Bạn đang đọc Vợ Ơi, Đợi Anh Với: Chương 11: Đêm ngàn sao!
*Có một nỗi buồn không đáy thời gian
Có một nỗi buồn không tan trong thời gian không đáy
Đó là nỗi buồn của chiếc giày chân trái
Không tìm được giày chân phải để thành đôi…*
*Cả đời chỉ yêu một lần là tốt nhất. Yêu quá nhiều sẽ trở nên lãnh đạm, chia tay quá nhiều sẽ trở thành thói quen, đổi người yêu quá nhiều sẽ hay so sánh. Đến cuối cùng, bạn sẽ không còn tin vào tình yêu nữa. Thực ra, đối với tình yêu, càng đơn thuần sẽ càng hạnh phúc.*
__________****__________
– Hello? Anna, the plane has just land down. Im really tired now. Dont call me until tomorrow. I need time to rest, ok? But maybe tonight I”ll e there for Elvis. Ok, bye!
(Alô? Anna, máy bay vừa mới hạ cánh. Đừng gọi chị cho đến ngày mai, được chứ? Chị cần thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng có thể tối nay chị sẽ đến đó vì Elvis. Được rồi. Tạm biệt!)
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim đang một tay kéo vali một tay nghe điện thoại với cô trợ lí. Dáng vẻ cuốn hút pha lẫn nét kỳ bí khiến cô nhận được bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ. Nụ cười dịu dàng luôn thường trực trên môi cô. Style ăn mặc quyến rũ với bộ váy đen bó sát người tôn lên cơ thể nóng bỏng. Bước chân nhẹ nhàng mà đầy quyền lực khiến người ta phải nể một phần. Đi đến cổng sân bay, cô mỉm cười bí ẩn:
– Em về rồi đây. Elvis!
__________****__________
“Reng… reng… reng!”
Tiếng chuông hết buổi học vang lên, đồng nghĩa với việc chỉ còn đúng 3h30 là khai mạc vòng chung kết. Mọi người trong lớp lần lượt kéo đến cổ vũ nó và chúc nó may mắn. Nó cười nhạt, giơ tay gạt đám người ra rồi đi đến cửa lớp, ngoắc ngoắc Vy và Bảo Anh:
– Về nhà!
2 từ thốt ra đầy uy quyền, chứa đựng sự lạnh lẽo tới tận xương tuỷ. Cô và nhỏ mỉm cười với bạn học vây quanh bàn chúng nó:
– Bọn mình về trước chuẩn bị nhé!
– Ừ! Cố gắng lên! Bọn tớ tin tưởng ở cậu.
Bọn hắn cũng đi cùng ra ngoài. Nhưng đến cổng trường, đột nhiên anh nó nói:
– Mấy đứa về trước đi, bọn anh còn phải đi có việc. Thế nhé!
Nó gật đầu không nói gì. Trước khi vào xe, nó thấy hắn đang gọi điện cho ai đó, vẻ mặt khá nghiêm túc nhưng thoáng hiện ra vẻ bông đùa hiếm có. Tim nó khẽ nhói. “Ai vậy nhỉ? Nhìn cách hắn nghe điện thoại thì có vẻ thân thiết.” Lờ đi, nó sập cửa lại, lái thẳng chiếc Cadillac ra khỏi cổng, theo sau là cô và nhỏ.
*
*
*
Vừa về đến nhà, nó lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị. Vy nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt đi lại của nó mà dở khóc dở cười. Thế này thì còn việc gì cho cô làm nữa? Haizzz. Trước đây nó cũng vốn nổi tiếng với tác phong làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát nhưng vẫn đảm bảo hiệu quả xuất sắc không ngờ. Loanh quanh một lúc lâu, cô chán nản bỏ vào phòng sắp xếp đồ trang điểm. Bảo Anh đã chạy tót vào phòng từ trước đấy rồi. Lí do? Rất đơn giản. Từ trước đến nay, cứ thi thố hay có vũ hội gì đó, nó luôn là người lo việc trang phục. Nó có mắt thẩm mĩ cực chuẩn xác, thậm chí nó còn mở một shop thời trang cao cấp ở Anh. Cô thì trang điểm còn nhỏ làm tóc. Ngoài hợp nhau về tính cách, gia cảnh, chính sự ăn ý này góp phần làm tình bạn của nó thêm bền chặt.
8 phút sau…
– Kính coong!
Tiếng chuông cửa nhà vang lên. Cô người hầu định ra mở thì bị nó ngăn lại:
– Để tôi.
