Bạn đang đọc Vợ Ơi, Đợi Anh Với: Chương 4: Trận đấu
* Chỉ cần có gió
Thì…
Chuông gió sẽ lại kêu
Và…
Chỉ cần có niềm tin
Thì yêu thương sẽ luôn đong đầy.*
__________________________
– Hức! Hức! Đồ ngốc! Cái gì mà em họchứ!! Rõ ràng là xấu hổ về mình mà!
Vy vừa khóc vừa mắng chửi Nhật thậm tệ. Cô đang ngồi ở sân sau trường. Nơi này rất đẹp nhưng không hiểu sao mà gần như không có người đến. Dọc theo lối vào là 2 hàng hoa mạn châu sa đỏ rực như lửa, như đánh dấu sự bắt đầu của một hành trình. Sau đó lại được bức tường trúc xanh mượt chặn lại, quyết định rằng, tiếp tục hay dừng lại, khám phá bí mật hay chấp nhận thua cuộc. Ở trong là cả 1 điều tuyệt diệu với cánh đồng cỏ xanh ngút ngàn, vài bông tử đinh hương kiêu hãnh khoe mình trong gió. Cây hoa lan lâu năm toả ra mùi hương ngọt ngào quyến rũ.
Đợi 1 lúc lâu vẫn không thấy Nhật đến tìm, Vy mới nghĩ “Sao lâu vậy vẫn không thấy anh ấy đến nhỉ? Chẳng lẽ anh không đi tìm mình?
—————–
Trong khi đó…
– Ashh! Vy Vy có thể đi đâu đc cơ chứ?!
Nhật tức giận thở hồng hộc. (*chú thích* Không phải giận Vy đâu nha! Là giận bản thân đó!) Anh đã tìm tất cả mọi nơi rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng thanh thoát của cô đâu.
Hắn vỗ vai anh, bình tĩnh nói:
– Tiếp tục.
Mọi người lại chạy đi tìm.
Trừ nó…
——————
“Ha ha ha. Rốt cuộc bản thân cũng chỉ là tự đa tình. Tìm gì chứ? Anh ấy, căn bản còn không quan tâm mình nghĩ gì, thích gì. Chút chuyện cỏn con này, sao có thể làm anh phải bận lòng? ” – Cô cười chế giễu. (Au *thở dài*: Lại bùn roài~)
Cô đứng dậy, phủi bụi và quay lưng đi. 1 lần ngoái đầu nhìn lại khu vườn ngập nắng đó, “Tìm ư?…” rồi quay lưng bước đi “Ha! Chẳng để làm gì cả”. Dịu dàng chứ, hiền thục chứ, tiểu thư chứ! Nhưng khi đối diện với hiện thực tàn khốc, cô công chúa lại lạnh lùng, lại vô tâm đến lạ. Đã đi rồi, tôi của ngày xưa ơi
~___________*****____________
7:30 pm
– Tao về rồi.
Cô mệt mỏi bước vào nhà.
– Cuối cùng cũng biết đường về hả?
Nó thờ ơ hỏi. Cô chỉ cười, tiếp tục đi mà không đáp. Đến tầng 2, vừa bước vào phòng, Bảo Anh đã đập “bộp” 1 cái vào lưng Vy:
– Mày bị sao thế hả Vy? Mày đi đâu từ chiều đến giờ?
Cô gượng cười:
– Tao có việc. Mày vào phòng cày tiếp “Võ lâm chi mộng” đi. Level bao nhiêu rồi mà còn tí tởn ra ngoài này?
Bảo Anh sững người. Vy chưa bao giờ nói với nhỏ như vậy. Cô vào phòng sập cửa lại. Sau khi tắm rửa, Vy bước ra và trèo lên giường úp mặt vào gối. Nước mắt trong suốt từng giọt chảy dọc theo khuôn mặt bầu bĩnh, lăn xuống tấm ga trải giường màu vàng nhạt. “Tim mình… đau quá!” Cô nức nở rồi ngủ lúc nào không hay.
Ngoài cửa, nó nghe thấy tiếng khóc thổn thức khe khẽ nhưng cũng chỉ thở dài đi qua.
____________*****___________
8:00 am
Sau khi ra khỏi nhà, Vy mới tò mò:
– Mà này, sao hôm qua thấy tao về, mày không bất ngờ hay xúc động gì thế, cũng không có vẻ gì là vừa đi tìm tao?
Nó dửng dưng:
– Tao làm bạn với mày đủ lâu để biết mày thích đến một nơi yên tĩnh lúc buồn hoặc khi cần suy nghĩ. Nơi duy nhất trong trường mà hầu như không có người đến chính là khu vườn phía sau, nên tao nghĩ mày đến đấy. Thôi đi học đi, sắp muộn rồi.
