhiên như ở nhà nha dì.
Bé chu mỏ cười cười. Rồi lại quay sang nói với anh
– Ba ơi, con muốn ăn súp.
– Ừa. Ba biết rồi. Cô chọn món xong chưa?
– Chọn xong rồi.
Sau khi phục vụ nhận lại menu thì không bao lâu sau thức ăn được mang lên. Ba người bắt đầu ăn những món mà mình đã chọn. Mọi người đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Cả nhà ba người đang vui vẻ dùng cơm. Lúc thì thấy người phụ nữ gắp thức cho đứa nhỏ. Lúc lại thấy người đàn ông mỉm cười nhìn đứa con. Nhưng mấy ai hiểu được tâm trạng của bọn họ. Một người vui mừng, một người bối rối và một người cảm thấy có lỗi…
Ăn tối xong, nhìn lại đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ. Cũng đến giờ về nhà rồi.
– Về thôi. Muộn rồi. Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về
– Ơ ba, con muốn đi chơi với dì xinh đẹp nữa.
– Hôm nay con đã làm phiền dì cả ngày rồi. Nghe lời ba, về thôi.
– Không sao đâu, hôm nay tôi cũng rất vui mà. Bé không có làm phiền tôi
– Ba nghe dì nói chưa? Con không có làm phiền dì. Nhưng mà con sẽ về nhà sớm cho dì nghĩ ngơi.
Anh và cô đều cười. Chẳng mấy chốc đã đến nhà cô. Thì ra nhà cô chỉ cách nhà anh có hai km. Đến nơi, khi cô chuẩn bị bước xuống xe thì bé lại níu tay cô lại
– Dì ơi, con hôn dì một cái tạm biệt được không?
– Được chứ.
Cô mỉm cười để cho bé hôn. Cô hôn lại bé. Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cô ôm hôn con mình là năm năm trước. Hôm nay, cô lại được con hôn cô. Ông trời đã quá ưu ái cô rồi. Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.