Nó vừa mở cửa nhà ra thì một bóng đen lao thẳng vào nhà nó, đặt các túi đồ xuống ghế, rồi tự nhiên như ruồi ngồi đánh phịch xuống cái sofa.
– Ah~ So tired!
Nó thở dài đi đến ngồi cạnh cô gái ấy. Quay sang nhìn người con gái với đôi mắt nâu cafe ấm áp và mái tóc nhuộm nửa đen nửa trắng, nó cất giọng:
– Jenna Michelle Junalis! Where are my clothes?
(- Jenna Michelle Junalis! Quần áo của tớ đâu?)
– Oh, your clothes? Over there.
(- Quần áo của cậu á?! Ở kia kìa!”)
Jenna ngáp dài rồi chỉ tay về phía chiếc ghế đặt túi to túi nhỏ đủ loại. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng người lạ nên đi xuống cầu thang thì nhìn thấy cô gái ngồi trên sofa. Cô thốt lên ngạc nhiên và mừng rỡ:
– Jen! Why are you here?
(- Jen! Sao cậu lại ở đây?)
– Ah! Hi Viv. Lucy called me a few minutes ago. She said she wanted me to bring her something nice to wear. Luckily, my shop was near your house, so I took some and e here. But what are they for? Are there any special events?
(- A! Chào Viv. Lucy gọi cho tớ vài phút trước. Cô ấy nói muốn tớ mang đến vài bộ lễ phục. May là cửa hàng của tớ gần nhà cậu, nên tớ lấy vài bộ rồi đến đây. Nhưng chúng để làm gì? Có sự kiện gì đặc biệt à?)
– Just a petition.
(- Chỉ là một cuộc thi thôi.)
Nó trả lời chán nản.
– Thôi, đi thay đồ. Sắp đến giờ rồi.
Cô gật đầu rồi theo nó lên tầng.
1 tiếng sau…
Nó, Vy và Bảo Anh bước xuống với diện mạo hoàn hảo, vẻ đẹp thanh thuần động lòng người. Nhìn theo từng cử chỉ của bọn nó, Jenna bụi miệng cười thầm. Nó nhướng mày khó hiểu nhưng cũng lờ đi. Jenna đứng dậy, ưỡn người rồi uể oải thông báo với nó:
– I have to go now. Bye!
(- Tớ phải đi đây. Tạm biệt!)
Nó gật đầu tỏ ý đã nghe thấy. Sau tiếng đóng cửa, nó quay sang cười:
– Chúng ta cũng đi thôi.
*
*
7h34, tại trường RA:
– Sao mãi vẫn chưa thấy bọn nó đến nhỉ?
Nhật đứng ở cổng trường, sốt ruột liếc đồng hồ.
– Bình tĩnh.
Hắn vẫn vậy, lạnh lùng và kiên nhẫn.
Minh đâu rồi? Đâu rồi? À…
– Hey! Muốn đi chơi với anh tối nay không cưng?
Cậu buông lời tán tỉnh một cô gái xinh đẹp vừa bước qua. Cô ấy chỉ mỉm cười e thẹn mà không trả lời. Đột nhiên…
– Áaaaa!!
Cậu hét lên thảm thiết như (lợn) bị chọc tiết.
– Cô làm cái trò gì thế?!!!
Cậu giận dữ hét thẳng vào mặt chủ nhân của hành động bạo lực đó.
– Làm gì đâu? Tôi thấy con muỗi dưới đất, giơ chân lên đạp thì anh lại vo ve bay ra ngáng đường. Tại anh cả thôi.
Vâng, tình hình nó là, chị Bảo Anh đi ngang qua, nhìn thấy bạn Minh đang tán tỉnh em xinh tươi nào đó, ngứa mắt quá đạp cho cái vào bàn toạ của ai kia.
Cô gái kia chứng kiến cảnh tượng này thì tỏ ra khá bối rối. Đang định lẻn đi trước thì đột nhiên…
– Bạn tên là gì vậy?
Vy cúi xuống (cao quá mà) hỏi cô gái đó. Bạn nữ nhỏ nhẹ đáp:
– Mình là…
– AN NHI!!
Nhi chau mày, sao hôm nay liên tục gặp mấy thằng điên thế nhỉ? Hết cái tên vừa rồi, lại đến…
– Trần Gia Hoàng, cậu muốn cái gì hở?!!
Nhi tức tối quay đầu lại, hét lớn, khiến mọi người xung quanh ngoái đầu lại nhìn với ánh mắt dị thường. Bọn nó và cả bọn hắn đều ngạc nhiên, hai người quen nhau sao? Harry nghe tiếng hét “rung chuyển đất trời” muôn thưở thì hối hận vì hành động ngu ngốc của mình.