15 sau…
– Ôi trời, tại sao ngày nào cũng phải gặp mấy đứa này vậy?
Bảo Anh than thở khi nhìn thấy đám fan cuồng. Vừa đặt chân đến cổng trường, bọn nó đã nhìn thấy 3 bóng dáng “lại” ưỡn ẹo đi đến.
Lincy tức giận hét:
– Con khốn! Sao hôm qua mày dám hạ nhục tao trước mặt mọi người hả?
Nó lạnh lùng:
– Cô là ai?
– Mày bị thiểu năng à? Trưa hôm qua chính mày vừa đánh tao còn gì?
– Thế à? Lúc nào? Ai chứng kiến? Bằng chứng đâu?
Đúng lúc ấy, hắn bước đến bên cạnh nó, mặt không cảm xúc hỏi:
– Chuyện gì?
– Hôm qua anh có thấy tôi đánh chị ta ko?
– Không. – Hắn thản nhiên đáp.
– Anh… anh… – Lincy ngỡ ngàng.
—————
Trong khi đó…
– Lại gặp nhau rồi, CHỊ Vi An. – Vy mỉa mai với thái độ miệt thị không hề che giấu, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
– Hi em. – Misa nhí nhảnh.
– Già rồi mà còn thích giả nai. Cô không thấy ngượng à? Da mặt dày đến nỗi làm áo chống đạn cũng được rồi đấy! – Cô nhìn Misa đầy khinh bỉ.
– Hả? Mày… mày – Nhỏ kia tức nghẹn họng.
– Đấy! Cứ quay về cái bản chất cáo già này thì lại hợp.- Cô cười, một nụ cười đầy sự ghê tởm dành cho ả.
—————–
– A! Dô lô! Cảm giác bị chửi là hồ ly tinh thế nào? Vui lắm đúng hông? Haizz~ Ai bảo tự nhiên đang yên đang lành lại thích đi giật chồng người khác. – Bảo Anh cười tươi roi rói khi đối mặt với Carol.
– Cô… – Carol giận tím mặt.
– Tôi có lời khen là cô lịch sự hơn 2 CHỊ kia, tuy nhiên đi giật chồng thì đâu thể tha được. Cô nghĩ cô là ai cơ chứ? Cứ thích trèo cao thì cẩn thận ngã bẹp mặt. – Nhỏ tưng tửng nói.
– Còn cô thì sao? Mẹ bán rau ở chợ, bố là bốc vác, gia đình thối nát mà cứ vênh. – Carol hất mặt.
– À vâng, gia đình tôi thối nát nhưng còn có chồng, cô thì cao sang quý phái lắm nhưng sao vẫn chưa thấy bạn trai đến rước? – Nhỏ không ngần ngại trả lời.
– Mày…
– Ai dà, vừa được khen lịch sự đã “mày… tao”. Chắc tôi phải phun nước bọt nói lại lần nữa thôi nhỉ? – Bảo Anh mỉm cười.
—————–
– Mày… mày đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Phong, hả? Sao anh ấy lại nghe lời mày? – Lincy nghiến răng.
Nó nhếch mép:
– Không nghe tôi, đi nghe cô hoá ra anh ta bị ngu?
– Mày…
Nhỏ đó vừa giơ tay lên nó đã nói nói:
– Không phải lại định đánh tôi đấy chứ? Dùng trò này 2 lần liên tục rồi đấy, không thấy xàm xí à?
Nghe vậy, nhỏ lại hạ tay xuống, cười độc địa:
– Thôi được, tao sẽ không đánh mày nữa, nhưng mà… – Nhỏ quay sang, nhận được cái gật đầu của 2 đứa còn lại mới nói tiếp – … người đâu, đánh chết bọn nó cho tao!!
1 đám người khoảng 100 đứa xông lên, định nhằm vào bọn nó mà đánh, đấm. Nó dụi mắt:
– Ít thế này thì mày tự xử đi nhé, Vy. Tao mệt quá! Chắc tại hôm qua thức khuya đọc nốt bộ “Bại nhứ tàng kim ngọc”.
Lúc này, cả sân trường đã tụ tập lại xem phim 3D, nghe đã câu nói của nó thì há hốc mồm “1 cô gái nhỏ bé yếu đuối thế kia, làm sao đủ sức hạ gục tận 100 đứa?!”
