Đọc truyện Vợ Nhà Người Ta – Chương 42: Em mới không thích cô ta
Hoa Anh lại không trả lời, chỉ kiên trì muốn tặng vòng tay màu tím cho Tiểu Phong.
“Phong, không thể nhận cái này.” Giọng Hoa Tử Việt có chút lạnh.
Tôi không nói, nhưng Hoa Tử Việt ra lệnh, Tiểu Phong cũng xoay người lại, không hề do dự không nhận vòng tay kia. Hiện tại Tiểu Phong vô cùng nghe lời Hoa Tử Việt nói, thậm chí tôi buồn bã nghĩ thằng nhóc Hoa Tử Việt chắc chắn tẩy não Tiểu Phong, bây giờ Tiểu Phong hoàn toàn trở thành người của phe anh.
Hoa Anh vốn kích động vui sướng thì phai nhạt xuống: “Sao vậy, đồ của chị chướng mắt em sao?”
Lời này không phải nhằm vào Tiểu Phong, đây là nói cho Hoa Tử Việt nghe.
“Vòng tay màu tím quan trọng như vậy, không thể cho đứa nhỏ. Em đề nghị chị cũng đừng nên giữ lại.” Giọng Hoa Tử Việt vẫn lạnh lẽo.
Anh nói ‘quan trọng’ mà không phải ‘quý giá’, có nghĩa là thứ này không chỉ là chuyện đáng giá hay không. Dường như nó còn có ý nghĩa quan trọng khác.
“Em ghét bỏ thứ dơ bẩn này hay là chê nó xấu? Hay là có một mặt làm cho em không vui vẻ? Nếu không cần thì ném đi.”
Hoa Anh nói, thật sự ném vòng tay xuống đất, tôi nhanh chóng bắt được: “Chị, em muốn, em nhận thay con trai, Phong, cảm ơn cô.”
Tôi không biết rốt cuộc vòng tay này có ý nghĩa và giá trị gì, nhưng tôi nhìn thấy Hoa Anh nổi giận, muốn ném đi nên tôi đành phải nhận lấy.
Suy bụng ta ra bụng người, người ta nhiệt tình tặng quà cho con mình, anh lại lạnh như băng từ chối, nếu đổi thành người khác cũng không vui vẻ. Còn chọc người ta tức giận, không bằng tôi nhận lấy, cùng lắm là tôi nợ cô ấy một chuyện.
Hoa Tử Việt trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức nói: “Chị ấy tặng cho Tiểu Phong, lại không phải đưa cho anh, anh có quyền lợi gì thay con trai tôi từ chối chứ? chị Anh có ý tốt, anh dựa vào cái gì từ chối? Anh không cần, con trai tôi muốn, tôi muốn!”
Tôi đốt lửa lên người Hoa Tử Việt, thật ra để Hoa Tử Việt và tôi mâu thuẫn còn hơn hai chị em bọn họ nảy sinh mâu thuẫn. Tuy rằng tôi cũng không biết rốt cuộc mâu thuẫn chỗ nào. Tuy rằng nhìn có vẻ chỉ là một chiếc vòng tay, nhưng rõ ràng chiếc vòng tay chỉ là một vật, nguyên nhân mâu thuẫn nằm ở chuyện phía sau nó.
Hoa Tử Việt lạnh lùng nhìn tôi một cái, nhưng không nói gì, chỉ khinh thường mắng hai chữ: “Ngu ngốc!”
“Anh mới ngu ngốc! Tự cho là đúng, nghĩ mình rất ghê gớm. Mọi người gọi anh là anh Tư, anh thật sự cảm thấy mình là đại ca sao? Anh chỉ dùng tiền nuôi một đám nịnh nọt mình mà thôi, bởi vì anh có tiền, người ta mới gọi là anh, anh thật cho rằng mình ghê gớm thế nào? Anh cho rằng tất cả quyết định của mình đều đúng sao? Anh cho rằng mình là ông trời sao?”
Tôi giống như súng liên thanh, tôi vốn di chuyển mâu thuẫn, nhưng sau khi nói xong lại phát hiện vô cùng vui sướng. Mẹ nó tôi thật sự nghẹn lâu lắm rồi, đã sớm muốn mắng anh.
“Cô chưa nói xong chưa?” Hoa Tử Việt nhìn cậu bé nên nhịn xuống. Người như anh còn suy nghĩ cho đứa bé, đúng là làm cho người khác cảm thấy khó tin.
“Được rồi, bỏ qua chuyện này. Đừng cãi nhau nữa. Đồ ăn mang lên rồi, ăn cơm.” Hoa Anh điều chỉnh cảm xúc lại.
Trước đó cô ấy nói với tôi một câu, cô ấy hỏi tôi biết vì sao Hoa Tử Việt không dám ra oai trước mặt cô ấy hay không, cô ấy nói là vì Hoa Tử Việt dữ nhưng cô ta càng dữ hơn.
Hiện tại tôi hiểu rồi, bình thường cô ấy hoạt bát như ánh mặt trời, trên mặt luôn cười tươi, nhưng lúc lật mặt cũng lập tức thay đổi sắc mặt, nói ném vòng tay đi là ném. Hai chị em này không những giống nhau ngoại hình đẹp mắt, mà còn có chung tính cách dữ dằn.