– Tiểu Nhi à, xin lỗi xin lỗi mà
~Cậu lập tức cúi đầu xin lỗi + chuẩn bị nịnh nọt hết lời để không bị ăn đánh.
– Haizzz thôi tha cho cậu.
Nhi chán nản lắc đầu.
– An Nhi? Ể? Khoan đã, chẳng phải là 1 trong 10 thí sinh tham gia vòng chung kết sao?
Nhật ngạc nhiên hỏi.
– À, đúng vậy. Các bạn cũng thi phải không?
– Ừ. Mà sao cậu và Harry lại quen nhau thế?
Vy tò mò hỏi.
– Harry? À, tên down này á? Bọn tớ là, ừm, chắc là thanh mai trúc mã cái khỉ gì đó. Mà thôi xưng chị em đi, em bằng tuổi Hoàng mà.
Nhi thoải mái cười ngây ngô.
– Ừ!
Bảo Anh cũng mỉm cười, khoe ra đôi lúm đồng tiền siêu đáng yêu. Nhỏ thích cô bé này rồi đấy!
*GTNV:
– Giản An Nhi (Darcy): 15 tuổi. Là người Việt lai Trung. Sở hữu mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ cùng đôi mắt vàng ánh kim. Cao 1m59, mang dáng vẻ lolita siêu đáng yêu. Là nhị tiểu thư của gia tộc Giản thị. Bố là cục trưởng cục cảnh sát, thường xuyên hợp tác với FBI. Mẹ là cựu ca sĩ nổi tiếng, giờ ở nhà làm nội trợ. Không thể nhìn người mà bắt hình dong đâu. Nhìn thì dễ thương lắm, nhưng thực chất là vô cùng bạo lực và mạnh mẽ. Chơi với Harry từ bé do hai nhà là hàng xóm.
IQ: 284/300.
– Mọi người chuẩn bị xong hết chưa vậy?
Nhi thắc mắc, nhìn điệu bộ đáng yêu hết sức.
– Xong rồi xong rồi. Chỉ chờ đến giờ bắt đầu cuộc thi thôi.
Minh hớn hở cười đùa.
– Vào trong thôi.
Nó bước đi trước. Thấy thế, mọi người cũng đi theo.
*
8h00 đúng…
Màn sân khấu được kéo lên, hiện ra… một ông MC đang đứng cười ngớ ngẩn, đằng sau là poster to đùng, ảnh một buổi trời đêm lung linh ánh sao sáng và dòng chữ Starry night uốn lượn. Toàn trường đã đổ về đây để xem cuộc tranh đấu giữa các hot boy, hot girl tài sắc vẹn toàn. MC lên tiếng:
– Xin kính chào quí vị và các bạn, quí bạn và các vị. Bây giờ chúng ta sẽ chính thức khai mạc vòng chung kết cuộc thi King & Queen của Học viện hoàng gia RA.
Học sinh bên dưới cuồng nhiệt vỗ tay + hò hét. Người MC hài lòng, tiếp tục nói:
– Cảm ơn mọi người. Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu thành phần giám khảo. Giám khảo gồm có thầy hiệu trưởng Trương Nhật Khang, nữ diễn viên, người mẫu kiêm ca sĩ Vương Bảo An – cựu học sinh trường ta, vừa trở về từ Mĩ.
Nói đến đây, MC phải dừng lại để học sinh còn hú hét. Xong xuôi, ông lại nói:
– Ngoài ra còn có bà Hà Ngọc Hoa, chủ tịch hội đồng quản trị công ti SJ, đồng thời cũng là nhà tài trợ lớn của chương trình. Và cuối cùng, người mới nổi lên thời gian gần đây, được các bạn trẻ vô cùng yêu mến với những bộ sưu tập xuất sắc vừa theo phong cách streetstyle mà vừa mang vẻ sang trọng , nhà thiết kế người Anh… Jenna Michelle Junalis.
– ÁAAAAAAAAA!!
Học sinh (lại) hò hét ầm ĩ. MC phải bịt tai để tránh dính chưởng ô nhiễm tiếng ồn. Sau khi mọi người lắng xuống, ông mới tiếp:
– Được rồi. Bình tĩnh nào mọi người. Tiếp theo sẽ là các thí sinh. Số báo danh 1, Hàn…
Tiếng fan nữ hò hét ầm trời át mất ông MC. Điều này chứng minh độ nổi tiếng của hắn với đám con gái.
