Vợ Ơi! Về Nhanh

Chương 10


Đọc truyện Vợ Ơi! Về Nhanh – Chương 10

Sau bữa ăn vui vẻ hôm ấy, thấm thoát cũng đã năm ngày trôi qua. Hôm nay là ngày cô phải hoàn thành xong sản phẩm của mình thì mới có cơ hội ở lại tập đoàn. Tuy cô rất tự tin về thiết kế của mình nhưng cũng có phần lo lắng.

Ba giờ chiều, anh mở một cuộc họp với ban thiết kế. Sau khi mọi người đã tập họp đầy đủ cũng là lúc trưng bày sản của cô. Mọi người nhìn tổng quan chiếc lắc tay ai nấy cũng đều hài lòng nhưng sau khi xem xét kĩ lưỡng thì nét mặt của từng người hiện lên vẻ khó xử.

– Cô Nhiên, thiết kế của cô thật sự rất đẹp. Nhưng về phần chất liệu thì…

Là Trưởng phòng thiết kế lên tiếng. Anh không thể lí giải được.

– Ý của anh là chất liệu bạc? Không nhất thiết là đá quý phải kết hợp với bạch kim thì mới đẹp.

Mọi người được một phen ngỡ ngàng vì câu trả lời của cô. Còn anh nãy giờ luôn im lặng. Bây giờ lại lên tiếng

– Cô cứ nói tiếp đi

– Mọi người thử suy nghĩ nhé. Một đứa bé năm tuổi không có khả năng tự bảo vệ bản thân lại đeo trên mình trang sức quí giá thì có bao nhiêu nguy hiểm? Xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, tôi mới thiết kế ra sản phẩm này. Đá quí nếu kết hợp với bạch kim thì sẽ cho ra một tuyệt tác. Nhưng còn kết hợp với bạc thì sao? Mọi người nhìn vào chiếc lắc tay này sẽ thấy. Bạc không phải là kim loại quý hiếm, thậm chí rất rẻ trên thị trường nhưng lại có rất nhiều tác dụng với trẻ em. Kháng khuẩn, tránh gió… Tôi tin rằng những bậc cha mẹ lúc nào cũng muốn tốt cho con mình. Sẽ không một ai muốn con mình gặp bất cứ nguy hiểm gì. Đá quý tuy có sang trọng, quý giá nhưng cũng không thể nào bằng việc an nguy của một con người. Mọi người sẽ cho con mình đeo loại trang sức bạch kim sang trọng có đính đá quí? Hay sẽ chọn những chất liệu bạc bình dân? Tôi tin chắc rằng sau khi tôi trình bày thì mọi người cũng đã có sự lựa chọn của mình.


– Cô Nhiên, tôi thật sự rất thích chiếc lắc tay cùng với sự khéo léo của cô trong cách trình bày. Tuy nhiên quyết định cuối cùng là nằm ở tổng giám đốc.

Là Trưởng phòng lên tiếng. Anh thật sự khâm phục cô gái này. Dám hạ thấp giá trị của bạch kim cũng chỉ có mình cô làm được. Nhưng cô không sợ sẽ vì chuyện này mà Tổng Giám đốc không chấp nhận để cô trở thành nhân chính thức sao?

– Khá khen cho câu không nhất thiết là đá quí phải kết hợp với bạch kim thì mới đẹp…

Anh luôn tiết kiệm lời nói trong mỗi cuộc họp bây giờ mới lên tiếng

– Tổng Giám đốc, ý của anh là…

– Cô Nhiên đừng căng thẳng, tôi rất thích thiết kế của tôi. Là tôi suy nghĩ không chu đáo nên mới ra đề bài này cho cô. Tôi tuyên bố, từ hôm nay cô sẽ là nhân viên chính thức của tập đoàn.

Sau khi nghe anh thông báo thì mọi người đều vỗ tay. Từ nay họ sẽ có thêm một đồng nghiệp.

Tan họp, mọi người đều trở lại phòng làm việc của mình. Riêng cô, thì ở lại vì anh có một số chuyện muốn nói riêng với cô.

– Chúc mừng cô trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn.

– Cảm ơn anh, tổng giám đốc

– Lúc trước chỉ muốn thử thách cô một chút. Tôi không ngờ cô lại suy nghĩ thấu đáo như vậy.

– Anh quá khen rồi.

– Đúng rồi, về phần chiếc lắc tay, tôi có thể đem về cho con gái tôi không. Nếu con bé mà biết đây là do chính cô thiết kế chắc sẽ vui lắm.


– Được ạ. Lúc thiết kế chiếc lắc tay này tôi chỉ nghĩ đến bé, nên tôi nghĩ không có ai ngoài bé đeo sẽ phù hợp hơn đâu. Nhưng nó lại là bạc…

– Tôi cũng không đủ can đảm để cho con tôi đeo trang sức quí giá trên người. Tôi không xem thường bất kì một vật gì cả.

– Vậy thì tốt quá. Khi bé đeo chiếc lắc tay này rồi anh có thể chụp hình gửi cho tôi xem được không? Tôi nghĩ bé đeo sẽ rất đẹp.

– Được thôi.

– Vậy tôi xin phép trở về phòng làm việc.

Vừa đi được vài bước thì anh thấy cô khựng lại và ôm bụng. Thấy vậy anh vội vàng bước tới. Chưa kịp hỏi cô sao vậy đã thấy mặt mũi cô tái xanh, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Hai phút trước cô còn rất ổn mà. Vội đỡ cô người xuống ghế cạnh đó

– Cô làm sao vậy?

– Tôi…không sao… Tôi bị đau dạ dày chút thôi… Tôi uống thuốc một lát sẽ ổn

– Thuốc cô để đâu?


– Trong…túi

– Tôi có thấy gì đâu?

Anh lục lọi túi cô rồi trả lời. Làm gì có viên thuốc nào.

– Chắc là tôi quên đem rồi

– Tôi đưa cô đến bệnh viện.

– Không cần đâu, tôi về nhà uống thuốc sẽ ổn, không cần đi bệnh viện. Tôi không sao.

– Tôi đưa cô về.

Nói rồi anh vội đỡ cô xuống xe và đưa cô về. Nhìn cô tái xanh như thế mà lại bảo là không sao. Đau dạ dày mà lại nghiêm trọng đến vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.