Trải qua đoạn nhạc đệm này, không khí trên bàn cơm có hơi nặng nề và xấu hổ.
Thịt kho tàu đậu hủ đưa lên, Hoa Anh đẩy đến trước mặt Hoa Tử Việt: “Chị muốn nhìn xem một người ghét ăn đậu hủ nhất sẽ thích đậu hủ thế nào, em ăn cho chị xem.”
Hoa Tử Việt giống như đứa trẻ bị bắt nạt, muốn nói lại thôi. Lại không cầm đũa gắp đậu hủ.
“Đây là món ăn mẹ thích nhất, không phải ba Hoa thích ăn đâu.” Tiểu Phong ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói.
Cậu bé vừa mở miệng, mọi người đều im lặng. Tôi không biết vì sao bọn họ im lặng, dù sao tôi im lặng là vì kinh ngạc, không phải Tiểu Phong gọi ‘Chú Hoa’ sao? Khi nào lại đổi thành ‘ba Hoa’ rồi? Cậu bé sẽ không tự mình sửa miệng, nhất định là Hoa Tử Việt mê hoặc.
“Cho nên, em gọi món này không phải cho mình, em gọi cho Mộng Thần ăn? Người ta thích ăn món gì nhất thì em luôn nhớ trong lòng, còn nói không thích người ta?” Hoa Anh nhìn chằm chằm Hoa Tử Việt hỏi.
Hoa Tử Việt là người sĩ diện, trên mặt không nhịn được: “Em gọi cho mình ăn! Sao em có thể gọi món cho cô ta chứ, cô ta ai?”
“Ồ? Em gọi cho mình ăn, vậy em ăn thử đi! Ăn.” Hoa Anh cũng không có ý định buông tha
Hoa Tử Việt làm gì chịu làm con chim đà điểu, đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận gọi cho tôi ăn. Anh gắp một miếng đậu hủ lớn bỏ vào miệng, gần như không nhai đã nuốt xuống. Trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
Hoa Anh thoải mái nở nụ cười: “Thú vị thú vị, ăn tiếp đi, chị xem em sẽ ăn cả đĩa thứ không thích thế nào.”
Tôi nhìn vẻ mặt Hoa Tử Việt xấu hổ thì bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, sau đó tôi cảm thấy có chút áy náy. Nếu anh thật sự gọi cho tôi thì làm cho anh giống như chịu tội, hình như có vẻ không phúc hậu lắm, tuy rằng anh đáng ghét, nhưng cũng không nên chịu tội như thế. Ăn món mình không thích, cảm giác khó chịu đó có thể tưởng tượng được.
Tôi đưa tay xoay đĩa đậu hủ đến trước mặt mình: “Tôi gọi đậu hũ, dựa vào cái gì cho anh ăn.”
Hoa Tử Việt gần như thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt khó xử cũng dịu hơn.
“Ồ, em giải vây cho nó sao? Cho nên rải thức ăn cho chó trước mặt chị? Còn nói không thích, rõ ràng đều nghĩ cho đối phương mà còn giả vờ lạnh nhạt gì chứ? Tỉnh lại đi, ngủ chung một chăn, còn không biết rõ tình huống của nhau thế nào sao?” Hoa Anh nói.
“Chị, trước mặt trẻ con không được dùng từ bậy bạ như thế, không tốt lắm đâu? Sẽ dạy hư đứa nhỏ. Chị cho rằng ai cũng thô thiển như chị sao?” Hoa Tử Việt bất mãn nói.
Hoa Anh đột nhiên che lại miệng mình, cười haha: “Lỡ lời, lỡ lời. Nhưng đây là con trai, lại không phải là con gái, sợ cái gì.”
Hoa Anh trêu đùa như vậy, không khí mới sinh động lên. Mọi người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Miệng Tiểu Phong rất ngọt, một lát gọi cô, một lát gọi ba Hoa, mọi người vây quanh chọc cậu bé cười, bỗng nhiên có cảm giác người nhà đoàn viên hạnh phúc.
Từ sau mười sáu tuổi, tôi vẫn luôn một mình lo nghĩ. Khi cảm giác lo nghĩ này giảm đi, tôi thật sự có cảm thấy hạnh phúc.
Cơm ăn xong, Hoa Anh chưa thỏa mãn, đưa cậu bé đi dạo. Tiểu Phong và Hoa Anh đúng là trời sinh hợp ý, hai người ở chung rất tốt.
Sau khi chơi mệt, Hoa Anh tự lái xe trở về, tôi nể mặt Tiểu Phong nên cũng lên xe Hoa Tử Việt.
Không nghĩ tới anh vừa lên xe đã đưa tay tới: “Lấy ra.”
Tôi sửng sốt, hỏi anh lấy cái gì.
“Cô không thể giữ vòng tay kia, trả lại cho tôi.”
Mẹ nó, Hoa Anh tặng quà, sau lưng anh lại muốn trả lại? Còn biết xấu hổ hay không?