– … Vũ Thiên Phong.
Ông ấy bất lực hoàn thành câu nói. Hắn bước ra, dung mạo tuấn mĩ hơn người như làm lu mờ muôn ngàn vì sao tỏa sáng trên kia. Bộ vest được đặt may đặc biệt ôm khít body hoàn hảo của hắn. Mái tóc đen được vuốt keo và đánh rối, hắn mang vẻ quyến rũ khó tả. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ giữ đúng một vẻ mặt vô cảm. Thấy vậy, ông MC ghé tai hắn thì thào:
– Cậu có thể mỉm cười được không? Một ít thôi là được.
Hắn nghe vậy, miễn cưỡng nhếch miệng lên. “Phụt”. Đâu đó vang lên tiếng máu mũi phun trào. Ây dô~ Người MC phấn khởi, lại bật đài:
– Vâng, vâng. Có vẻ bạn Phong đây có rất nhiều fan. Tiếp theo, số báo danh 2, Trương Lê Hà…
– HÚUUUUU!!
“Lại thế nữa!”. Ông MC cay đắng khóc thầm. Chẳng lẽ sức hút của ông thậm chí không bằng bọn trẻ ranh sao? Cái lũ người rừng vừa kích động gào rú ầm ầm chính là các nam sinh lên cơn động dục đó!
Nó nhanh chóng bước ra, giày cao gót gõ lộp cộp xuống sàn. Gương mặt thiên sứ hiện lên vẻ lạnh lẽo đến thấu xương. Mái tóc nâu xoăn dài nhờ công sức của Bảo Anh mà nhìn vô cùng thu hút với từng lọn đổ xuống như suối nước mát lành. Còn nữa, bộ váy…
– Uầy! Mặc đồ đôi kìa mọi người ơi!
Một cô gái đột nhiên đứng bật dây, hét lớn. Mọi người nhao nhao lên sau câu nói đấy. Thực hư ra sao? Nó mặc chiếc váy quây màu đen cúp ngực bằng lụa satanh tôn lên đường cong mềm mại. Trước ngực viền một đường nhỏ màu vải voan trắng, thêu cái nơ to màu ngà. Hắn mặc vest đen, hai bên áo (lại) viền trắng, đeo cà vạt trắng, áo sơ mi đen, nhìn chẳng khác gì xã hội đen, thêm cặp kính nữa là đẹp trai. Mặc như vậy, có mù mới không nhận ra đúng là đồ đôi.
Nó thoáng ngạc nhiên. Trùng hợp vậy sao? Liếc sang hắn, nó thấy khoé môi hắn ẩn hiện nụ cười dịu dàng như có như không. Nó càng cảm thấy khó hiểu. Vậy là sao? Rồi nó chợt bắt gặp đôi mắt tràn ngập ý cười của Jenna phóng về phía bọn nó. Chẳng lẽ… Nó ôm đầu, cái con kia đúng là ngày càng phản bạn, thấy trai đẹp là tớn lên. MC giơ micro về phía nó:
– Bạn nói sao về chuyện này?
Nó nhìn thẳng vào đám đông, buông đúng hai từ:
– Trùng hợp.
Học sinh ở dưới chợt im bặt rồi mới nhớ ra nó là học sinh được nhận học bổng, làm gì có nhiều tiền để mua đồ đôi cơ chứ! Thấy tình hình ổn thoả trở lạ, MC mới giới thiệu:
– Vậy tiếp theo là số báo danh 3, Trương Lê Minh Nhật!
Mọi chuyện xảy ra giống như lúc hắn bước vào. Duy chỉ khác ở chỗ có nhiều bệnh nhân nhập viện vì thiếu máu hơn do nụ cười ấm áp luôn thường trực trên môi anh.
– Số báo danh….
Cứ như thế, người MC giới thiệu đến thí sinh cuối cùng. Đó cũng là lúc phần thi đầu tiên được mở màn.
– Thưa quí vị, bây giờ là phần thi Trang phục!
MC hào hứng hét to. Sau phần giới thiệu, hắn bước ra.
– Xin mời giám khảo cho điểm.
Không cần nói thì ai cũng biết hắn được điểm tuyệt đối phải không?
Tiếp theo là nó. Nó sải từng bước dài mạnh mẽ và đầy quyền lực, một cái hất tóc đủ thấy hết sự cao quý của nó.
10. Jenna quay chiếc laptop ra, miệng cứ tủm tỉm một nụ cười. Nó để lộ ý cười nhàn nhạt.
Mọi người há hốc mồm, trang phục của nó mà được từng ấy điểm sao? Mà lại còn là nhà thiết kế nổi tiếng chấm nữa!