Vy cười nhẹ:
– Ừm
Bảo Anh nũng nịu:
– Sao không cho tớ? Tớ đang ngứa tay này
~- Có chuyện gì thế, mèo con? – Minh từ đâu xuất hiện, khoác vai nhỏ. (Au: Sao anh cứ di chuyển như ma ý nhỉ? Không đi bình thường được à? *ôm tim*)
– Không phải việc của anh. Mà ai cho anh gọi tôi là MÈO CON, HẢ? Lại còn khoác vai nữa, muốn khắc tên lên bia mộ sớm à? – Nhỏ gầm lên giận dữ, hất tay cậu khỏi vai mình.
– Bình tĩnh, bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó. Nhưng để Vy đấu với từng ấy đứa liệu có sao không? – Cậu lo lắng.
– Không phải lo. Vy giỏi lắm, rồi anh sẽ thấy. Mở to mắt ra mà xem đây này. – Nhỏ dịu đi.
—————-
Hắn khẽ hỏi, giữ nguyên thái độ lạnh lùng:
– Ổn không?
Nó nghiêng đầu “Câu nói cụt lủn đó là sao?”. Nhưng rồi cũng hiểu ra, nó đáp:
– Không sao. Vy thì không chỉ 100 mà 200 vẫn ok.
– Ừm. – Hắn nhỏ giọng.
Quay trở lại với trận đấu:
– Okay. Bây giờ cử 1 đứa bước lên đây, chị mày tặng quà. – Cô lạnh lùng.
Mọi người trố mắt trước cái vẻ lạnh lùng vô cảm của Vy.
Một thằng cười gian tà tiến đến, định véo má cô thì…
“Vụt… vụt”
” Hự”
Hắn ta khuỵu xuống, máu chảy ồ ạt từ vết thương hình chữ X mà cô vừa tạo ra. Lincy, Misa và Carol tái mét mặt nhưng vẫn cố ra vẻ ngạo nghễ.
– Đừng hòng đụng được vào tao – Vy liếm những giọt máu từ cái roi da đang cầm. Nụ cười ác quỷ xuất hiện trên gương mặt thánh thiện. Sự đối lập tạo nên nét cuốn hút đến kỳ lạ
Cuối cùng hắn cũng chết do mất quá nhiều máu. Những đứa còn lại chần chừ không dám lên sau khi chứng kiến cảnh tượng đáng sợ vừa rồi.
– Lên hết đi. Đừng có đứng đó nữa. Ngứa cả mắt. – Cô ngoắc tay ra hiệu.
Thấy hành động đó, bọn chúng sôi máu, tấn công cô. “Phải thế chứ!” Vy cười khẽ.
“Vụt”, “Á!”
Những âm thanh mang đầy tính bạo lực liên tục vang lên. Nhưng cùng lúc, hãy xem suy nghĩ của những nhân vật chính:
Hắn trầm ngâm: “Hừm. Cô bé này…”
Nó ngáp: “Oáp~ Mệt quá! Lát nữa còn phải đi nhà sách mua truyện.”
Nhỏ cau có: “Sao anh ta dám gọi mình là “Mèo con” cơ chứ! Thật tức chết đi mà!!”
Cậu gãi cằm: “Nhỏ này.. Thú vị đấy!”
(Au: Khổ thân chị Vy bị ăn quả bơ *thở dài*)
15 sau…
Vy vung roi, chém ngang người tên cuối cùng. Hắn ta gục xuống giữa một vũng nhầy nhụa máu, ngất đi. Vy cười hả hê:
– Sao? Còn đứa nào thích chết nữa thì lên đây.
Toàn trường sợ hãi đến cực độ, nhưng vẫn phải thán phục sự tàn nhẫn, vô tâm của cô.
Vy cười khẩy:
– Vậy là xong rồi nhé! Còn 3 cô…- Cô chỉ tay vào 3 nhỏ kia, bọn chúng run rẩy – … liệu hồn đấy!
Rồi cô bước từng bước nhẹ nhàng về phía bọn nó, mái tóc tím nhạt bồng bềnh tung bay trong gió, đôi mắt đen sắc lạnh loé lên. Như 1 thiên thần, cũng là 1 ác quỷ. Bảo Anh cười hí hửng:
– Phong độ quá nhỉ?!
Vy nhếch mép vô tư:
– Tao mà lại!
Nó cười nhẹ:
– Chuông reo rồi. Vào lớp thôi.
End chap 4
___________________________
Thanks mọi người nhìu nha! Đặc biệt gửi lời cảm ơn đến những bạn:
1. Heaven_ august
2. NatalieNguyn
3. Yuukio_ James
Cuối cùng, cmt và vote cho au nha! Cảm ơn mọi người. *cúi đầu*