Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 33: Không Được Hối Hận


Bạn đang đọc Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn! – Chương 33: Không Được Hối Hận


“Tôi mua ở hiệu thuốc, lẽ nào vẫn có sai sót, rõ ràng ghi hàng thật chính hãng, chất lượng cao mà!” Chú An thật sự cũng đứng ở cửa đợi lâu lắm rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Đột nhiên lúc này chủ cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh, lẽ nào cậu chủ mắc bệnh về phương diện đó?
Bao nhiêu năm qua bên cạnh cậu chủ không có lấy bóng dáng một người phụ nữ nào, lẽ nào…!thật sự có vấn đề sao?
Cố Gia Bảo giậm giậm chân xuống sàn, nói: “Ông An, tôi giao nhiệm vụ quan trọng này cho ông, thằng ba nhà tôi liệu có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Có hay không, đều trông chờ vào ông cả đấy.

Những bữa ăn của nó ông phải đích thân giám sát thật kỹ, nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt.”
“Ông chủ, xin ông yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Hai ông già lúc này bỗng nhiên dưng trở thành đồng minh.

Cố Gia Bảo quay về phòng, nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt kia ông có chút căm giận, hận không thể đá bay cánh cửa kia rồi vào trong dạy cho tên tiểu tử kia bài học làm người.


Cậu ba nhà họ Cố dù gì cũng là con ruột của ông, tuy rằng nó đã sang tuổi tứ tuần nhưng vẫn rất khỏe mạnh cường tráng, lại còn có thể yêu thêm lần nữa, làm sao nó có thể
“Thật là, gia đình không hạnh phúc thế này, ta làm sao ăn nói với mẹ con đây?”
Ông lắc đầu, rõ ràng cũng đang bất lực với chính bản thân mình.

Nếu để anh biết chuyện mọi người đang hiểu nhầm, có lẽ anh sẽ cảm thấy buồn nôn gần chết.

Ngày hôm sau khi xuống lầu ăn sáng, anh phát hiện hành lý của Cố Gia Bảo đã được thu dọn gọn gàng.

“Bố, bố muốn quay về sao?”
“Không đợi nữa, ta sợ ở đây thêm vài ngày, cái mạng già của ta sẽ đi chầu trời mất.”
“Bố, ai dám chọc bổ tức giận như vậy?” Anh cảm thấy có chút khó hiểu, hôm qua ông ấy làm ra chuyện đen tối như thể anh còn chưa nói gì.

Cố Gia Bảo trợn mắt nhìn anh, kéo cô đến bên cạnh mình, ông tháo chiếc vòng tay bằng ngọc bích có màu xanh lam trong veo ra.


Chiếc vòng này mới nhìn đã biết ngay là một thứ rất giá trị, chất lượng ngọc bích thực sự khiến người ta trầm trồ.

Ông ấy đeo chiếc vòng vào tay cô, nói: “Chiếc vòng này là do mẹ của chúng nó để lại, chỉ có duy nhất một cái này thôi, theo đạo lý thì phải đưa cho con dâu cả…!Ây da, bây giờ không nói những thứ vớ vẩn này nữa.

Con đã đeo nó lên người, thì con chính thức là người của nhà này, nha đầu, bây giờ con đã là mợ ba nhà họ Cố, con tuyệt đối không được nuốt lời đâu đấy.”
Không được hối hận?
Cô vô thức nhìn Cố Gia Huy, Cố Gia Huy cũng nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh vẫn điềm đạm như thế, nhưng tận sâu trong đôi mắt ấy chứa đựng sự xúc động mà cô không thể hiểu được.

Cô không biết Cố Gia Huy có đang mong chờ hay không.

Cô nói: “Bác trai, con hiểu ạ, con sẽ không hối hận đâu, con hy vọng sau này có thể thật sự gọi bác một tiếng “bố g”.”.

Cố Gia Bảo nghe được những lời này, trong lòng ông ấy vô cùng mừng rỡ, gật đầu lia lịa.

Cậu ba có vấn đề trong chuyện giường chiếu, còn có thể tìm được một người vợ chu đáo, hiểu lòng người, lại còn xinh đẹp mê đắm lòng người như vậy, thật sự là may mắn cả đời của cậu ba.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.