Cũng vậy. Thầy hiệu trưởng đánh hai từ hài hước.
Học sinh ở dưới cằm sắp rơi xuống đất.
3. Bà Ngọc Hoa khinh khỉnh cười với nó.
9. Bảo An cười dịu dàng nhìn mọi người.
MC đang chuẩn bị tổng kết điểm thì có người lên tiếng:
– Khoan đã! Tại sao bà Hoa lại chỉ cho 3 điểm?
Ai? Ai vừa phát ngôn? Vâng, không ai khác ngoài bạn Harry, người đang bức xúc vì điểm số bà Hoa vừa cho nó.
– Chiếc váy này chả khác gì một đống giẻ rách. Tôi cho từng này điểm là còn nương tay đấy.
Bà ta nở nụ cười thương hại với nó. “Ô! Cũng cứng đấy!”. Nó nghĩ thầm. Harry trưng ra bản mặt kiểu không- thể- tin- nổi:
– Bà biết giá của chiếc váy này là bao nhiêu không?
– Bao nhiêu? Hàng mua ngoài chợ thì được vài trăm nghìn là cùng.
Bà Hoa thách thức nhìn cậu.
– Không sai.
Một tiếng nói đột ngột vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người. Ngoảnh mặt về phía sân khấu mới phát hiện ra nó đã giật được cái micro từ tay ông MC.
– Chiếc váy này trị giá 600.000…
– Thấy chưa?!
Bà ta đắc ý ngắt lời nó.
– … dollars!
– HẢAAAAAAA!!
Cả sân trường kinh ngạc hú hét ầm ĩ trước lời nói của nó. Mặt không đổi sắc, bà ta cười miệt thị:
– Thôi. Không phải nói dối như thế đâu!
Nó cười khẩy. “Nói dối?!”. Trong khi mọi người đang bắt đầu nhìn nó với ánh mắt khác thì Jenna đứng dậy, vỗ vỗ tay:
– Ok, tôi nghĩ thiết kế của tôi đâu xấu dến thế?! Sao bị chê tan nát vậy?
– Thiết kế của Jenna á!!
Học sinh ở dưới lại xì xào bàn tán, nửa tin nửa ngờ.
– Yes, chiếc váy đó là Prudence de Jenna mà.
Jenna cười hóm hỉnh. Bà Hoa sững sờ. “Tại sao?”. Cuối cùng, dưới ánh mắt hình viên đạn của fan Jenna, bà ta phải sửa điểm thành 10. Riêng Bảo An vẫn giữ nguyên số điểm. MC hỏi lý do, cô ấy trả lời:
– Rất đơn giản. Một chiếc váy đẹp như vậy, thiết kế bởi người nổi tiếng như vậy, thế mà được khoác lên người bạn thì lại trở nên quá tầm thường. Bạn chưa đủ khí chất cũng như vẻ đẹp để thể hiện nét cuốn hút của bộ váy này.
Học sinh ở dưới vỗ tay đồng tình với lời nhận xét của An. Nó không có phản ứng, quay người bước về phía cánh gà.
Những thí sinh tiếp theo thì không nói. Riêng Bảo Anh bị An cho 1 điểm. (Lý do vì sao sau sẽ biết.)
– Thưa quí vị, tiếp theo là phần thi Tài năng. Xin mời SBD 1.
Hắn bước ra, nhạc nổi lên. Giai điệu bài hát “Until you” và giọng ca trầm ấm quyến rũ của hắn khiến mọi người lắc lư đắm chìm trong từng nốt nhạc. Khi hắn kết thúc bài hát, dư âm của nó như đọng lại mãi trong lòng các fan và đặc biệt là nó. Sau phần giới thiệu, nó bước đến bên chiếc piano, theo sau là Vy cầm một cây violin và nhỏ với cello trên tay. Nó bắt đầu đánh khúc dạo đầu tiên, tiếng dương cầm du dương khẽ rung lên, hoà vào bầu trời đêm, vào âm thanh da diết như nỗi nhớ của nó dành cho cậu bé năm nào, dành cho góc ký ức đã nhuốm màu xưa cũ mà nó cất giấu ở nơi sâu nhất của con tim. Cây sáo tạo nên độ trong trẻo và sâu lắng cho bản nhạc.. Bài hát “A thousand years” được bọn nó trình diễn một cách tuyệt vời, tạo ra không gian hoàn toàn mới cho buổi tối hôm đó. Riêng với phần biểu diễn này, giám khảo không còn có thể phê bình gì nữa. Điểm tuyệt đối. Không ai phàn nàn gì cả, tất cả đều hưởng ứng. Lúc nó quay trở về hậu trường, hắn xoa đầu nó, cất giọng trầm trầm:
– Làm tốt lắm!
Nó sững người, tim khẽ run lên khi nghe câu nói đó. Vì quay mặt vào trong, bóng tối đã che mất khuôn mặt đỏ ửng của nó, khiến hắn không thể nhìn thấy biểu cảm đáng yêu hiếm có của nó.
Cuối cùng cũng đến vòng thi Vấn đáp. Do mải nghe hai con bạn tám chuyện đủ các kiểu thể loại trên trời dưới biển, nó không biết hắn đã trả lời như thế nào. Nhưng cái gì phải đến rồi sẽ đến, cuối cùng nó bước ra sân khấu. Bảo An cầm micro, tao nhã hất tóc rồi hỏi nó:
– Nếu phải chọn một, thì theo bạn, thứ gì đáng quý nhất trên thế gian này?
Đây là một câu hỏi không khó, nhưng không phải ai cũng trả lời được do người trẻ thời nay thường có xu hướng suy nghĩ khá lệch lạc. 5 giây sau, nó trả lời với chất giọng đã le lói một tia ấm áp:
– Tình cảm là thứ đáng trân trọng nhất. Tình thân là duyên phận lớn nhất mà Thượng Đế ban tặng, là thứ cho ta trở lại nơi ta đã bắt đầu. Tình bạn là quãng thời gian đẹp đẽ mà ta luôn muốn quay trở về. Tình yêu là lời ước hẹn trọn đời, là chiếc ô che nắng che mưa ột người đi hết con đường “Số phận”.
Nó dừng lại, mọi người ngồi thẫn thờ hồi lâu. Không gian im ắng như lắng đọng lại sau câu trả lời của nó. Rồi…
“Rào… rào”
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, tán thưởng nó, cách suy nghĩ của nó. Đến lúc này, ban giám khảo chỉ còn cách cho điểm tuyệt đối, bởi chính họ cũng cảm động trước lời nói trưởng thành phát ra từ con người có tuổi đời quá trẻ. Nhật ngồi trong hậu trường mà mỉm cười. Em gái anh đã lớn thật rồi.
Sau khi tổng kết điểm từ tất cả các phần thi và bình chọn từ khán giả, MC dõng dạc nói:
– Tôi xin công bố, King của năm nay là….
Ông ta còn cố ý kéo dài giọng để gây sự hồi hộp cho khán giả. Nhưng rất tiếc là chiêu này phản tác dụng, bởi một lẽ, ai chả biết hắn sẽ là người thắng cuộc. Từ khi nhập học, hắn đã luôn chiếm giữ ngôi vị quán quân ở các cuộc thi tài năng, âm nhạc,… MC không nhận được hưởng ứng của học sinh thì thất vọng hoàn thành câu nói dang dở:
– Hàn Vũ Thiên Phong.
Tuy lần nào hắn cũng thắng, nhưng tiếng vỗ tay và hò hét không hề giảm mà có chiều hướng tăng lên theo mỗi năm do tân học sinh có nội công ngày càng khoẻ. Hắn cười nhạt, đứng dậy, nắm lấy tay nó kéo ra một góc. Nó còn đang bất ngờ, định vùng tay ra thì bị hắn giữ lại:
– Tôi có chuyện muốn nói.
– Nói đi!
Nó thẳng thừng buông một từ.
– Hôn tôi một cái. (Anh có thể vô sỉ hơn không???.)
– Cái gì? Không bao giờ.
– Ồ. Không thì thôi. Để tôi ra ngoài nhảy với Queen của tôi vậy.
Hắn quay người định bước đi thì bị nó níu tay áo lại:
– Khoan đã.
Hắn nhướn mày. Nó hơi đỏ mặt, nhón chân lên, khẽ chạm môi mình vào cánh môi mềm mại của hắn. Rất nhanh, rồi rời đi. Hắn sững người, nở nụ cười nửa miệng, sau đó hỏi nhỏ với nó:
– Em có biết nhảy Valse không?
Nó ngạc nhiên:
– Hả?
Không ai biết rằng, có một người đứng gần đã thu được hết hình ảnh ấy vào mắt, và hiện giờ đang cười rất gian tà. Vừa quay đi, hắn đưa tay chạm vào môi, mặt hơi đỏ lên. Hắng giọng để che đi sự ngại ngùng, hắn tiếp tục đi về hướng sân khấu. Lúc nó định thần lại thì hắn đã lên nhận giải thưởng, trên đầu một cái vương miện đơn giản nhưng được hắn đội lên lại trở nên sang trọng và quyền quý. Hắn đứng một bên, trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu. MC hét to:
– Và xin trân trọng công bố. Queen của đêm nay đã thuộc về… Trương Lê Hà Nguyệt!!
Nó biết, luôn biết nó là một người con gái gần như hoàn hảo. Nhưng rủi ro là hoàn toàn có thể xảy ra, không ai biết trước được điều đó, nên nó không chắc liệu mình có đứng nhất hay không. Bây giờ… Haizzzz~ Lúc lên nhận giải, nó nhận thấy một bên khoé miệng của hắn thoáng cong cong như đang cười.
– Bây giờ là giải thưởng phụ, cặp đôi được yêu thích nhất là couple mới nổi thời gian gần đây, cực kì đáng yêu. Đó là Trương Lê Minh Nhật và Hoàng Thảo Vy!
Anh mỉm cười dịu dàng, nắm tay cô dẫn lên sân khấu. Fan hú hét ầm ĩ, cổ vũ cho hai người. Rồi đến cặp đôi mặc đẹp nhất, đáng buồn thay, nó lại thuộc về Trần Nhật Nam và Hà Bảo Ngọc. Chẹp! Kết quả như vậy khiến các bạn cùng lớp thật sự đúng là khóc thầm trong đau đớn
Sau đó, nhảy!
Một bản nhạc du dương êm ái vang lên, hắn hơi cúi người, lịch thiệp giơ tay ra mời nó. Nó đưa tay đặt vào lòng bàn tay ấm áp kia, bắt đầu di chuyển những bước đầu tiên. Hai người tạo nên một cảnh tượng say đắm lòng người. Hắn và nó đều là những thiếu gia và tiểu thư con nhà quyền quý nên từ nhỏ đã được đào tạo một cách bài bản. Từ cắm hoa, nấu ăn đến ứng xử, võ vẽ gì đó đều đã kinh qua. Thế nên đối với nó, việc nhảy nhót này là hết sức bình thường. Lúc này, trong đầu nó lại hiện ra nụ hôn vừa nãy, mặt hơi nóng lên. Hắn nhanh chóng bắt được cảm xúc chớp nhoáng của nó, miệng vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ, khiến các bạn nữ không khỏi say đắm và ngất ngây. Mải đắm chìm trong suy nghĩ, nó giật mình nhận ra bản nhạc đã kết thúc. Nó đứng dịch ra xa hắn, nhún người lịch sự rồi quay bước đi ra ngoài. Hắn cũng vội đi theo nó.
Thấy vậy, Vy giật giật ống tay áo Nhật, thẽ thọt:
– Mình cũng về thôi anh.
Có vẻ như tâm trạng rất tốt, anh cười hớn hở gật đầu:
– Ừ
Bảo Anh huých huých cậu:
– Ê! Về đi!
– À, ừ!
Cậu giật mình, thu lại tầm mắt. Suy nghĩ một hồi, cậu giơ một ngón tay lên rồi chạy đi:
– Đợi tôi một lúc thôi.
Nhỏ không hiểu gì, nhìn theo bóng cậu càng lúc càng xa thì phát hiện ra cậu đang ôm một cô gái. Chỉ nhìn từ xa nhỏ cũng biết đó là một tuyệt sắc giai nhân. Mái tóc dài mềm bay bay trong gió. Lúc đó, nhỏ thấy tim mình đau nhói, thấy khoé mắt cay cay. Rồi sau đó… đương nhiên là không có sau đó. Cậu không để nhỏ kịp chịu đựng nỗi đau đó, tiếp tục cứa cho nhỏ một vết vào tim.
Rất sâu, rất đau.
Cậu nắm tay cô gái đó, dẫm đến trước mặt nhỏ, phấn khởi thông báo:
– Bảo Anh, đây là Vương Bảo An, người tôi yêu. Cũng chính là người cô nằng nặc bắt tôi giới thiệu ấy.
Nhỏ tỉnh ngộ. A~ Thì ra là cô ấy. Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, lại ôn nhu tao nhã, còn là người đa tài, bảo sao Minh không nhung nhớ suốt từng ấy năm. Xem ra, mình là người thừa rồi. Cậu nháy mắt:
– Giúp tôi nói với mọi người là tôi đi ăn với An nhé!
Nhưng… nhỏ vẫn muốn giữ lại chút gì đó. Không phải vì ích kỷ, chỉ là muốn để lại chút hoài niệm, để lại một dấu ấn. Gặp được cô ấy rồi, nhất định cậu sẽ ngày ngày hẹn hò, ngày ngày tình tứ trước mặt nhỏ, rồi hai người tiến đến kết hôn. Từ đầu đến cuối câu chuyện, nhỏ vẫn luôn im lặng đứng một góc, không chen chân vào cuộc sống của cậu. Nhỏ cười khổ, nuốt nước mắt vào trong:
– Hay là dẫn cô ấy về nhà rồi tổ chức tiệc. Anh cũng muốn ra mắt mà, phải không?
Cậu lưỡng lự:
– Nhưng…
Nhỏ gạt phắt sự do dự đó, mạnh mẽ nói:
– Không nhưng nhị gì hết. Tôi bảo đi là phải đi.
– Được rồi.
Cậu cuối cùng cũng chấp nhận, rồi cười dịu dàng với An:
– Đi chứ em?
An gật đầu, đáy mắt hiện lên sự sung sướng không hề che giấu. Hai người đi trước, một người theo sau.
Đi đến chỗ bọn nó và bọn hắn đang đứng đợi, nhỏ đầu đầy dấu chấm hỏi khi thấy đang có bạo loạn. Harry bị nó đánh nằm lăn ra đất, Nhi đứng bên cạnh che miệng cười. Anh và cô tròn mắt nhìn hắn. Chi (Cathy ấy!) không quan tâm lắm, dùng điện thoại chơi Snake Xenzia. Cậu nắm tay An chạy đến hỏi anh:
– Có chuyện gì vậy?
Anh giật mình quay lại:
– À, Nhi nhìn thấy Tiểu Nguyệt và Phong hôn nhau nên nói ọi người. Harry cứ trêu nó, kết quả là bị nó đập tơi tả, bây giờ chắc chỉ lết được về thôi.
Chợt nhìn thấy An, anh ngạc nhiên:
– An… về rồi sao?
Cậu cười tươi rói:
– Ừ.
An lễ phép cúi đầu:
– Em chào anh.
Anh gật đầu lãnh đạm, quay sang nói với Nhi và Chi:
– Hai đứa cũng dọn sang nhà anh ở luôn đi! Vẫn còn nhiều phòng trống mà.
Cậu đề nghị:
– Này, thế còn An thì sao? Cô ấy mới về nước, chắc chưa đặt được phòng khách sạn đâu!
– Cũng được thôi!
Anh lơ đãng nhìn Vy. Nhưng mà trong đầu thì đang nghĩ “Cho cô chứng kiến Bảo Anh và Minh ngủ chung phòng, cảnh đấu khẩu mà người ta gọi là Yêu nhau lắm cắn nhau đau nhé! Hờ hờ, lúc ấy biết điều thì nên tự giác từ bỏ đi.”
Đương nhiên An không biết chuyện này, chỉ đang đắc ý mình đã vượt qua ải thứ nhất. Nhưng còn… An quay sang nhìn hắn căng thẳng. Hắn có vẻ lạnh lùng, ca này khó đây! Cô mỉm cười nói với mọi người:
– Về nhà thôi, chúng ta mở tiệc chúc mừng Nguyệt và anh Phong chiến thắng.
Harry đang nằm trên đất cũng gắng gượng dậy, giơ ngón tay cái lên:
– Được đấy!
– Nằm im!
Nó đạp vào lưng cậu ra lệnh. Sau khi thấy cậu có biểu hiện ăn năn hối lỗi, nó mới tha:
– Thôi về!
“Bảo Anh, cô giỏi lắm. Minh trước giờ là người không dễ dàng thoả hiệp, vậy mà cô chỉ nói vài câu…”. Trong đêm tối, thoáng hiện lên nụ cười độc địa. Xuất hiện 3 bóng người hoà vào bóng đêm, nhìn ra sự biến chuyển của ba cặp đôi thì lập tức lên kế hoạch phá đám. Đâu đó thấp thoáng…
Một bàn tay vấy máu, đã từng xuất hiện trong tiềm thức của nó,…
Trong hình phản chiếu của một tấm gương.
_________*****________
Oáp!
Bây giờ là 23:49 đúng. Au đang hồi tưởng những ngày đầu up truyện, ít lượt đọc nhưng tự cảm thấy mình viết cũng tạm ổn. Vậy mà so sánh với bây giờ, thật sự là hình như văn phong ngày càng đi xuống.